Khi đạo diễn chương trình và nhà sản xuất thấy Tần Vị Ký đến, họ vội vàng chạy qua chào hỏi.
"Thầy Tần, sao thầy lại tới đây?"
Tôi cúi đầu đứng bên cạnh Tần Vị Ký, ngón tay nghịch nghịch sợi dây trên áo len.
"Xem nào, nội dung phỏng vấn chỉ là một số câu hỏi trong bản thảo thôi sao?"
"Cái này... " Người sản xuất ngượng ngùng cười cười: "So với bản thảo có một chút khác biệt, bất quá chênh lệch cũng không lớn, cậu cũng biết Lý tiên sinh phỏng vấn luôn luôn linh hoạt."
Tần Vị Ký gật đầu và mím môi một cách thờ ơ: "Tôi sẽ không phá vỡ quy tắc của anh. Tôi cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào nội dung phỏng vấn, nhưng nếu có một số vấn đề gây tranh cãi, chúng ta sẽ không giữ lại?"
"Tất nhiên, tất nhiên, việc chỉnh sửa hậu kỳ của chúng tôi sẽ cắt giảm những vấn đề này."
Tôi không nghe lọt tai những gì sau đó, chỉ đứng yên mà ngẩn người.
Trong khoảnh khắc, tôi nhớ lại giấc mơ ở trong xe.
Tôi mơ thấy mình đưa anh Tần về Tô Châu.
Tô Châu có sự lãng mạn của Tô Châu, khác với tám phố chín mạch ở Bắc Kinh, sông núi Giang Nam lúc nào cũng hiền hòa.
Người cũng hiền.
Tôi đưa Tần Vị Ký len lõi qua các hẻm nhỏ và chen lấn vào chúng, luôn cảm thấy có ai đó đang đợi chúng tôi ở phía trước.
Đúng.
Tôi còn chưa đưa anh Tần đến gặp mẹ.
Nếu anh ấy nhìn thấy mẹ, chắc chắn anh cũng sẽ nghĩ rằng mẹ tôi chính là một vũng nước ở Giang Nam.
Nhưng khi đi, chúng tôi phát hiện con đường phía trước không có điểm kết, các tòa nhà xung quanh đã biến mất và người đang đợi chúng tôi cũng biến mất.
Thật đáng tiếc, tôi không thể nhìn thấy được.
"Đã ăn sáng chưa?"
Tôi định thần lại, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Tần Vị Ký, đôi mắt hoàn toàn đờ đẫn kia lại phát sáng lạ thường: "Ăn rồi."
Hà Nam Tuyền cau mày: "Tôi không để mắt đến cậu mấy phút, cậu liền bắt đầu nói hưu nói vượn."
Tôi ngoảnh mặt sang một bên khẽ lẩm bẩm: "Còn chưa ra sức..."
"Không sao." Tần Vị Ký bình tĩnh nói: "Em nói không có gì sai, là MC có vấn đề."
"Đừng có lúc nào cũng cưng chiều cậu ấy." Hạ Nam Tuyền vỗ nhẹ vai Tần Vị Ký: "Cậu không nghe thấy sao? Cái gì mà 'kiểm soát vĩ vô quốc gia, rồi đều do các phóng viên và người dẫn chương trình? Trước kia là gây chiến, bây giờ là vòng vo châm chọc, cậu thật sự là sợ đắc tội với ít người."
"Anh sẽ trả lời thế nào?" Tôi cong môi: "Có lẽ không bằng tôi..."
"Cậu rất có bản lĩnh, không trả lời được thì câm miệng đi, bọn họ còn có thể cạy miệng cậu?"
"Tại sao tôi phải câm miệng?" Tôi thấp giọng nói: "Cô ta dám hỏi tôi dám trả lời, tôi cũng không sợ bị truyền ra ngoài."
Hà Nam Tuyền tức giận nhìn Tần Vị Ký: "Tôi đã nói đừng cho thằng nhóc này phát ngôn, cậu còn không tin."
Tần Vị Ký cố nén cười, liếc ta một cái, quay đầu không nói.
Khoảnh khắc ấy, tôi bắt gặp một tia ấm áp trong mắt anh, giống như cảm giác băng giá trong mắt đang dần tan ra.
"Quay xong nhớ đưa cậu ấy về."
Hà Nam Tuyền gật đầu: "Cậu đi một mình?"
Anh nhẹ nhàng đáp lại, sau đó nhìn tôi: "Đừng sợ, muốn nói gì thì nói, có anh đây."
Tôi sửng sốt một lúc, nghĩ đến đêm đó hình như anh cũng đã nói vào tai tôi rằng có Tần ca ở đây.
"Cậu không quản hắn mà còn dung túng, đến lúc lên sóng, tôi và quan hệ công chúng liền chạy gãy chân."
"Anh Tần..." Tôi khẽ gọi anh.
Tôi còn tưởng anh không nghe thấy, đột nhiên quay đầu lại:"Hửm?"
Tôi nghiêng đầu, cắn môi: "Lát nữa phỏng vấn em sẽ khách khí, không làm phiền anh nữa."
Tần Vị Ký dừng lại, ý cười lan từ mắt đến lông mày: "Được, ngoan."
Chờ Tần Vĩ Ký đi, tai tôi đã đỏ bừng, tiếng " ngoan" vọng tới làm tôi mất tập trung.
Nhìn bóng dáng của Tần Vị Ký, cảm xúc bị đè nén của tôi bắt đầu kích động không kịp, trái tim vốn đã ổn định nhiều ngày đã bắt đầu trở nên không cam lòng.
Mọi người đều có những suy nghĩ xấu xa, phải không?
Hầu hết loại tội ác này đều xuất phát từ dục vọng mong muốn đạt được.
Tôi và anh Tần xưa nay ít tụ họp, xa cách thì nhiều. Giờ tạm biệt không biết khi nào mới gặp lại.
Nhưng mỗi lần gặp nhau, ngọn lửa trong lòng tôi lại càng bùng cháy, có lúc không khỏi tự hỏi Tần Vị Ký có phải là cố ý hay không.
Quá trình quay sau đó diễn ra suôn sẻ hơn nhiều, hầu hết đều xoay quanh bộ phim và kết thúc một cách lịch sự.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, MC đã ngăn tôi lại: "Tiểu Tạ, hợp tác vui vẻ."
Tôi cười lạnh một tiếng, cuối cùng khách khí nói: "Hợp tác vui vẻ."
"Là tiền bối, tôi có một lời khuyên."
Tôi mỉm cười: "Rửa tai lắng nghe."
"Trong nghề của chúng ta, trước hết phải học cách khiêm tốn. Nếu cậu không biết khiêm tốn khi nổi tiếng, nhất định sẽ có người dạy bạn khiêm tốn. Ai có thể mãi mãi thịnh vượng? Đúng không?"
Tôi lễ phép cười cười, khiêm tốn nói: "Lý lão sư dạy phải, không biết trước đây tôi không khiêm tốn làm phật lòng tiềm bối ở chỗ nào?"
"Không phải đắc tội tôi, chỉ là có chút không thoải mái." Nàng nở nụ cười có chút tự cao: "Tôi trong vòng thấy qua rất nhiều ngôi sao lưu lượng ngắn ngủi, hôm qua còn tung hoành, trong cái chớp mắt đã bị đào thải. Chỉ là các cậu cầm đống thù lao kết xù có người chống lưng khi đóng phim thì liền xem mình là sao trên trời?
"Nói cho đúng..." Tôi ngước mắt lạnh lùng nhìn cô ta: "Lời nói của cô khiến tôi có chút chán ghét."
"Cậu..."
"Tôi đã thấy rất nhiều người tên tuổi lớn trong ngành có tư bản đằng sau, những minh tinh lưu lượng cũng không thiếu. Nhưng nhiều hơn vẫn là ma cũ ức hiếp ma mới." Tôi cười: "Trong giới người như các cô rất được kính trọng, được người khác khách khí quen rồi, thấy ai cũng muốn dạy dỗ vài câu. Nhưng tại sao? Tại sao lại kiếm chuyện với các minh tinh lưu lượng? Các người dựa vào cái gì mà không phục các nghệ sĩ trẻ kiếm tiền giỏi hơn mình? Cho nên ở khắp nơi trên Weibo cô thuận theo xu hướng của cộng đồng mạng mà công kích các nghệ sĩ, cô cảm thấy mình cao quý đến mức nào?"
"Tạ Dao Ngâm, cậu dám sỉ nhục tôi?"
Tôi buồn cười lắc đầu: "Đúng là sau lưng lưu lượng có tư bản thúc đẩy là không sai, còn khán giả có trả tiền hay không thì cũng phải xem lại. Làm loạn cái nghề này chính tư bản. Tại sao cô không công kích tư bản? Cô dám chê tư bản à? Ồ, cô không thể làm điều đó. Minh tinh có điểm yếu còn tư bản thì không, cô là người thông minh."
"Nhưng mánh khóe này có tác dụng với tất cả mọi người, ngoại trừ tôi. Tôi đã ở trong vòng tròn nhiều năm, tận tâm và chân thành. Khi còn ở Epic, tiền lương của tôi chưa bao giờ vượt quá 50 triệu, thậm chí thu nhập còn ít hơn ngôi sao hạng hai, sau này , khuyến mãi của thương hiệu và đại ngôn, tôi hầu như không nhận."
"Cô muốn lợi dụng việc tôi và anh Tần ly hôn, chấm dứt hợp đồng với Epik để ném đá xuống giếng, tôi hiểu rất rõ. Người muốn làm chuyện này với tôi không ít, cô có biết tại sao không ai dám làm không?"
"Bởi vì người trong vòng tròn này chính là tấm vải và sợi chỉ, cô có biết phía sau tấm lụa của tôi có bao nhiêu sợi tơ không?"
"Cô cho rằng tôi bị thời đại đào thải sao?"
Tôi hạ giọng, chậm rãi nói: "Cô ngẩng đầu lên, tôi vẫn đứng đó."
Hôm nay cũng không tệ.
Nhớ đến vẻ mặt xanh mét của cô ấy, tôi cảm thấy rất thoải mái.
Thấy tôi ngồi trong xe tâm trạng không tồi, Hà Nam Tuyền quay đầu lại hỏi: "Cậu đã nói gì với cô Lý? Cô ta có vẻ không vui."
"Giao lưu thương mại."
"Ah?"
Tôi cười: "Cô ấy dạy tôi, làm diễn viên thì phải học cách khiêm nhường, còn tôi dạy cô ấy, làm người dẫn chương trình thì trước hết phải ngậm miệng."
Hà Nam Tuyền cau mày, trên mặt có hắc tuyến: "Tại sao cậu lại chọc tức cô ấy?"
"Em có chừng mực, anh yên tâm." Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu đổi thành lúc trước đã chẳng thèm nhiều lời với cô ta, đã sớm lật bàn rời đi từ lâu rồi.
Hà Nam Tuyền lắc đầu: "Cậu vẫn chưa trưởng thành."
Đang nói chuyện thì điện thoại reo, mấy ngày nay tôi đều chú ý nghe điện thoại, dù sao trước khi Giang Lăng ra nước ngoài cậu ấy đã đặc biệt nói với tôi, mấy ngày tới Vương đạo có thể sẽ liên lạc với tôi.
Tôi cầm lên: "Xin chào, tôi là Tạ Dao Ngân."
"Tiểu Tạ, còn nhớ tôi không?"
Tôi nhận ra giọng nói của đạo diễn Vương: "Đương nhiên là Vương tổng, đã lâu không gặp."
"Liên lạc với cậu thật sự không dễ, nghe nói cậu còn chưa ký hợp đồng với công ty mới, cũng không có người đại diện, có muốn tôi giới thiệu cho cậu không?"
Tôi cười: "Tôi về cơ bản là nửa lui vòng, ngài đừng quấy rầy tôi."
"Cậu nói bậy bạ gì vậy? Đáng tiếc cậu sinh ra để làm diễn viên, khi tin tức lộ ra tôi thực sự tiếc cho tài năng của cậu, còn tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ đóng phim nữa?"
Tôi mím môi: "Tôi quả thật có ý này."
"Không thể nào, Tiểu Tạ, cậu phải quay phim của tôi sau khi quay phim của Chu Không. Cậu không thể thiên vị, Chu Không là ân sư của cậu, nhưng tôi cũng là nửa ân sư đi."
"Tất nhiên, khi tôi chưa nổi tiếng đã dựa vào bộ phim của đạo diễn Vương để trở nên bạo. Tôi ghi nhớ điều đó trong lòng."
"Tiểu Tạ, nếu như không có kịch bản tốt tôi khẳng định sẽ không tìm cậu. Tôi trên mạng rất lâu trước đây đã nói có một tiểu thuyết IP lớn, diễn viên nhất định là cậu."
"Vương đạo diễn, là như vậy, ngài đối với tôi rất tốt, tôi sẽ cân nhắc ở diễn của ngài. Nhưng..." Tôi dừng lại: "Hiện tại tôi không cân nhắc đảm nhận diễn nam nữ, tôi diễn đề tài đồng tính nhiều năm như vậy, nếu đột nhiên tiếp nhận nữ chính có lẽ rất khó cho tôi."
"Đương nhiên biết." Vương đạo diễn cười nói: "Là IP lớn song nam chính."
"Vậy được, tôi gửi email cho ngài. Kịch bản và tiểu thuyết ngài gửi cho tôi, tôi xem kỹ."
"Được, mau đọc đi, cảm thấy hay thì chúng ta nói chuyện hợp tác."
"Được, giám đốc Vương."
Tôi cúp điện thoại và dựa vào cửa sổ suy nghĩ.
"Vương tổng nào?"
Tôi nhìn Hà Nam Tuyền: "Vương đạo diễn của 'Kiếm không nhai'."
"Tìm cậu đóng phim?"
"Ừm."
"Có thể cân nhắc, tài nguyên của Vương tổng rất tốt."
Tôi gật đầu không nói.
"Còn lo lắng cái gì?"
"Đúng vậy." Tôi ho nhẹ một tiếng, "Tổ của giám đốc Vương không tùy tiện như tổ của Chu đạo, em cũng chưa tìm được trợ lý thích hợp, mặc dù Phó Tư có thể giúp em trong giai đoạn đầu đàm phán hợp đồng nhưng cậu ấy không thể giúp em khi nói đến các vấn đề ân tình. Không thể giúp em."
Hà Nam Tuyền liếc tôi một cái: "Cậu sợ vấn đề thù lao khó nói sao?"
"Vương tổng vẫn luôn hào phóng, nhưng quy tắc trong ngành anh cũng biết, yêu cầu quá ít sẽ hạ thấp giá trị của mình, yêu cầu quá cao sẽ phá vỡ quy tắc của anh Tần..."
"Hiểu rõ. Lúc đàm phán hợp đồng, anh sẽ đứng ra giúp cậu đàm phán, đồng thời khống chế giá đến mức toàn quốc, anh sẽ không để cậu hạ thấp giá trị của Vị Ký."
Tôi gật đầu: "Vậy thì phiền anh rồi, anh Tuyền."
"Tiểu Tạ... cậu đã bao giờ nghĩ đến việc... ký một hợp đồng khác với Epic chưa?"
Tôi sửng sốt một lúc, một lúc sau mới lắc đầu cười: "Quên đi, em làm việc bừa bãi ngại e dè, hơn nữa... anh cũng không muốn em ký hợp đồng với Epic, phải không?"
Hà Nam Tuyền sắc mặt thay đổi, phảng phất bị trúng đòn, trầm mặc mấy giây: "Anh chỉ là... cân nhắc xuất phát từ thương mại, xin lỗi Tiểu Tạ."
Tôi lắc đầu: "Lúc ly hôn, em nói anh mọi trách nhiệm liền đẩy cho em, để không liên lụy đến anh Tần. Anh không làm gì sai, có anh ở bên anh Tần, em rất yên tâm."
Bầu không khí ngượng ngùng một lúc, chúng tôi không nói chuyện nữa cho khi đến nơi.
Khi xuống xe, Hà Nam Tuyền đột nhiên ngăn lại.
"Tiểu Tạ."
Tôi quay lại.
"Khi đó anh thực sự không nhịn được, cậu tự tử vào viện cũng không tỉnh lại, trên Weibo náo động rất lớn, ảnh hưởng rất nhiều đến công ty. Sau đó, khi vụ ly hôn được công bố, trên mạng có người ác ý đồn đoán rằng cậu bị Vị Ký vứt bỏ nên mới tự sát. Cậu vừa tự sát, anh không thể để danh tiếng Vị Ký bị tổn hại, nên anh đã chọn bỏ rơi cậu lúc đó..."
Tôi cảm thấy cơn gió lạnh thổi qua trái tim mình có chút lạnh lẽo, tôi bình tĩnh cười nói: "Anh không cần phải mua thông cáo khắp nơi để hắc bẩn em, anh chỉ cần đến tìm em, em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn, chỉ cần có thể bảo vệ được thanh danh của Tần ca. Anh muốn em hóa thành tro bụi, fan của em năm xưa thấy thần tượng mà bọn họ tôn thờ như thế chẳng phải rất đau lòng sao?"
"Tiểu Tạ..."
"Em biết anh cũng cảm thấy em không xứng với anh Tần, khắp nơi đều gây rắc rối cho anh Tần." Tôi cúi đầu cười nói: "Em cũng nghĩ như vậy, tốt hơn hết vẫn là hai người đường ai nấy đi, phải không anh Tuyền?"
_____
#Bly