"Anh thích và em cũng thích, vì thế mua hai hộp, tùy thời điểm em có thể nấu cho anh ăn."
"Da mặt anh thật dày, người nào… phải tùy thời điểm nấu cho anh ăn?" Cô nũng nịu phản bác.
Hai người vừa mua hàng vừa cãi vả nhau, người ngoài nhìn vào cảm thấy bọn họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Mặc dù đối với anh vẫn còn có phòng bị, nhưng không thể không thừa nhận, cô thích ở bên cạnh anh.
Chỉ có bên cạnh anh cô mới cảm nhận được không khí tuyệt vời, giống như uống một ly rượu ngon, mùi rượu êm dịu, nổi lên nhàn nhạt ngọt ngào, làm cho người ta phải say mê trong đó.
Mặc dù hai người chia tay đã lâu, nhưng mỗi lần gần nhau đều sẽ khiến nhớ nhung cùng tình ý chôn giấu tận đáy lòng toàn bộ thể hiện ra ngoài, đây rốt cuộc là tốt hay xấu nhỉ?
Đẩy một xe thực phẩm về nhà là đã bảy giờ.
Đỗ Dĩ Du ở lầu hai của “Ba Đóa Hoa”, không gian trong phòng chỉ có 12m2 so với tầng dưới, Địch Tử Uy giúp cô mang hai túi thức ăn vào phòng.
Bàn gỗ kết hợp với ghế sa lon màu trắng, trên ghế sa lon bày gối ôm màu xanh lục, trên khay trà cắm một bó hoa bách hợp hương thơm ngào ngạt, giống với phong cách của cô, thanh lịch và sạch sẽ.
Dĩ Du thích hoa bách hợp, mà thiếu gia Kim Duẫn Xán lại tặng cô một bó hoa hồng, thật là tính toán sai.
So với tình địch Kim Duẫn Xán, anh chiếm ưu thế hơn, dù sao anh cũng là chồng trước của cô, anh hiểu sở thích của cô, Kim Duẫn Xán chỉ có thể đến cửa hàng, còn anh lại có thể tiến một bước đi vào lòng của Dĩ Du.
So với Kim Duẫn Xán, anh có nhiều phần thắng hơn!
"Mấy năm qua, em sống một mình ở nơi này?"
"Đúng vậy. Tôi ở đây một mình, không gian cũng khá rộng."
Cô đi vào nhà bếp, anh xách túi thức ăn đi theo cô.
"Tối nay em nấu món gì?"
"Mì ý sốt cà chua và chân giò hun khói."
Cô mặc tạp dề, động tác nhanh chóng gọn gàng đem cà chua cùng rau dưa mua được rửa sạch, cùng lúc, múc một nồi nước, đặt ở trên bếp, bật lửa.
"Bình thường em phải trông tiệm, còn có thời gian nấu cơm sao?"
"Trừ phi là lúc vắng khách, nếu không bình thường tôi đều gọi thức ăn nhanh từ bên ngoài."
-"Cho nên em đặc biệt vì anh mà nấu ăn." Anh đoán, trong lòng dâng lên vui sướng cùng mong đợi.
"Coi như là cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, có thể chứ?!?"
"Vậy anh tới giúp em được không?"
Cô nhìn ánh mắt thiết tha của anh, nhớ lại trước kia ——
Khi anh ở nhà, cũng sẽ giống như vậy theo cô vào bếp chuẩn bị nấu ăn, kéo sợi mì, hai người ngọt ngào chen chúc tại nhà bếp nhỏ hẹp nấu canh, rang thức ăn, tình yêu là gia vị, mặc kệ thức ăn nấu có ngon hay không, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, là có thể tạo ra một phòng thơm mùi hạnh phúc, mà bây giờ cô lại thèm muốn phần cảm giác ấm áp này. . . . . .
"Được rồi, sau khi ăn xong, anh phải đi ngay, tôi còn phải trở về cửa hàng".
"Không thành vấn đề, vậy để anh cắt chân giò hun khói cùng cà rốt." Anh một tay nắm chân giò hun khói, một tay nắm dao làm bếp, đem chân giò hun khói cắt thành từng mảnh.
Biểu hiện của anh rất tập trung, khi làm việc rất nghiêm túc, nhưng ngón tay có một chút vụng về, thời gian dài anh đã không làm việc nhà, cô để cà chua chế biến bên cạnh bông cải xanh, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn anh, miệng không tự nguyện nâng lên nụ cười.
Có sự giúp đỡ của anh, món ăn đã được làm xong, cô đặt chảo lên bếp làm nóng nóng, bỏ bơ vào, bỏ tỏi cùng cà rốt xào lên, rất nhanh, mùi thơm quen thuộc tràn ngập cả phòng.
Hai người đứng ở hành lang chật hẹp của nhà bếp, thời gian giống như trở lại ngày trước.
Những ký ức sống động, rõ ràng, sắc nét in trong tâm trí của cô, cô không muốn quên đi quá khứ, điều này chứng tỏ cô khổng thể vứt bỏ tình cũ của cô đối với anh.
Cô từ bỏ không được, mặc dù cách ba năm dài, bóng dáng của anh vẫn quấn quanh cô, cô vẫn còn thích anh.
"Nước trào kìa!" Anh nhắc nhở.
"A." Cô hoàn hồn, thấy độ nóng trong lò lên cao, nước trong nồi đã đun sôi rồi.
"Để anh bỏ mì vào" Đó là công việc trước kia của anh, anh đem mì ý từng nắm bỏ vào trong nồi "A ——"
Dù sao Địch Tử Uy cũng không thường xuyên vào bếp, tay của anh không cẩn thận bị hơi nóng trong nồi làm hồng một mảng.
"Anh không sao chứ?" Cô trước giảm lửa trên bếp, ánh mắt lo âu nhìn tay anh "Để em xem một chút."
*Lúc này là chị ấy không phòng bị nữa, vì lo lắng cho anh nên quẳng hết ba cái cố chấp ngoan cường trong đầu ~~> “em” là do “quán tính của yêu thương” mà ra hehe*
"Không có gì đáng ngại, anh da thô thịt dày mà."
"Cũng hơi đỏ rồi." Cô gấp đến độ nắm chặt ngón trỏ bị phỏng của anh, đau lòng thổi phù phù, ánh mắt tràn đầy quan tâm làm cho anh vui vẻ đến muốn chết "Chờ em một chút, em đi lấy thuốc bôi bỏng cho anh."
"Anh không sao."
"Không được."
Cô rất nhanh trở về, cẩn thận giúp anh bôi thuốc.
Vừa ngước mắt lên, chạm phải đôi mắt thâm tình của anh, tim của cô lại đập thình thịch.
Thật là, cô thật không cẩn thận thể hiện sự quan tâm quá mức đến anh như vậy chứ?
Cô lúng túng quay đầu, che giấu sự bối rối của mình, đột nhiên anh từ phía sau ôm hông của cô.
"Dĩ Du. . . . . ."
"Anh. . . . . . Làm cái gì?" Cô cảm giác toàn thân nóng lên, ngực lo sợ "Mau đi ra đi! Công việc ở đây để tôi làm, anh đi ra phòng khách đi."
*Vâng!!! Chị ấy lại “hoàn hồn” rồi ~~> lại chơi trò “tôi – anh” xa cách @[email protected]*
"Không. . . . . ."
Anh cúi xuống hôn lên đôi môi đầy đặn của cô.
Mùi vị của của cô rất ngon miệng, làm anh hoài niệm không dứt, anh hưởng qua một lần liền cảm giác bị nghiện.
Anh không quên được cô! Tương tư tình yêu của bọn họ, như vô số đường tình yêu khác, quấn vòng quanh trái tim của anh.
Nếu như có thể quên, anh cũng không cần khổ sở giấu diếm cô, trở về Đài Loan vì muốn có thể vãn hồi lòng của cô, lần nữa nối lại tình xưa.
Trời đất như quay cuồng, nụ hôn của anh cuồng dã như lửa, đem lý trí của cô thiêu đốt hầu như không còn.
Không biết qua bao lâu, đôi tay của cô vòng lên cổ của anh mút hôn triền miên, khó khăn chia lìa, thoáng như tại giải phóng nhiều năm nhớ nhung cùng khát vọng.
Biết rõ phải cùng anh giữ một khoảng cách, nhưng cô vẫn là không cách nào khống chế tim của mình, mất khống chế bắt đầu hôn trả anh, quên tất cả băn khoăn. . . . . .
Tách tách ——
Cho đến khi nước sôi ở trên bếp, phát ra tiến vang. . . . . .
Bọn họ lập tức tách ra, mặt cô đỏ ửng đấy anh ra xa, chạy ra khỏi bếp.
Thật là hỏng bét, cô đang làm gì? Cô lại buông thả cùng anh ôm hôn như thế!
Ý anh vẫn còn chưa hết, lại đưa tay ôm lấy cô.
"Đừng như vậy." Cô đẩy anh ra, thanh âm có chút mềm mại nũng nịu.
Biết rõ hai người không nên nối lại tình xưa, nhưng anh mấy ngày trước không thấy anh xuất hiện nữa khiến tâm tình cô xuống thấp muốn chết. Đối với anh bận tâm không dứt, vừa nhìn thấy anh rồi lập tức vui mừng trở lại, mặc dù bên ngoài trời mưa to, nhưng trái tim cô lại đầy nắng, không chán nản mất mác như trước.
Nhưng cô không khỏi cảm thấy ảo não, tại sao anh vừa xuất hiện, thế giới của cô lại bị anh phá vỡ?
Tại sao sự quan tâm của anh lại làm cô trở nên mềm yếu, không có hơi sức kháng cự?
Tại sao để cho anh vào nhà, lại đặc biệt nấu cho anh ăn?
Tại sao anh hôn cô, cô lại hôn trả anh? * “êu” chứ sao nữa… haizzz…*