Ly Hôn Năm Thứ Năm

Khi đến gặp bố mẹ của Tần Vị Ký, tôi vẫn lễ phép chuẩn bị quà, nhưng không còn cẩn thận chọn lựa như trước vì sợ không thể lấy ra được.

Tôi luôn đối với nơi này là tránh còn không kịp, nhưng vẫn bước vào.

Tâm lý của tôi đã rất khác so với vài năm trước, khi đứng ở cửa tôi đã cảm thấy mình bình tĩnh hơn...

Tôi gần như không nhớ nổi tại sao lần đầu tới đây tôi lại căng thẳng như vậy, tại sao lại nấn ná lâu đến như thế, kéo Tần Vị Ký không dám tiến vào.

Người mở cửa là mẹ của Tần Vị Ký.

Gia đình họ chưa bao giờ thuê bảo mẫu hay lao công tạm thời, người ta nói rằng mẹ của anh Tần không thích điều này và cảm thấy điều đó như đang bóc lột sức lao động vậy.

Đạo đức giả của thành phần trí thức, khá là đúng.

Bà ấy nhìn tôi, vẫn mỉm cười đàng hoàng: "Tiểu Tạ, vào đi."

Tôi gật đầu bước vào. Người bên trong nghe thấy động tĩnh liền hỏi: "Tiểu Tạ tới đấy à?"

Tôi trả lời: "Không quấy rầy bác, có phải không?"

Giáo sư Tần đang chơi hoa bên ban công và quay lại nhìn tôi.

"Không hề." Ông ấy cười: "Mấy năm không gặp, đứa nhỏ này vẫn đẹp như hoa."

"Quá khen." Tôi thực sự không muốn thể hiện kỹ năng xã giao của mình, trên mặt cũng không cười nhiều mấy.

Mẹ Tần cười nói: "Con ngồi nói chuyện đi, bác cắt chút hoa quả cho con."

Tôi ngồi đối diện với giáo sư Tần, tôi không tiếp xúc nhiều với người lớn tuổi, cách cư xử với ba mẹ Tần Vị Ký như người trong giới có vẻ khá thiếu tôn trọng, nên tôi chỉ có thể kính cẩn ngồi xuống, không biết phải nói cái gì.

"Gần đây công việc của anh có bận lắm không?"

Tôi gật đầu: "Con bay khắp nơi và có rất ít thời gian ở Bắc Kinh".

"Nghe nói anh đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất?"

Tôi mỉm cười nhẹ và nói: "Đó là may mắn."

"Người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng giải Thanh Phong không phải may mắn là có thể có được, tôi tin anh có thực lực."

Tôi sửng sốt: "Cảm ơn giáo sư Tần."

"Thật nhẹ nhõm khi thấy sự nghiệp của anh phát triển tốt như vậy. Khi anh sang Anh, tôi luôn lo lắng về kế sinh nhai của anh sau này".

Tôi không nhịn được cười: "Quả thực, nếu không trở về con thực sự không biết mình sẽ sống như thế nào."

"Anh và Vị Ký làm hòa khi nào?"

Tôi ngẩng đầu nhìn giáo sư Tần đang xoay tách trà trong tay: "Sau khi về nước, con với anh Tần quay chung một bộ phim."

"Đó là lý do tại sao tôi luôn không thích Vị Ký với tư cách là một diễn viên." Ông ấy ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt có chút sắc bén dưới vẻ mặt tốt bụng: "Diễn viên các anh quá dễ vì diễn sinh tình."

Tôi mỉm cười, không vội phản bác: "Có lẽ anh Tần không đề cập chuyện đó với hai bác, anh ấy không phải vì đóng phim mà có tình cảm với con, anh ấy là yêu con từ cái nhìn đầu tiên trước cả khi quay phim."

Nghe tôi nói xong, giáo sư Tần không hề tức giận mà vẫn tỏ ra ân cần: "Tiểu Tạ, anh có thích bức tranh nào không?"

Tôi nhìn lên và thấy trong phòng khách có rất nhiều bức tranh nổi tiếng, tôi không thể ngắm chúng vì bản chất tôi không phải một người lãng mạn.

"Con không am hiểu hội họa."

Ông ấy mỉm cười, ngẩng đầu chỉ vào bức tranh phía sau tôi: "Đây là bức tranh mà Vị Ký thích nhất. Nó được vẽ bởi một họa sĩ người Đan Mạch." Tên họa sĩ này nhỏ đến mức tôi thậm chí không thể đọc được.

"Nó đã được treo ở đây mấy năm rồi, Vị Ký chỉ đến xem vài lần rồi cũng không bao giờ nhìn lại nữa."

Tôi không biết ông ấy muốn nói cái gì.

"Anh có biết tâm lý của những người thưởng thức tranh là gì không? Nói thẳng thì có vẻ là nghệ thuật, nhưng thực ra là mới mẻ."

Tôi buồn cười nhìn những bức tranh phía sau, người khác không biết thế nào, nhưng anh Tần chắc chắn không phải là người ham mê của ngon vật lạ.

"Cho nên Tiểu Tạ, lần đầu thấy anh tôi đã biết, anh đối với Vị Ký cũng chỉ là một bức tranh." Ông mỉm cười: "Nhưng đó không phải là bức tranh nổi tiếng được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, đó là một nét vẽ nguệch ngoạc, thậm chí còn không có chỗ để treo trên tường."

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Giáo sư Tần, bác có bao giờ nghĩ rằng anh Tần hiếm khi nhìn bức tranh này không phải vì nó quá mới lạ mà chỉ vì nó treo không đúng chỗ."

Ông sửng sốt: "Có ý gì?"

"Bức tranh này treo ở phòng khách nhà bác nên anh Tần mới ít khi về xem. Nhưng bức tranh của con lại treo ở đầu giường anh Tần, anh ấy ngày nào cũng quay về ngắm."

Lời nói tùy tiện, giáo sư Tần đã đổi sắc mặt.

Mẹ Tần vừa cắt trái cây xong đặt trước mặt tôi, nghe tôi nói xong sắc mặt bà cũng thay đổi: "Tiểu Tạ, nhớ lúc ở viện bác cũng đã nói với con, buông tha cho Vị Ký."

Tôi gật đầu: "Đó là lỗi của con. Con đã nghĩ đến việc từ bỏ anh Tần, nhưng anh Tần chưa bao giờ từ bỏ con."

"Nhưng hôn nhân của các con đã tan vỡ, không phải là chúng ta không cho các con cơ hội."

Tôi mím môi nói: "Anh Tần là người đề nghị kết hôn, ly hôn và tái hôn với con. Con chưa từng làm gì cả, ngay cả anh ấy cũng không có quyền chỉ trích cuộc hôn nhân của chúng con, hồng hồ là hai bác đây?"

"Con..."

Giáo sư Tần ho khan hai tiếng, ngắt lời mẹ Tần, trầm giọng nói: "Tiểu Tạ, còn có một nguyên nhân rất quan trọng khiến mẹ Vị Ký và tôi không đồng ý cho các anh ở bên nhau. Vị Ký căn bản không phải là gay."

Tôi sửng sốt ngước lên nhìn ông ấy, cái gì căn bản không phải là gay?

"Mặc dù từ nhỏ nó chưa từng yêu, nhưng nó cũng chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với con trai. Làm sao chúng ta có thể chấp nhận việc nó cuối cùng lại chọn kết hôn với một người đàn ông làm xôn xao dư luận?"

Chẳng trách mẹ Tần còn ôm hy vọng để anh Tần cùng một người phụ nữ kết hôn.

"Giáo sư Tần..." Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Anh Tần không bao giờ có thể cưới ai khác ngoài con."

Mẹ Tần cau mày: "Sau đó thì sao? Anh có bao nhiêu cái mạng để uy hiếp nó? Lại muốn bao nhiêu mạng của con trai chúng tôi?"

Môi tôi trắng bệch, lạnh lùng nói: "Không, con sẽ không bao giờ làm chuyện khốn nạn đó nữa..."

"Chúng tôi vất vả nuôi nấng Vị Ký, chứng kiến ​​Vị Ký trở nên nổi tiếng, chứng kiến ​​Vị Ký kết hôn, cuối cùng chúng tôi nhận lại là một bản di chúc..." Đôi mắt bà dần đỏ lên: "Rõ ràng là anh phản bội, người sai là anh. Nhưng nó lại một bên xử lý việc anh nằm viện, một bên kiểm soát dư luận trên Internet cho anh, dựa vào cái gì?

"Anh chết thì chết quách đi, tại sao nhất định phải mang theo con trai của tôi?"

Tôi cúi đầu, đối mặt với chuyện này không thể nói gì, bà ấy nói đúng, tôi chết thì chết, tại sao lại phải liên lụy đến Tần Vị Ký.

"Bây giờ anh ngồi đây nói chuyện với chúng tôi như cây ngay không sợ chết đứng, chúng tôi có đáng để con mình vào tay một kẻ như anh không?"

Môi tôi tái nhợt, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi không phải là người miệng lưỡi vụng về mà ngược lại, tôi là người lanh lợi, sắc bén trong giới giải trí. Tôi ôm tất thắng quyết tâm đến nói chuyện với họ, nhưng tôi vẫn bị họ hỏi cho đến á khẩu không trả lời được.

Ngay cả tôi cũng cảm thấy được, việc tái hôn với anh Tần thật sự là một điều xa xỉ.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, anh ấy chính là người đã luôn nỗ lực kéo mối quan hệ của chúng tôi tiến lên phía trước, trước đây tôi đã làm sai, bây giờ không thể lùi bước được nữa.

"Anh Tần và con đã ly hôn nhiều năm như vậy, nếu anh ấy tìm được người khác thì tính. Nhưng anh ấy không tìm người khác mà vẫn đợi con quay về, con không thể để anh ấy chờ đợi vô ích được."

Tần giáo sư nghiêng đầu suy nghĩ một lát, thở dài, lạnh lùng nói: "Tôi tôn trọng lựa chọn của các anh, nhưng các ang đời này sẽ không bao giờ có được sự chúc phúc của chúng tôi."

Tôi mím môi, hơi cúi đầu, chậm rãi ngước mắt lên nhìn ông ấy: "Không sao, mẹ con trên trời sẽ phù hộ cho chúng con."

Tôi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: "Anh Tần vẫn đang đợi con, con đi trước."

"Tiểu Tạ." Giáo sư Tần ngăn tôi lại: "Tôi chắc chắn các anh sẽ không trụ được lâu đâu. Tôi sẽ không ngăn cản, Vị Ký ngã đau tự khắc biết bò dậy."

Tôi cảm thấy có chút tức giận, không biết nguồn gốc của sự tức giận đó là gì, hai người trước mặt tôi đều có một bụng kiến ​​thức nhưng lại không có học ​​thức.

"Tại sao chúng con lại không thể bên nhau dài lâu?" Tôi đứng yên, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Ông ấy mỉm cười nói: "Anh có biết tôi đang giới thiệu cho Vị Ký những ai không? Họ đều tốt nghiệp cao đẳng, đại học và xuất thân từ một gia đình trí thức. Họ được vinh danh qua nhiều thế hệ. Điều duy nhất thua kém anh là họ không có khuôn mặt bắt mắt như anh, nhưng *đem sắc hầu người được trọn đời đâu dễ?

"Đem sắc hầu người?" Tôi cười khẩy, quay lại nhìn ông ấy: "Cao đẳng, đại học có vấn đề gì vậy? Khi có kết quả thi đại học, con thậm chí còn từ chối cả những trường đại học hàng đầu. Con có thể vào trường đại học không ư? Dòng dõi gia đình trí thức có bị gì không? Con không hề dựa vào quan hệ thân thích để có được như ngày hôm nay, vị trí mà con đang đứng là một nơi mà ngay cả đứa con trai kiêu hãnh của hai người cũng không thể chạm tới được."

"Quan niệm giai cấp của hai người mạnh như vậy mà tự xưng là thành phần trí thức sao? Giáo sư Tần, con có lý do nghi ngờ rằng quan niệm giáo dục và triết lý giảng dạy của thầy có vấn đề. Trường đại học không thuê thầy làm giáo sư để dạy sinh viên những điều nhảm nhí, chó má như vậy."

"Nếu con không xứng với anh Tần, vậy thì sẽ không có ai xứng với anh ấy."

Tôi nói xong, giáo sư Tần tức giận đứng dậy, trừng mắt giận dữ: "Đây là cách anh nói chuyện với người lớn sao? Giáo dưỡng ở đâu?"

"Mẹ con mất sớm, không ai dạy dỗ, giáo sư không cần phải nói giáo dưỡng với con."

Ông ấy tức giận gật đầu: "Được, rất tốt, gọi Vị Ký đi, để anh ta xem đây chính là người anh ta muốn đưa về nhà."

Lúc Tần Vị Ký tới, tôi vẫn đứng đó cứng ngắc, quật cường đến nỗi ngay cả độ cong của cổ cũng hiện lên vẻ không hề khuất phục.

Vừa thấy anh đi vào, tôi chậm rãi cúi thấp đầu, gọi: "Anh Tần."

"Vị Ký, anh còn muốn dằn vặt chúng tôi tới khi nào? Cha anh sức khỏe không tốt, làm sao có thể chịu đựng mấy lời nói của Tiểu Tạ?"

Tần Vị Ký nhìn tôi, tôi cảm thấy áy náy nhưng không muốn thừa nhận mình sai nên quay đầu sang bên khác.

"Là ba gọi em ấy đến?"

"Ba của anh chỉ là muốn mời Tiểu Tạ tới trò chuyện thôi."

"Trò chuyện sao lại phải tránh mặt con?" Tần Vị Ký ngồi trên ghế sofa, đưa tay kéo tôi đến bên cạnh anh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Giáo sư Tần cau mày khi thấy hành động của anh: "Bọn tôi không thể nói chuyện với anh ta sao?"

"Đương nhiên có thể." Tần Vị Ký có chút tức giận, trong mắt không chút cảm tình: "Vậy ba vì cái gì bây giờ lại gọi cho con? Muốn con dạy dỗ em ấy, xin lỗi ba sao?"

Tôi cúi đầu không nói, nếu Tần Vị Ký thật sự muốn tôi xin lỗi thì tôi sẽ làm.

"Tôi không quan tâm nó có xin lỗi hay không, nhưng tôi muốn nói với anh rằng tôi không đồng ý với việc anh tái hôn."

"Lần trước tới đây con đã nói rất rõ ràng, con nói với hai người một tiếng là xuất phát từ lễ phép, không có hỏi ý kiến ​."

Mẹ Tần cau mày nói: "Vị Ký, con và ba mẹ có nhất thiết phải dùng loại từ này không?"

"Xin lỗi mẹ, trình độ học vấn trung học của con thật sự không thể hỗ trợ con nghĩ ra những từ ngữ khác."

"Ý con là gì?"

"Con muốn nhắc nhở hai người, đừng quá coi trọng con trai của mình." Tần Vị Ký nhìn Tần giáo sư nói: "Con không phải là rồng là phượng quý hiếm gì cả, nếu muốn nói người không xứng, chính là con không xứng với Dao Dao."

"Hai người không thể vì em ấy không có ba mẹ bên cạnh liền gọi đến dạy dỗ, hai người không phải ba mẹ em ấy, không thể quơ tay múa chân với em ấy."

"Ba, phẩm chất học giả của ba ở đâu?"

Giáo sư Tần đứng dậy và tát thẳng vào mặt của Tần Vị Ký.

Tôi nhìn vết đỏ trên mặt anh, hai mắt chợt nóng lên, tôi run rẩy nắm lấy tay áo của Tần Vị Ký.

Anh đưa tay nắm lấy tay tôi đứng dậy: "Khi ba không dùng bạo lực, tìm về phẩm chất của mình, thì con sẽ nói chuyện lại."

Sau đó, anh đưa tôi đi.

Khi tôi bước ra khỏi cửa, còn chưa kịp mở miệng thì anh đã mỉm cười nói: "Anh Tần không đau đâu."

Tôi đỏ bừng mắt đưa tay chạm vào mặt anh: "Sao lại có thể đánh anh đây?"

"Không có sao." Anh đưa tay chạm vào tóc tôi: "Em cãi có thắng không?"

Tôi bất đắc dĩ gật đầu: "Coi như thắng đi, em khá hung dữ."

Tần Vị Ký cười lớn, nhéo mặt tôi: "Thật sao? Dữ đến mức nào?"

"Rất dữ..."

"Cãi nhau với ba mẹ cũng không dễ dàng gì." Tần Vị Ký cười nói: "Dao Dao thật lợi hại."

"Anh Tần, em đã đắc tội với ba mẹ vợ, anh còn muốn em không?"

Tần Vị Ký cười nói: "Muốn, sao có thể không muốn một con công nhỏ có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy?"

Tôi cười, anh lại ghé sát vào tai tôi sửa lời: "Là bố chồng mẹ chồng..."

_____

*Đem sắc hầu người: trích từ Thiếp bạc mệnh của Lý Bạch

Thơ:

Dĩ sắc sự tha nhân,

Năng đắc kỷ thời hảo.

Bản dịch: (Trương Việt Linh)

Đem nhan sắc hầu người,

Được trọn đời đâu dễ.

_____

#Bly


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui