Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Nghĩ lại những gì vừa rồi mình đã nói với Sở Vũ Hiên, người đại diện không khỏi cảm thấy choáng váng.

Vài người bạn học cũ cũng nhao nhao lấy làm lạ, chẳng phải vừa rồi họ đã nói anh là hạng người thấp kém phải chạy Didi để kiếm tiền sao? Tại sao lại trở thành sếp tổng rồi? Không đúng... Làm gì có tổng giám đốc nào đi loại xe này? Đùa nhau à?

Lớp trưởng cũ vốn là một người biết đối nhân xử thế, ánh mắt anh ta trở nên nghiêm túc như thể đang cân nhắc về một điều gì đó.

"Uầy? Thì ra cậu chính là tên nhu nhược ăn bám kia sao?"

Mẹ Cao hừ lạnh nói: "Tôi còn tưởng nhân vật lớn mặt nào cơi"

Sở Vũ Hiên cười lạnh: "Bà già này... Đúng là người không hiểu chuyện nhất!"

"Mẹ nó, mày muốn chết à? Họ Sở kia, tốt nhất là mày nên giữ cái miệng cho sạch sẽ! Nếu không, rất nhanh thôi, mày sẽ phải hối hận!" Cao Ninh nghiến răng nghiến lợi nói.

Nếu có người cảm thấy khó chịu nhất vào lúc này, thì đó chính là Hạ Trúc.

Một bên là Sở Vũ Hiên và Triệu Nhã Nam, một bên là hai mẹ con nhà họ Cao, tất cả những gì cô ta có thể làm lúc này. chính là lặng lẽ trở thành một người vô hình.

Đúng lúc này, một chiếc BMW X5 dừng lại bên đường.

Đạo diễn Tống đầu béo tai to bước xuống xe, vội vàng chạy đến chỗ mẹ Cao, cười tâng bốc nói: "Bà Cao, bà cũng vừa mới đến sao?”

"Ừ... Đạo diễn Tống, cục diện này làm phiền anh rồi."

"Đầu là người một nhà cả, không cần phải nói như vậy, điều nên làm, điều nên làm!" Đạo diễn Tống nịnh nọt vài câu, sau khi chào hỏi Cao Ninh, ông ta xoay người đi về phía Triệu Nhã Nam, vẻ mặt nịnh nọt lập tức biến thành chế giếễu: "Sếp Triệu, đến sớm vậy?”

Với cục diện trước mắt, Triệu Nhã Nam có thể được coi là người đứng ngoài cuộc, hiển nhiên là cô ấy cũng không cho gã đạo diễn không tim không phổi này một sắc mặt tốt, sau khi ừ nhẹ một tiếng, cô ấy lùi lại vài bước và mang vẻ mặt xem kịch Vui.

"Giả vờ lạnh lùng cái gì chứ? Cũng không thèm nhìn xem tình hình hiện tại là như thế nào?" Đạo diễn Tống mắng Triệu Nhã Nam vài câu, sau đó hỏi mẹ Cao: "Bà Cao, mọi người đều đến rồi, vậy chúng ta lên trên nói chuyện nhé?”

"Được." Mẹ Cao liên tiếng, bà ta liếc xéo Sở Vũ Hiên: "Sếp. Sở, chúng ta đi thôi, có một số việc, tối nay cậu phải cho tôi một lời giải thích!"

Nghe thấy chức danh "Sếp Sở', ánh mắt của đạo diễn Tống không khỏi liếc nhìn Sở Vũ Hiên như thể muốn róc xương róc thịt trên người anh xuống.

Vài bạn học cũ ở bên cạnh sau khi khiếp sợ cũng sinh ra một chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Ghen ghét là một tệ nạn bẩm sinh của con người.

Sở Vũ Hiên nhếch môi nói: "Vội cái gì? Nói về chiếc xe của tôi trước đi."

Cao Ninh khinh thường liếc nhìn chiếc Skoda, chế nhạo: "Chiếc xe cùi bắp này của anh, 20 nghìn tệ còn chưa đủ sửa à? A... Quên mất, một tên nhu nhược ăn bám như anh sống dưới váy của phú bà thì làm sao có thể nhìn thấy 20 nghìn tệ chứ? Ha ha...

"Thì ra sống dưới váy một phú bà sao? Tôi nói mà..."

"Không biết là người bạn gái đó đã trải qua đại tiệc mừng thọ 60 chưa nhỉ? Ha ha..."

"Xem ra cậu ta không được cưng cho lắm, nếu không tại sao cục cưng lớn tuổi của cậu ta lại không mua cho cậu ta một chiếc xe hơi sang trọng hơn?"

Một vài bạn học cũ xì xào bàn tán.

Sở Vũ Hiên cười nhẹ: "Còn chưa đủ..."

Nói xong, anh lấy chìa khóa xe ra và đi về phía món đồ cổ cũ của mình.

Khi mọi người thấy anh khởi động xe và lùi lại một khoảng, tất cả họ đều tự hỏi: "Cậu ta định làm gì vậy?"

Khoảnh khắc tiếp theo, ai cũng nghe thấy một tiếng "Đùng", chiếc Skoda đâm sầm vào chiếc Land Rover màu trẳng với một lực rất mạnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui