Edit+Trans: Mây ngũ sắc + MM.
Beta: MM.
Nếu bảo rằng những lời Tô Miên nghe lén được ở phòng chứa quần áo làm linh hồn cô trôi dạt theo lối nghĩ của anh, thì giây phút Tần Minh Viễn im lặng đăm đăm nhìn mình, tất thảy những lời giãi bày từ tận đáy lòng ấy sai khiến thần hồn Tô Miên đâm thẳng vào mạch não của anh luôn.
Chân cô như bị đóng đinh chặt cứng trên nền nhà, đến biểu cảm cũng không tài nào kiểm soát nổi.
Trước đây Tô Miên còn có thể giả vờ tỏ ra dịu dàng nồng thắm, nhưng lần này hồn cô như lìa khỏi xác, trông mặt không khác gì vừa bị sét đánh.
Sau khi ăn mắng một trận vào đêm hôm qua, Tần Minh Viễn đã tự nhìn nhận lại những hành động trước đây của mình.
Suy cho cùng cũng là vì bản lĩnh chửi không tục của bà Tần quá cao siêu.
Anh bị cô mắng cho ngu cả người.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, gần như suốt đêm anh không chợp mắt, chỉ để ngẫm xem có phải những hành động khác thường kể từ khi ngã ngựa của mình khiến bà Tần cảm thấy mông lung hay không, rồi lại không hiểu rốt cuộc bản thân đang làm cái gì.
Vừa nãy dạy dỗ Joanna, anh cũng suy nghĩ giống như thế.
Càng nghĩ, anh càng thấy mình mắc nợ bà Tần.
May thay, bây giờ sửa sai vẫn chưa muộn, bà Tần hãy còn ở bên anh.
Tần Minh Viễn cũng từng đoán chừng vẻ mặt của bà Tần sau khi nghe được lời thổ lộ chân thành của anh.
Vành mắt cô đỏ hoe, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, cuối cùng, bà Tần sẽ ngơ ngác nhìn anh bằng đôi mắt đẫm châu lệ, mừng rỡ gật đầu.
Hoặc cô sẽ hân hoan nhào vào lòng anh, hôn phớt lên má anh, tỏ rõ lòng mình với anh bằng chất giọng dịu dàng vô hạn.
Nhưng anh lại chẳng ngờ bà Tần sẽ có phản ứng như thế này.
Đó là một sự ngạc nhiên như thể không dám tin.
Không phải ngạc nhiên vì hân hoan, mà là ngạc nhiên vì sợ hãi, vẻ mặt cô như muốn nói: “Đồ thần kinh chết bầm kia, mẹ bà anh đang đùa tôi đấy hả”.
Tần Minh Viễn thuần thục dịch ra được từ “tiếng chửi” mà bà Tần mắng anh ngày hôm qua.
Tần Minh Viễn phút chốc chết lặng.
… Sao cô lại tỏ ra như vậy nhỉ?
Cũng tại thời điểm này, Tô Miên hoàn hồn trở lại với hiện thực.
Cô lập tức giữ chặt tay Tần Minh Viễn, khóe mắt đỏ lên, vừa bước theo anh xuống cầu thang vừa nói: “Em biết anh luôn có thành kiến về chuyện liên hôn của hai nhà chúng ta.
Kỳ thực em hiểu tâm trạng của anh, không ai bằng lòng lấy một cô gái mà mình chỉ mới gặp được vài lần cả.
Cho nên em sẵn lòng cảm thông cho mọi hành động không hay trước đây của anh.
Em tin một ngày nào đó anh sẽ chú ý đến em và chấp nhận em…”
Cô nắm chặt tay Tần Minh Viễn.
“Chồng, sau này hai đứa sống bên nhau cho trọn kiếp người được không.”
Tô Miên xúc động lau khóe mắt.
“Thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, lát nữa mẹ ra ngoài rồi, để mẹ nghe được lại lo đấy.
Em với anh xuống dưới ăn chút gì đã nhé.”
Tần Minh Viễn nhìn cô bằng ánh nhìn sâu thăm thẳm: “Ừm.”
Tô Miên không còn tâm trạng để tham gia bữa tiệc sinh nhật này nữa, hiện tại cô chỉ muốn tìm một chỗ nào đó thật yên tĩnh để suy ngẫm lại mọi chuyện.
Nhưng thân là phu nhân nhỏ nhà họ Tần trong mắt người đời, Tô Miên buộc phải đi chào hỏi khách khứa với mẹ chồng của mình.
Nhưng cũng nhờ thế, cô mới không phải đối mặt với Tần Minh Viễn suốt thời gian diễn ra bữa tiệc.
Tần Minh Viễn vẫn cầm ly rượu, đứng mãi trên lan can tầng hai.
Mà mắt anh lại trông xuống tầng một, đăm đăm dõi theo bóng lưng bà Tần.
Thỉnh thoảng Tô Miên sẽ giao tiếp bằng ánh mắt và cười dịu dàng với anh, cô như thế giống hệt với bà Tần nhẹ nhàng trước đây.
Nhưng chính giây phút ấy, Tần Minh Viễn bỗng nhận ra có điều gì đó là lạ.
Anh cũng không rõ là khác thường ở chỗ nào, mà chỉ cảm biết rằng bà Tần có gì đó không đúng cho lắm.
Tiệc sinh nhật đến hồi kết thúc là cũng đã gần mười một giờ khuya.
Tần Minh Viễn và Tô Miên cùng về lại Tử Đông Hoa Phủ.
Về đến nhà, Tô Miên lén cầm di động chuồn vào phòng tắm để gửi tin nhắn WeChat cho Đường Từ Từ.
[Miên Miên: Từ Từ cứu tớ với, tớ cứ tưởng tớ lòi mặt chuột rồi, ai ngờ người đánh bay hình tượng là tên kia mới phải.
Cậu có biết hôm nay anh ta nói gì với tớ không? Anh ta nói với mẹ chồng tớ rằng đột nhiên phát hiện những điểm tốt của tớ, muốn chung sống vui vẻ hòa thuận với tớ đấy.
Lúc đầu tớ tưởng Tần Minh Viễn chỉ giả vờ trước mặt mẹ thôi, ai ngờ chốc lát sau lại nghiêm túc lặp lại cho tớ giống hệt như thế, còn xin lỗi vì trước đây đã tỏ ra ác nghiệt với tớ nữa…]
[Miên Miên: Thôi toi rồi, tớ có nghĩ cũng không tài nào hiểu nổi tại sao anh ta lại đột nhiên trở nên như thế.]
[Miên Miên: Tên ung thư thần kinh này muốn chung sống hòa thuận với tớ thật đấy hả? Đứng trước lằn ranh sinh tử, đáng lý phải không muốn tạm bợ nữa chứ, mẹ kiếp, thế mà lại phát hiện ra cái tốt của tớ.]
[Đường Bảo: …]
[Miên Miên: Đừng có ba chấm bốn chấm nữa, tớ sốt ruột muốn điên rồi đây này, không bình tĩnh nổi luôn á, trong đầu cũng không nghĩ được cách đối phó với anh ta luôn, hôm nay sinh nhật mẹ chồng mà tớ suýt nữa bỏ gánh giữa chợ, anh ta đứng trên tầng hai nhìn chòng chọc tớ cứ như vệ binh canh gác ấy, lưng tớ bị nhìn sắp còng cả luôn.
Hôm tớ say mắng Tần Minh Viễn một trận, cứ ngỡ anh ta sẽ nổi cơn tam bành, ai mà ngờ lại phản tác dụng đâu.]
[Đường Bảo: Hay cậu thử đừng tốt với anh ta nữa xem? Ví dụ cứng đầu hơn nè? Vô cớ sinh sự thêm chút nữa? Cậu đừng chơi kiểu dịu dàng nữa, hãy như thiếu nữ đang yêu ấy, tình hình của hai người hiện giờ là: Cậu thích anh ta, cho nên anh ta mới quyết định sống hạnh phúc mãi mãi về sau với cậu, vậy xem như là thích cậu, bằng lòng chấp nhận cậu rồi còn gì, cho nên hai người bây giờ có khác gì mấy cặp đôi lúc mới yêu đâu.
Một khi anh ta đã thích cậu thì cậu phải đòi hỏi nhiều hơn, thử lòng mọi lúc mọi nơi luôn, Tần Minh Viễn còn là diễn viên nữa, cậu quậy ầm lên đi, không cho anh ta đụng tay đụng chân với nữ diễn viên khác, lỡ có đụng thì ghen lồng ghen lộn luôn cho tớ.
Làm như thế cũng không đối nghịch với ý muốn yêu thương anh ta như ba mẹ cậu kỳ vọng còn gì.]
[Miên Miên: Chí lý, để tớ nghĩ cách.]
Tô Miên chờ cho Đường Từ Từ trả lời hết rồi mới xóa sạch nhật ký trò chuyện của hai người.
Cô ngâm nước lạnh, đắp mặt nạ để mình tỉnh táo hơn trong chốc lát.
Một tiếng đồng hồ sau, Tô Miên mới bước ra ngoài.
Lúc trở lại phòng ngủ, Tần Minh Viễn đã leo lên giường, trong tay anh là quyển kịch bản của bộ phim Tư Thế Anh Hùng.
Tô Miên biết Tần Minh Viễn có ý định nghỉ ngơi thêm một tuần nữa, nhưng sao lúc này lại cầm kịch bản lên xem vậy nhỉ, lẽ nào tính vào đoàn sớm hơn dự kiến?
Cô dằn lại nỗi vui sướng trong lòng, vốn chỉ tính hỏi một câu vu vơ “Chẳng phải tuần sau nữa mới vào đoàn ư”, nhưng nhớ đến hành động khác thường dạo gần đây của Tần Minh Viễn, Tô Miên liền đổi thành: “Ơ, anh sắp đi quay phim rồi ạ? Em cứ tưởng… anh có thể ở nhà với em thêm một tuần nữa.”
Giọng điệu nói chuyện xen lẫn đôi phần mất mát.
Tần Minh Viễn đáp: “Vốn là như thế, nhưng sắp Tết đến nơi rồi, nếu ngày mai vào đoàn chạy theo tiến độ thì có thể hoàn tất trước Tết âm, đóng máy xong xuôi thì mọi người cùng về nhà ăn Tết an lành.”
Tô Miên tuy đã đạt được mục đích, nhưng vẫn tỏ ra rất chán chường, cô “vâng” một tiếng đầy thất vọng.
Tần Minh Viễn lại bảo: “Nếu không có vấn đề gì thì sẽ đóng máy ngay đêm Giao thừa, lúc đó anh có thể về nhà đón Tết với em.”
Tô Miên vẫn trưng ra vẻ mặt ủ ê, cả người ỉu xìu như con gà rù, và dường như cô lại nhớ ra chuyện gì đó, nói rằng: “Ngày mai em rảnh, cũng không có việc gì làm, để em đi với anh nhé.”
Tần Minh Viễn đồng ý ngay: “Được.”
Ngày hôm sau, Tần Minh Viễn vào đoàn để đóng phim.
Tô Miên tất nhiên cũng đi theo.
Cảnh quay đầu tiên là suất diễn của anh cùng với nữ phụ.
Tô Miên căng mắt nhìn hồi lâu mà chẳng mò ra được chỗ nào để soi mói.
Nam chính và nữ phụ vẫn giữ khoảng cách với nhau rất an toàn, không hề có đoạn thân mật nào với nhau cả.
Cảnh thứ hai là suất diễn của Tần Minh Viễn và nữ chính.
Thân là nam nữ chính, đương nhiên sẽ có không ít cảnh quay gần gũi động chạm, nhưng hai người họ lại cách nhau không gần không xa, cảnh giường chiếu, hôn hít biến đâu mất tăm, Lâm Linh Nhi cũng đã thành bạn của cô, Tần Minh Viễn đến party đón mình vào ngày hôm ấy cũng biết điều đó.
Cô càng không tìm được chỗ nào để ghen.
Cảnh quay thứ ba là suất diễn của nam chính và nam phụ.
Chả biết biên kịch nghĩ gì trong đầu mà lại để Tần Minh Viễn tiếp xúc cơ thể với nam phụ còn nhiều hơn nữ chính, thế nhưng cả hai đều là đàn ông, anh em chí cốt tình cảm với nhau, không lý nào cô lại xuống tay.
Suốt một ngày, Tô Miên mệt bán chết bán sống mà chả tìm được lý do nào để hờn giận hay bộc tính chiếm hữu của mình ra cả.
Nhưng chỉ chừng một lát sau, cô lập tức “thông não” được một việc, hễ là chuyện hờn giận ghen tuông thì không cần bất cứ bằng chứng tận mắt nhìn thấy nào vẫn có thể thực hiện được.
Thế là sau buổi chiều, cô cứ ngồi lì trong phòng trang điểm không thèm ra ngoài.
Mãi đến lúc suất diễn trong ngày của Tần Minh Viễn hoàn thành xong hết, Tô Miên mới chịu ngồi vào xe về lại Tử Đông Hoa Phủ với anh.
Cô im lặng không hé môi nói tiếng nào.
Tần Minh Viễn dưỡng thương hơn một tháng, ngày đầu tiên vào đoàn đã phải làm việc với cường độ cao, suốt một ngày như thế, toàn thân anh rã rời, lâm vào trạng thái mệt mỏi tột độ.
Nhưng Tần Minh Viễn vẫn chú ý đến việc suốt đường về Tô Miên chẳng nói chẳng rằng.
Trong xe im lặng tròn mười phút, cuối cùng Tần Minh Viễn mới chịu lên tiếng hỏi: “Sao vậy em?”
Tô Miên nhìn anh rồi lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Nói xong lại ủ rũ cúi đầu, mặt mày ghi rõ mấy chữ “Em có tâm sự mà em không nói cho anh nghe đâu”.
Tần Minh Viễn thấy vợ mình như thế, lại hỏi: “Sao thế? Lúc ở phim trường gặp chuyện gì không vui à?”
Tô Miên vẫn lắc đầu, từ chối trả lời anh, mặt mày vẫn là vẻ “Em có tâm sự nhưng em không nói, có ngon thì anh đoán xem”.
Tô Miên biết tỏng đó giờ Tần Minh Viễn chẳng mấy khi nhẫn nại với những chuyện như thế này, đoán chừng không cần tới lần thứ ba là anh đã mất sạch kiên nhẫn, khả năng cao là nhíu chặt đầu mày, tuôn ra một câu: “Tôi mắc mệt với cô rồi đấy, có chuyện gì thì nói thẳng đi”.
Nhưng ngạc nhiên thay, Tần Minh Viễn có nhíu mày thật, nhưng hình tượng đã bay đi mất tăm.
Anh day vùng giữa chân mày, bảo: “Anh nhớ hình như em sắp tới tháng, có phải đang thấy khó chịu đâu không?”
Tô Miên ra chiều ngạc nhiên khi Tần Minh Viễn nhớ rõ được ngày hành kinh của mình, mà trông mặt anh còn có vẻ khá kiên nhẫn nữa.
Cô không giả vờ nổi nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Chồng, anh… anh có bao giờ quay cảnh hôn với mấy cô diễn viên khác không? Em biết anh là diễn viên, phải có chuyên môn mà diễn viên nên có, nhưng cứ nghĩ tới chuyện anh hôn môi với cô diễn viên khác là chỗ này của em cứ khó chịu kiểu gì ấy…”
Cô đưa tay sờ ngực, mím chặt đôi môi, nói tiếp: “Anh đừng quay mấy cảnh hôn hít với người khác được không?”
Tô Miên nghe mà còn muốn đấm cho mình một phát, bắt một diễn viên không được quay cảnh hôn lại chả phải vô cớ sinh sự chứ là gì.
Chắc hẳn một người yêu nghề như Tần Minh Viễn nghe xong sẽ cảm thấy mình là một người có lòng dạ hẹp hòi cho mà xem.
Nhưng mấy ai ngờ rằng Tần Minh Viễn lại nói: “Từ khi debut tới nay, anh luôn cho cascadeur đóng thế hoặc mượn góc để quay, em không cần phải mặt ủ mày chau như vậy đâu.”
Tô Miên ngẫm kỹ lại, quả thật từ lúc debut đến giờ, Tần Minh Viễn chưa lần nào dính chuyện lùm xùm bê bối, phim truyền hình lẫn phim chiếu rạp luôn nói không với cảnh giường chiếu, thỉnh thoảng quay vài cảnh hôn cũng toàn mượn góc mà quay, đóng máy một cái là unfollow nữ chính trên Weibo ngay và luôn.
Tô Miên có cảm giác mình không quậy phá nổi nữa rồi.
Cô thầm thở dài một hơi, ngoảnh đầu phóng mắt ra ngoài cửa sổ.
Mà lúc này, Tần Minh Viễn lại nhìn cô không rời..