Không khí cũng trở nên tươi mát hơn, Dương Vi hít sâu một hơi, cảm thấy
mình chật vật vì Kỳ Tiếu Ngôn hai ngày này đúng là có chút ngốc.
Sau khi trở về phòng học, cô đi đến trước cửa phòng học của lớp 5 ban
hai, nhìn vào trong phòng. Hà Xán đang ngồi một mình bên trong, hết sức
chăm chú làm bài thi toán học. Dương Vi suy nghĩ một chút, liền đi đến
dãy ghế trống trước mặt cô bé ngồi xuống.
Lúc này mới phát giác ra có người đi vào, Hà Xán ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Cô giáo Dương.”
Dương Vi cười cười với cô bé, liếc mắt nhìn bài thi thi toán học trên
bàn: “Chăm chỉ học tập là chuyện tốt, nhưng thân thể cũng rất quan
trọng, tiết thể dục nên xuống dưới vận động một chút, lao động kết hợp
với tài năng mới có thể làm lên việc lớn được.”
Hà Xán mím môi, nhìn chăm chăm bút máy trong tay mình: “Tháng sau sẽ có
kỳ thi tuyển sinh lên cấp hai, đây là kỳ thi quan trọng để lên được
trung học.”
Trước kỳ thi chuyển cấp, một số trường trung học trọng điểm ở thành phố A sẽ tự tổ chức một cuộc thi tuyển sinh đầu vào riêng, nếu không vượt qua được cuộc thi thì sẽ không trúng tuyển. Dương Vi nhìn cô bé trước mặt,
vuốt vuốt mái tóc của cô bé: “Nhưng em mới chỉ học lớp năm, đừng quá lo
lắng.”
Hà Xán cắn cắn môi dưới của mình, cúi đầu càng thấp: “Một trong bảy bài thi em đã làm rất kém, mẹ em rất thất vọng.”
Tuy rằng cô bé cúi đầu, nhưng Dương Vi chắc chắn bây giờ hốc mắt cô bé đã đỏ lên rồi.
Cô xoa đầu Hà Xán, an ủi nói: “Em hãy tâm sự với mẹ của mình, nhất định mẹ sẽ hiểu em.”
Hà Xán trầm mặc trong giây lát, mở miệng ra lần nữa thì đã khóc nức nở:
“Mẹ em chỉ biết hỏi em làm được giống bao nhiêu trong đề thi mẫu, thi
được bao nhiêu điểm…”
Dương Vi nhìn nước mắt của cô bé: “lách tách lách tách” rơi xuống khắp
bài thi số học, chữ viết màu đen của bút máy từ từ nhòe đi.
Cô sờ sờ vào túi xách của mình, phát hiện khăn tay của cô vừa rồi đã đưa cho Lâm Thi và Trương Tĩnh Di dùng rồi, vì vậy liền đưa tay ra, dùng
đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt giúp cô bé:
“Nếu lần sau mẹ lại hỏi em, em liền hỏi mẹ xem cuối năm nay mẹ muốn cầm
bao nhiêu tiền thưởng.”
Hà Xán lập tức nín khóc mỉm cười, Dương Vi xoa đầu cô bé, từ chỗ ngồi
đứng lên: “Ngồi một lát nhớ xuống dưới điểm danh, còn nữa, điểm thể dục
cũng tính vào thành tích học tập đấy.”
Hà Xán một bên lau nước mắt một bên gật đầu: “Em biết rồi, cô giáo Dương.”
Dương Vi gật đầu, đi về văn phòng. Sau khi tan tầm, cô đi thẳng về nhà.
Buổi tối hôm nay có khóa học hội họa, do là buổi học chính thức đầu
tiên, cho nên cô muốn chuẩn bị thật chu đáo. Dựa vào đề cương dạy học,
buổi đầu tiên sẽ dạy vẽ chân dung, Dương Vi nhớ tới Đợi một lát ba phút
đồng hồ có nhờ cô vẽ một bức tranh chân dung, vừa vặn có thể tận dụng
thời gian giảng bài để giải quyết rồi.
Đúng bảy rưỡi Dương Vi đăng nhập vào phòng học, phần mềm bên dưới biểu
hiện có 21 học sinh. Bây giờ không phải là thời gian nghỉ đông hay nghỉ
hè, cho nên cô rất hài lòng với sĩ số học sinh này: “Chào mọi người, tôi là bánh bột mì, hoan nghênh mọi người đã tham gia vào khóa học hội họa
này.”
Dương Vi chào hỏi học sinh xong, trong khung đối thoại đã nhảy ra đủ kiểu tin nhắn trả lời khác nhau--
Tương lai cao phú soái: Chào cô giáo Bánh bột mì ~[o]/~
Cửu cửu bát: Giọng nói của cô giáo Bánh bột mì thật là hay ~~~
Khả khả: Cô giáo, hình như bên này của em hơi chậm.
Lý Cẩu Đản:
Lúc Dương Vi mở phần mềm hội họa ra, vẫn chú ý đến khung đối thoại, bạn
học Tương lai cao phú soái và bạn học Lý Cẩu Đản đều có ở đây. Cô lấy ra một tờ giấy vẽ mới, hướng vào Microphone nói: “Có chậm cũng không ảnh
hưởng gì, nếu có thẻ, bạn có thể thoát ra rồi đăng nhập lại một lần nữa. Bây giờ chúng ta bắt đầu bài học, ngày hôm nay chúng ta sẽ học vẽ
tranh chân dung. Tuy rằng giới tính và tuổi tác khác nhau, sẽ vẽ ra
những bức tranh chân dung khác nhau, nhưng nhìn chung tỷ lệ sẽ không có
sự thay đổi, giống như bình thường chúng ta hay nói ba tòa năm án…”
Dương Vi vẽ vài nét trên giấy tạo thành một bức tranh chân dung, bắt đầu giảng giải về tỷ lệ cho mọi người. Để tiện cho mình, cô cố ý vẽ một
người mẹ tóc ngắn đeo kính mắt và một cô con gái mái tóc dài màu đen—cái đầu tiên cô vẽ cho Đợi một chút ba phút đồng hồ, cái sau cô vẽ để làm
tranh chân dung mới cho mình.
Sau khi giảng xong về cách vẽ tranh chân dung nữ giới, cô uống một ngụm
nước, lại bắt đầu giảng giải về cách vẽ chân dung nam giới. Dường như
theo bản năng, cô vẽ một chân dung có phần hơi giống Quyển Quyển.
Cửu cửu bát: Đẹp trai quá ~[ Trái tim màu hồng ]
Khả khả: Đã thưởng thức √
Kì kì meo meo: Chồng trước của cô giáo, đã xem xong.
Dương Vi: “......”
Cho nên vì cái gì phải cho học sinh trước kia tới nghe giảng miễn phí a!
Kỳ Tiếu Ngôn liếc mắt nhìn chân dung Dương Vi vừa mới vẽ kia, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Tương lai cao phú soái: Cô giáo, chồng trước này nọ, tuy rằng còn sống,
nhưng cứ coi như đã chết. Cô phải nhìn về phía trước chứ.
Khóe miệng vừa cong lên của Kỳ Tiếu Ngôn cứ như vậy mà cứng lại.
Minh Hạo đánh xong những lời kia, tiểu đại nhân thở dài, vì hạnh phúc của cậu, cậu bé cũng phải giúp tháo gỡ rắc rối.
Dương Vi nhìn một loạt những chữ màu tím rất to mới nhảy ra, khóe miệng
co rút. Không để ý đến bạn học Tương lai cao phú soái, Dương Vi tiếp tục giảng bài. Ba giờ sau, chương trình học cũng đã kết thúc, cô bay nhanh
vào rửa mặt, ngồi phịch lên giường.
Bụng hình như có chút đâu âm ỉ, Dương Vi quên tính thời gian, chẳng lẽ
họ hàng của cô muốn đến thăm? Cô phồng mang trợn má, ôm bụng lên giường
đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Dương Vi bị đau mà tỉnh dậy, thật lâu rồi cô không bị đau bụng sinh lý, lần này bị đau đến kinh thiên động địa. Cô bỏ qua
không chen chúc lên xe buýt nữa, ngồi xe taxi đến trường học, lúc đến
văn phòng, đã đau đến thở không ra hơi. Cô giáo Diêu thấy sắc mặt cô tái nhợt đi vào, liền đi đến hỏi: “Cậu đây là….Miệt mài quá độ?”
Dương Vi nhíu mày: “Đau sinh lý.”
Cô giáo Diêu hiểu: “Trong ngăn kéo của tớ có đường đỏ, cậu pha nước ấm uống đi.”
Dương Vi gật gật đầu, đi vào chỗ ngồi liền nằm úp sấp bất động. Thầy
giáo La quan tâm muốn đi đến, bị cô giáo Diêu ngăn lại: “Chuyện con gái
cậu không hiểu đâu.”
Thầy giáo La: “......”
Hôm nay Dương Vi có hai tiết học, buổi sáng là tiết cuối cùng. Cô liếc
nhìn văn phòng trống rỗng, vẫn nên lấy đường đỏ của cô giáo Diêu pha
nước ấm uống. Nhưng mà cũng không có tốt hơn, sau khi kết thúc tiết đầu
tiên, cô giáo Diêu nhìn cô nửa sống nửa chết gục ở trên bàn, liền đỡ cô
xuống phòng y tế của trường học.
Bác sĩ trường học đưa cho cô một viên giảm đau, Dương Vi uống thuốc, lại nằm ở phòng y tế thêm một lúc, mới cảm thấy tốt hơn một chút. Chống đỡ
qua một tiết học, cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa vài miếng. Trước khóa học biểu chiều, cô cũng chỉ đi đến phòng học điểm danh sĩ số, sau đó lại
quay trở về văn phòng. Minh Hạo nhìn cô đi xa, liền nhanh chóng nhắn tin cho Phương Thừa Nhiên: “Cậu, cô giáo Dương hình như bị bệnh, cả ngày
hôm nay chẳng có tinh thần gì cả.”
Ngon tay thon dài của Phương Thừa Nhiên đang gõ bùm bùm trên bàn phím,
bộ thứ hai là [Bè cánh tử tù] vừa mới lên đã bị độc giả truy đuổi nảy
lửa, mỗi ngày hắn đều nhận được rất nhiều comment thúc giục, nhân dịp
[Giới hạn hôn nhân] kết thúc, hôm nay hắn dự định sẽ đăng lên hai vạn
chữ, làm cho độc giả vui vẻ.
Màn hình di động trên bàn chợt sáng lên một chút rồi lại tối đi, Phương
Thừa Nhiên hoàn thành xong chương một, mở di động ra xem, chân mày chậm
rãi nhíu lại. Hắn tắt máy tính đi, cầm lấy chìa khóa xe ra cửa.
Buổi chiều Dương Vi dạy xong tiết đầu tiên, vẫn xin phép đi về sớm. Viên thuốc giảm đâu hình như đã hết tác dụng, đau bụng lại tiếp diễn. Cô lấy tốc độ rùa bò vất vả mới đi ra cửa trường học, thắt lưng đột nhiên được một người đỡ lấy: “Cậu làm sao thế?”
Dương Vi bất ngờ khi nhìn thấy người trước mắt: “Phương Thừa Nhiên, sao cậu lại ở đây?”
Phương Thừa Nhiên nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, cau mày đỡ cô lên xe: “Tớ đưa cậu đi bệnh viện.”
Dương Vi nhất thời có chút thẹn thùng: “Không cần, tớ chỉ là…đau sinh lý.”
Động tác của Phương Thừa Nhiên trong phút chốc liền cứng lại, lưu loát
khởi động xe, đánh chiếc Masareti chạy trên đường. Chỉ là giữa hai đường lông mày của hắn hơi mất tự nhiên, còn lộ vẻ lúng túng khó xử: “Ừm, vậy cậu có cần mua cái gì không?”
Dương Vi đột nhiên có chút buồn cười, nhưng mà cô vẫn không có ý xấu để
cho Phương Thừa Nhiên phải đi mua băng vệ sinh giúp mình: “Trong nhà
hình như vẫn còn thuốc giảm đau, cậu cứ đưa tớ về là được rồi.”
Tuy cô nói như vậy, nhưng Phương Thừa Nhiên vẫn lái xe đến một tiệm
thuốc trước, khi trở về cầm theo một bọc thuốc nhỏ trên tay. Dương Vi ôm bụng co lại ở một chỗ, vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu nói như thế nào
với nhân viên cửa hàng?”
Phương Thừa Nhiên thắt chặt dây an toàn, nghiêng đầu mỉm cười với cô: “Tớ nói bạn gái tớ bị đau sinh lý.”
Dương Vi quay đầu đi chỗ khác, hắn thản nhiên như vậy trái lại lại làm cho mình cảm thấy xấu hổ.
Lúc Kỳ Tiếu Ngôn rời khỏi phòng học, nhận dược một tin tức của Hồ Lô Oa
trong lớp học hội họa: “Xin chào bạn học, tôi là giáo vụ. Bởi vì, hôm
nay thân thể của cô giáo Bánh bột mì không được khỏe, cho nên buổi học
tối nay sẽ chuyển thành ngày mai, xin lỗi vì làm phiền bạn. Xin thông
báo.”
Kỳ Tiếu Ngôn cau mày suy nghĩ một hổi, hình như hiểu ra cái gì.