18 tuổi gia nhập vào công ty, 20 tuổi trở nên nổi tiếng.
Công ty và người đại diện đều xem tôi như một cái cây rụng tiền.
Vì phòng ngừa tôi cánh cứng liền mơ tưởng tung bay một mình, ngoại trừ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng khổng lồ, trong tay Quách Tuấn còn có rất nhiều bằng chứng để bôi đen tôi.
Đòn trí mạng nhất chính là bằng chứng lúc trước tôi ở khách sạn uy hiếp Phó Linh Thư.
Sự việc này một khi tung ra ngoài, Phó Linh Thư tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu làm chứng giả cho tôi.
Nói không chừng còn có thể nhân cơ hội đạp tôi mấy phát cho hả giận.
Tần Vị Ký ký hợp đồng với tôi, bất quá cũng chính là ký một cái rắc rối lớn.
Đừng nói đến việc kiếm tiền cho anh ấy, nói không chừng sẽ còn ảnh hưởng tới danh dự và hình ảnh của công ty anh.
Tất cả những hậu quả này tôi đều hiểu rõ, nhưng thật sự tôi không thể cự tuyệt được.
Tôi rất muốn thoát khỏi Tinh Mộng và Quách Tuấn, ở trong tay bọn họ tôi sống không bằng chết.
Tôi không muốn sống như thế, tôi nghĩ mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy như vậy.
Vì thế, tôi tự mình đi gặp Quách Tuấn.
"Tiểu Tạ, trong nháy mắt cậu đã theo tôi được ba, bốn năm.
Tôi nhớ lúc đó chỉ vì tiền cái gì mà cậu chẳng dám làm.
Khi ấy tôi liền biết tiểu tử cậu tuyệt đối sẽ nổi tiếng.
Đúng như dự đoán, trong hai năm cậu liền hot, còn được công ty Tần ảnh đế coi trọng, tiền đồ thật rộng mở ha."
Tôi không muốn ngồi nghe hắn văn vở liền nói thẳng: "Phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?"
Ban đầu tôi không ngờ mình sẽ có ngày hôm nay.
Lúc ấy chỉ nghe lời Quách Tuấn, tôi liền ký hợp đồng mười năm với Tinh Mộng.
Công ty chỉ cần không muốn nhả tôi thì phí bồi thường vi phạm hợp đồng giá trên trời đã liền có thể đem tôi ép tới không ngóc đầu lên được.
"310 triệu."
Tôi gật gật đầu mở miệng nói: "Giang Lăng thế nào?"
Quách Tuấn không hiểu tôi muốn gì, cười nói: "Từ khi có cậu, tài nguyên của công ty đều ưu tiên cậu trước.
Mặc dù là Tinh Mộng nhất ca nhưng tiếng tăm bây giờ của cậu ta đều kém xa cậu."
"Các người dựa vào Giang Lăng, giá trị thị trường của công ty đã tăng gấp đôi.
Dù hiện tại tôi có hot như mặt trời ban trưa cũng không thể lay chuyển được địa vị của Giang Lăng, cho nên tôi rời đi Giang Lăng chính là cái cây rụng tiền duy nhất của Tinh Mộng."
Quách Tuấn nhíu mày: "Cậu có ý gì?"
Tôi đem túi văn kiện đưa cho Quách Tuấn.
Hắn ta chậm rãi mở ra, nhìn thấy bức ảnh bên trong liền thay đổi sắc mặt: "Tạ Dao Ngâm, cậu thật sự muốn trở mặt với công ty?"
Tôi gật đầu, cười làm lành: "Tôi thật sự rất cảm kích vì lúc trước đã được Chu Tổng đánh giá cao, cũng muốn sau này vui vẻ hợp tác với công ty, nhưng dù sao tôi cũng nắm giữ trong tay cái gì đó không mấy sáng sủa, các người có thể bóp chết tôi dễ như con kiến, tôi phải tự bảo vệ mình nha."
Quách Tuấn cười lạnh đem bức ảnh bỏ vào túi văn kiện: "Tạ Dao Ngâm, cậu tự nghĩ đi, nếu có bản lĩnh hãy để Tần Vị Ký ký hợp đồng cả đời với cậu.
Chứ một ngày nào đó cậu chấm dứt hợp đồng, Chu tổng nhất định sẽ không buông tha cho cậu."
Tôi nhướng mày cười nhẹ, trong mắt chất chứa muôn ngàn cảm xúc: "Ngài yên tâm, chỉ cần Chu tổng không ngáng chân tôi, bức ảnh này vĩnh viễn sẽ không bao giờ được tung ra ngoài."
Trong những năm qua, tôi đối với Quách Tuấn cực kì tôn trọng.
Tôi rất biết ơn anh ta cùng Chu tổng lúc đó đã thu nhận tôi vào công ty.
Mấy năm nay tiền các nghệ sĩ khác kiếm toàn chia đều bốn-sáu còn tôi cho đến nay đều là hai-tám.
Bọn họ muốn tôi lấy tiền báo đáp, tôi liền lấy tiền báo đáp, không vì công ty này lãng phí một chút tình cảm nào.
Vì vậy bây giờ rời đi, tôi chẳng có gì để lưu luyến.
Quách Tuấn khẽ vuốt cằm, diễn cũng diễn đến thật sinh động: "Tiểu Tạ, lúc trước nhiều người muốn bao dưỡng cậu như vậy cậu đều cự tuyệt, nghe nói Tần Vị Ký thích đàn ông, cậu thật sự là để anh ta bao nuôi?"
Bọn họ ở cái trong vòng này đều lún sâu vào bùn lầy, nhớp nháp, ghê tởm, thế quái nào lại muốn kéo theo Tần Vị Ký!?
Thời điểm mới tới Tinh Mộng, tài nguyên đều không đến lượt tôi, Quách Tuấn liền nói tôi có khuôn mặt như vậy mà không có gia thế, không ai chống lưng xem như hiện tại không bán thân nhưng sớm muộn cũng phải bị bao nuôi.
Tôi chắc rằng mình nên biết ơn vì mẹ là một người phụ nữ truyền thống, từ nhỏ luôn dốc lòng răn bảo, dạy dỗ tôi.
Tôi mới không đến nỗi vì tiền mà đi tới bước bán mình kia.
"May mà lúc trước tôi không có bị người ta bao nuôi, nếu không ngày hôm nay người trong ảnh kia chính là tôi rồi, ngài nói xem có đúng không Quách tiên sinh?"
Giang Lăng là người bạn duy nhất của tôi trong cái vòng giải trí này, tôi dùng phương pháp như vậy đổi về tự do cho chính mình không thể nói là không đê tiện được.
Nhưng chính ở trong cái vòng danh lợi này, ai có thể không đê tiện vài lần đây.
Tôi đưa cho Quách Tuấn là bức ảnh chụp trộm Chu Lận cùng Giang Lăng hôn nhau.
Giang Lăng là Tinh Mộng nhất ca, tôi có ảnh chụp như vậy Chu Lận sẽ kiêng kỵ.
Nói thẳng ra thì dù Chu Lận có ép tôi thân bại danh liệt, tôi cũng sẽ không thật sự lấy bức ảnh này ra để cho Giang Lăng bồi tôi làm vật hy sinh được.
Tần tiên sinh thật sự không lừa gạt tôi.
Sau khi vào công ty, người đại diện của anh cũng chính là người đại diện của tôi.
Lần đầu gặp người đại diện, tôi mới biết cái gì gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
(Ngưu tầm ngưu mã tầm mã: Vật họp theo loài.)
Bề ngoài Hà Nam Tuyền không quá bóng bẩy như hầu hết các vị đại diện khác, đối lập với vẻ tao nhã và điềm đạm của Tần Vị Ký, anh ta trái lại có chút lạnh nhạt và cứng rắn.
Mấy năm đó tôi hầu như không tiếp nhận bất kì phát ngôn quảng cáo nào, chỉ đóng mấy bộ phim và không bộ nào là không được công chúng đón nhận.
Anh Tuyền nói tôi là con cưng của Thượng Đế, mấy tài khoản marketing tuyên bố rằng tôi là một ngôi sao mới vĩnh viễn sẽ không bao giờ gục ngã.
Tôi sẽ không keo kiệt mà luôn khoe khoang, tự hào rằng mình có một gương mặt càng ngày càng thanh tú hơn theo năm tháng.
Họ nói tôi được Thượng Đế khéo léo điêu luyện sắc sảo, là một bông hoa xinh đẹp nở rộ dưới ánh bình minh.
Tôi nghĩ Tần tiên sinh mang đến cho tôi một tương lai huy hoàng và cuộc hành trình tuyệt vời đã là điều may mắn nhất cuộc đời.
Nhưng anh còn cho tôi một mái nhà.
Khi Tần Vị Ký cầu hôn, có đến gần trăm nhà truyền thông lớn nhỏ.
Anh từ khi ra mắt đều luôn giản dị, khiêm tốn.
Vì tôi, anh ăn mặc lộng lẫy, xa hoa và đứng trước đông đảo ống kính.
Anh nói rằng thế giới của anh là danh vọng, là tài sản.
Chúng nhơ nhớp và bẩn loạn, nhưng chỉ có tôi là luôn độc nhất thuần khiết còn sót lại trong trái tim anh.
Tôi nghĩ.
Có khi tôi thà nguyện chết vào cái năm cùng Tần tiên sinh kết hôn..