Chương 33:
Thanh cao và lý tưởng không thể cùng tồn tại
Ba năm sống ở Anh tôi đếm từng ngày trôi qua, đó là khoảng thời gian tối tăm dài đằng đẵng.
Tôi và anh Tần kết hôn được ba năm, ly hôn đến bây giờ cũng đã năm năm.
Quả thật là bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều.
Có lúc trong giấc mơ, chỉ cần mở mắt sẽ thấy Tần Vị Ký bên cạnh cười với tôi, tôi biết rõ là mộng nhưng không muốn tỉnh.
Nếu không phải bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi thà chết trong giấc mơ này còn hơn.
Dù sao thì khi tỉnh lại, anh cũng không ở bên cạnh tôi.
Thế là tôi lại buồn bực hết mười ngày nửa tháng.
Khi đó tôi sẽ kéo kín rèm cửa sổ, tắt đèn, mở đi mở lại những bộ phim của anh, giống như một khán giả trốn trong đám đông nhìn ngắm thần tượng của mình, chỉ biết lợi dụng bóng tối thăm thẳm.
Xem hết lần này đến lần khác, mãi đến khi nhiệt huyết cạn kiệt, nỗi nhớ vơi đi mới dừng lại.
Tần Vị Ký yêu cầu tôi đi khám bác sĩ tâm thần, tôi cũng cảm thấy mình có bệnh.
Vì nhân vật mà sinh bệnh, tôi liền rời xa vai diễn.
Vì Tần Vị Ký mà sinh bệnh, tại sao rời xa anh rồi bệnh tình vẫn ngày một nặng thêm?
Xem ra con người đều có lòng tham.
Nếu tôi không trở về sẽ không có chuyện gì xảy ra, cả đời này không gặp được anh, cô độc sống một mình suốt quãng đời còn lại cũng không sao.
Nhưng tôi nhất quyết quay về, nhất định phải thấy anh, lấy rượu giải khát, tự tìm đường chết.
Trước đây chịu đựng được năm năm, bây giờ một ngày cũng không vượt qua nổi.
Tôi tỉnh dậy nhưng không dám mở mắt.
Là mơ sao?
Tôi bất an, mở mắt rồi cũng không dám nhìn xung quanh.
Tôi lại nhắm mắt, sau đó từ từ mở ra.
Trên trần nhà là chùm đèn pha lê tôi yêu thích.
Tôi đang ở Phong Hoa.
Là nhà của tôi và Tần Vị Ký.
Tôi nhìn sang bên cạnh, không có ai.
Đột nhiên cảm thấy có thể nghe được tiếng lòng chùng xuống.
Tôi ngồi dây, mở cửa phòng ngủ ra tìm kiếm xung quanh.
"Anh Tần?"
Không ai đáp lại.
Tần Vị Ký đã đi rồi.
Tôi không nhớ đêm qua đã nói những gì, làm những gì.
Tôi uống rượu vào xong quên hết, chỉ nhớ mang máng Tần Vị Ký đến và ôm tôi, rồi cùng tôi nói chuyện gì đó.
Tôi dựa vào tường thở dài, ký ức như những mảnh vỡ rải rác khắp nơi, tôi không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ.
Đến khi ra khỏi cửa tôi mới biết đêm qua tuyết rơi dày đặc.
Lúc tôi đi về phía phòng an ninh, nhân viên bảo vệ cũng nhìn về phía tôi, đi ra ngoài, "Cậu Tạ, cậu ra ngoài sao?"
"Ừm." Tôi say rượu nên đau đầu, gió lạnh thổi khiến tôi thanh tỉnh, "Anh Tần rời đi lúc nào vậy?"
Người kia dừng một chút, "Anh Tần trời chưa sáng đã đi, dặn tôi đưa bữa sáng cho cậu."
Tôi gật đầu không nói gì, không biết tâm trạng của mình lúc này là gì.
Có chút vui vẻ, có chút khổ sở.
Cũng hơi oán trách.
Trách anh cứ thân thiết rồi lại xa cách, đến rồi đi như khách qua đường.
Anh ấy không muốn gặp tôi, tôi cũng không biết phải đối mặt với mối quan hệ này như thế nào.
Tôi đã nghĩ nếu tỉnh lại anh Tần vẫn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không quan tâm gì nữa.
Tôn nghiêm, thể diện, cả liêm sỉ đều không cần.
Cho dù bị gọi là kẻ thứ ba tôi cũng chấp nhận.
Nhưng anh không ở đó.
Tôi tỉnh táo lại.
Tôi không thể như vậy nữa.
Tôi không thể chà đạp chính mình, càng không thể dày vò Tần Vị Ký.
"Tôi nhờ anh một việc," Tôi lấy thẻ ra vào Phong Hoa trong ví ra đưa cho nhân viên bảo vệ, "Khi nào anh Tần trở về, giúp tôi đưa cái này cho anh ấy."
"Cậu Tạ." Người kia ngăn cản tôi, "Cậu cứ yên tâm ở lại đây, anh Tần đã thông báo cho chúng tôi rồi."
Anh ấy không muốn gặp tôi nhưng lại cho tôi ở lại đây, là đang thương hại tôi ư?
Tại vì tối hôm qua uống say khóc lóc nên anh thấy tôi đáng thương?
Anh cứ mềm lòng như vậy, tôi tỏ ra đáng thương một chút anh sẽ nhân nhượng cho tôi sao?
Tôi ngẩng đầu, nụ cười nhạt đim "Tôi lấy tư cách gì để ở đây? Chủ nhà sao?"
"Chuyện này..." Nhân viên bảo vệ không dám nói tiếp.
Từ trước đến nay tuy rằng tôi luôn ngạo mạn, chưa bao giờ tôi nói chuyện lạnh nhạt với ai như vậy.
Tần Vị Ký luôn nói tôi có một trái tim ấm áp, mỗi hành động đều tỏa ra ánh sáng, nhưng tại sao tôi lại cảm giác bây giờ tâm tình lạnh lẽo, không giống chính mình.
Tôi thất vọng một chuyện nhỏ sau đó thất vọng với cả thế giới.
"Cậu Tạ, tôi có xem tin tức của cậu và anh Tần." Nhân viên bảo vệ do dự, "Biết là hai người ly hôn, nhưng tôi cảm giác trong lòng anh Tần vẫn có cậu.
Lúc anh ấy biết chuyện tôi không cho cậu vào Phong Hoa và ở lại qua đêm, hai mắt đều đỏ.
Anh ấy đau lòng cậu, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy thương tâm như thế.
Buổi sáng lúc rời đi hai mắt cũng đỏ hoe."
Trái tim tôi như bị một sợi dây lôi kéo, đến mức vỡ làm đôi, đau đớn lan tràn khắp lồng ngực.
Tôi khẽ thu tay lại, đút tấm thẻ vào trong túi.
"Cảm ơn."
Tôi rời khỏi Phong Hoa đón lấy gió tuyết, bàn tay siết chặt tấm thẻ, trong lòng bỗng thấy tươi sáng.
Công tác hậu kì của bộ phim gần như đã hoàn thành, nhà đầu tư muốn chiếu phim vào Tết Âm lịch.
Bên phía Chu Không không đồng ý, sức cạnh tranh dịp Tết Âm lịch quá lớn, phim điện ảnh không thể đối đầu với loạt phim Tết, doanh thu phòng vé sẽ bị áp đảo, quá vội vàng.
Còn phía nhà đầu tư lại cảm thấy chỉ cần dùng đến quan hệ của tôi và Tần Vị Ký cũng có thể gây ra tiếng động lớn trong giới phim điện ảnh, nhất định sẽ trở thành bom tấn mùa xuân.
Sau đó Tần Vị Ký phủ quyết, phim bị dời lịch chiếu thêm hai tháng.
Lịch phim bị lùi nên các nhà đầu tư bắt đầu quảng bá phim trước khi công chiếu.
Tần Vị Ký không phản đối, vì thế tôi buộc phải tham gia chiến dịch tuyên truyền.
Tôi đăng bài và chia sẻ bài viết về diễn viên chính thức của tổ phim trên Weibo.
Tôi biết rằng tôi và Tần Vị Ký tái hợp tác sau ly hôn sẽ gây ra chấn động, chỉ không ngờ rằng phản ứng lớn đến mức khiến server Weibo bị sập, gần giống với ngày chúng tôi thông báo ly hôn.
[Đây có phải là dấu hiệu sắp tái hôn không?]
[Cp tôi đu đương nhiên không thể BE?]
[Hóa ra Dao muội của tôi từ Anh trở về là vì hợp tác với Tần hoàng sao?]
[Các chị em lên đẩy điểm đi, đêm nay phải đưa siêu thoại cp Dao Gửi lên vị trí đầu tiên!]
[Chỉ là người hâm mộ đến tham gia góp vui, tiện thể muốn nói, Tần Vị Ký mãi đỉnh!]
[Tôi có phải người duy nhất để ý đến vẻ đẹp bất diệt của Dao muội trên poster không?]
[Cặp đôi này có thể yên tĩnh một chút không, Weibo bị bọn họ làm loạn bao nhiêu lần rồi?! Tôi đề nghị hai người trực tiếp đến cục dân chính lấy giấy kết hôn, không bao giờ chia tay nữa!]
[Nói thật, vì Tạ Dao Ngâm mà tôi chẳng còn tí cảm tình nào với Tần Vị Ký nữa, quá nhiều thị phi.]
[Ly hôn rồi vẫn hợp tác? Vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn sao?]
[Diễn viên bây giờ ly hôn tái hôn như trò đùa vậy.]
[Lầu trên thật sự nghĩ diễn viên kết hôn để có cuộc sống hạnh phúc sao? Chỉ vì lợi ích thôi, ai cao quý hơn ai đâu?]
Điều khiến tôi lo lắng nhất chính là chúng tôi đang trong mối quan hệ không rõ ràng, bỗng nhiên hợp tác sẽ khiến dư luận xôn xao.
Chỉ sợ chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Tần Vị Ký trong giới.
"Đạo diễn Chu đăng bài, cậu xem đi." Giang Lăng đưa điện thoại của cậu cho tôi.
Tôi đọc bài đăng của Chu Không:
[Kịch bản của "Ở đây, chúng ta không thể quen biết nhau" đã hoàn thành, tác giả Họa Gia, tôi, và giám đốc casting ngay từ đầu đã nhất trí lựa chọn hai vai nam chính cho bộ phim là Tần Vị Ký và Tạ Dao Ngâm, chưa từng cân nhắc người thứ ba.
Hai người họ ly hôn trong hòa bình, mặc dù không còn kết hôn nhưng cả hai vẫn là bạn bè thân thiết, không vì tình cảm cá nhân làm mất đạo đức nghề nghiệp.
Cả hai đều là diễn viên chuyên nghiệp, khi nhận được lời mời tham gia đều không ngần ngại đồng ý.
Tôi tin rằng sự phối hợp trong diễn xuất của họ sẽ khiến mọi người ngạc nhiên, hãy chờ đón Hứa Giang và An Đường.]
[Đạo diễn cũng lên tiếng rồi, mấy nhóm anti nghỉ ngơi tí đi.]
[Ý của đạo diễn Chu là quan hệ của bọn họ rất tốt, mấy người đừng có lo chuyện bao đồng.]
[Mọi người đều biết Tần Vị Ký công tư rõ ràng, cùng nhau đóng phim là chuyện bình thường.]
[Đừng nói nữa, tôi rất mong đợi An Đường đó! Xem poster đã không chịu được rồi!]
Tôi lắc đầu, "Sao tự nhiên truyền thông của đạo diễn Chu mạnh thế?"
"Hoạt động quảng bá sắp tới hai người còn phải phối hợp nhiều, cậu ổn không?"
Tôi nhăn mày, "Không được tốt lắm."
"Phải rồi, cậu còn nhớ đạo diễn Vương của 'Kiếm Vô Nhai' không?"
"Nhớ." Tôi ngẩng lên, "Gần mười năm chưa liên lạc."
"Gần đây ông ấy đang hỏi thăm phương thức liên lạc với người đại diện của cậu, có vẻ muốn hợp tác."
Tôi dừng lại suy nghĩ một lúc, "Thật ra không quá thân thiết, nhưng tớ nhờ vào ông ấy mới nổi lên, đến lúc ông ấy muốn hợp tác tớ không thể từ chối.
Mong là không tìm được gì vậy."
"Mong ước bất thành." Giang Lăng vẫy tay, "Ông ấy tìm đến tớ, tớ cũng không từ chối được nên đưa số điện thoại của cậu cho ông ấy rồi."
Tôi châm chọc, "Giang Lăng, đời trước tớ nợ cậu cái gì hả?"
"Nợ tình đấy." Giang Lăng cười, "Không có gì to tát đâu, nếu cậu không thích thì có thể từ chối mà.
Bên này tớ vừa hợp tác cùng đạo diễn Vương không thể không đáp ứng."
Tôi lườm cậu một cái, "Không hiểu sao muốn hợp tác với tớ.
Trong giới thiếu gì diễn viên mới nổi, ai mà không lọt vào mắt xanh của đạo diễn Vương?"
"Nhưng gần đây độ nổi tiếng của cậu rất cao, lại còn nghe nói cậu và Tần Vị Ký đã hợp tác, không tìm đến mới lạ đấy?" Giang Lăng ngừng một lúc, "Hơn nữa, tớ đồng ý cho đạo diễn Vương phương thức liên lạc là vì biết ông ấy không thiếu mấy tài nguyên đại IP, tìm cậu chắc chắn là có kịch bản có lợi cho sự nghiệp của cậu."
Tôi ăn một miếng dưa vàng Giang Lăng gọt, nhìn cậu cười, "Cậu làm người đại diện cho tớ là được."
Giang Lăng trắng mắt liếc tôi, "Cậu thuê nổi không?"
"Nếu không phải còn nợ ân tình của đạo diễn Vương, tớ không nghĩ đến đóng phim nữa."
Giang Lăng dừng lại, "Tại sao?"
"Mệt." Tôi mím môi, "Không phải mệt vì thời gian bị đảo lộn hay chạy đông chạy tây.
Tớ có vấn đề tâm lý, phụ thuộc quá nhiều vào nhân vật, đồng cảm để nhập diễn thậm chí còn gặp khó khăn.
Lần nào cũng phải tốn rất nhiều sức lực để hoàn thành vai diễn, chỉ sợ đến một ngày tớ không thể thoát khỏi nhân vật nữa."
Giang Lăng kéo tôi lại, "A Dao, cậu có chuyện trong lòng, để tớ tìm một bác sĩ tâm thần giỏi kiểm tra giúp cậu."
"Tớ biết mình bị bệnh mà." Tôi nhìn Giang Lăng, "Tớ đang cố gắng khắc phục, chờ một thời gian nữa sẽ đi khám."
"Tớ đi với cậu."
"Cậu cứ yên tâm làm việc đi." Tôi cười, "Tớ còn muốn vay tiền cậu mua nhà đây."
Giang Lăng nghi ngờ nhìn tôi, "Tại sao tự nhiên muốn mua nhà?"
"Dự định ở lại Bắc Kinh." Tôi nhìn cậu, "Cứ ở mãi nhà cậu cũng không được."
"Mua nhà cũng được, ở nhà tớ cũng được."
Tôi nằm trên giường vui vẻ, "Anh Giang tốt với em quá."
"Nhưng tại sao phải vay tiền? Đừng nói mấy năm nay cậu không có khoản tiết kiệm nào."
Tôi dang hai tay ra, "Bị cậu đoán đúng rồi, tớ nghèo lắm."
"Lời này của cậu truyền ra ngoài không sợ dân mạng chửi chết hả?"
"Tớ nói thật đấy." Tôi chống tay ngồi dậy, "Cậu vẫn biết những năm ở Tinh Mộng tớ và công ty luôn chia chác hai-tám, trừ thuế đi nữa tiền vào túi tớ chẳng được bao nhiêu, còn không bằng diễn viên tuyến ba, bốn.
Sau này vào Sử Thi đều chỉ nhận phim điện ảnh, thù lao đương nhiên không so sánh được, cộng thêm bốn, năm năm vừa rồi tiêu xài sắp hết rồi."
Giang Lăng nhăn mày, "Sao cậu có cả sự nghiệp và hôn nhân rồi mà vẫn như trẻ con vậy, không biết lo nghĩ cho tương lai của mình.
Tần Vị Ký nuôi cậu thành kẻ vô dụng luôn rồi."
Tôi chống hông, bĩu môi, "Giang Lăng! Vừa nghe tớ không có tiền liền bắt nạt tớ!"
Giang Lăng cười, xoa đầu tôi, "Đồ ngốc, là tớ đau lòng cậu.
Làm gì có người nào giống cậu, lăn lộn mấy năm trong giới đến cả tiền mua nhà cũng không có."
"Sau khi mẹ qua đời, tớ không cân nhắc chuyện tiền nong nữa." Tôi dừng lại, "Sau này kết hôn với anh Tần lại càng không quan tâm đến tiền bạc, tiêu cái gì đều quẹt thẻ, đến lúc hết thì thôi."
Giang Lăng bất lực lắc đầu, "Phần lớn tiền của tớ đều gửi cho bố mẹ, còn một ít để dành đầu tư.
Không có tiền cho cậu mượn nhưng có một căn nhà có thể sang tên cho cậu, ở Tây Sơn."
Tôi ngóc đầu dậy, "Là cùng khu với anh Tần sao?"
"Đừng nói tớ bắt nạt cậu nữa." Giang Lăng cười, "Có thời gian thì đến xem đi, chờ tớ hết bận nếu cậu thích thì làm thủ tục sang tên."
Tôi nhào lên muốn ôm Giang Lăng nhưng lại bị cậu hất ra, "Đừng vội, đi gặp đạo diễn Vương nữa,"
"Này nha." Tôi cười với cậu, "Thị đế Giang tại sao lại tình nguyện giúp đỡ người ta thế? Rốt cuộc là đạo diễn Vương cho cậu cái gì rồi?"
"Trong giới này không phải giữa người với người chỉ quan tâm đến thể diện hả?" Giang Lăng thu lại nụ cười, "Có ai mà không phải hy sinh chứ, thanh cao và lý tưởng không thể cùng tồn tại."
Tôi ngẩn ra, nếu như nói thanh cao và lý tưởng không thể cùng tồn tại, vậy Tần Vị Ký vì lý tưởng của mình mà từ bỏ những gì?