2 giờ sáng, Trong ngôi biệt thự xa hoa nhà họ Lâm.
Đồ đạc lộn xộn la liệt trên mặt đất, tiếng gào khóc thảm thiết đến thương tâm.
Giang Ảnh ôm đứa con gái nồng nặc mùi rượu đang gào khóc thê lương trong tay đầy chua xót.
Sau cắt đuôi được đám phóng viên, Lâm Tuệ Mẫn tuyệt vọng lôi người quản lí cùng tới quán bar uống rượu.
Chẳng biết cô ta đã nuốt bao nhiêu thứ nước cay nồng xuống dạ dày, chỉ biết khi cô ta được đưa về nhà họ Lâm thì đã say mèm tới độ đứng không vững.
Lúc đầu vợ chồng Lâm Chính còn nghĩ cô ta ra như vậy là do công việc nhưng tới khi vào nhà cô ta bắt đầu bước những bước đi lảo đảo, đập phá đồ đạc, miệng không ngừng gọi tên Phương Minh Trung thì bọn họ mới hiểu nguyên nhân gây ra việc này.
Bao nhiêu ngày tháng nay cô ta kín lịch biểu diễn, không còn nhắc đến cái tên Phương Minh Trung, cũng không có hành động khác thường nào vì vậy bọn họ vẫn nghĩ đứa con gái này đã nghĩ thông suốt nhưng đến hôm nay họ mới biết con gái mình vẫn chưa thể chết tâm với người đàn ông ấy.
Giang Ảnh nhìn con gái đau lòng, hai mắt đỏ hoe long lanh nước.
Lâm Chính liên tục đi đi lại lại, hai tay ray ray trên ấn đường.Cuối cùng nhìn đứa con gái cưng đang rũ rượi không ra hồn người ông ta giận dữ rống lên từng câu.
" Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, con có cần phải đau khổ như vậy không?"
" Cả cái thành phố này không lẽ chỉ mỗi nhà họ Phương có tiền của, không lẽ chỉ mỗi Phương Minh Trung kia tài hoa sao hả."
" Con nhìn con xem ra cái bộ dạng gì thế kia.
Ba đã nói sẽ tìm cho con một người đàn ông tốt hơn nó kia mà."
" Con tỉnh táo lại đi được không?"
Đối với đứa con gái này, trước nay vợ chồng Lâm Chính đều nâng niu cưng chiều hết mực, chỉ còn thiếu chưa hái sao trên trời cho cô ta nữa mà thôi.
Nay nhìn ba mình trở lên giận dữ, lớn giọng như vậy Lâm Tuệ Mẫn có chút sững sờ nhưng ngay sau đó cô ta lại oà khóc nức nở hơn, lời nói cũng bắt đầu cuồng loạn.
" Ba trách con sao?"
" Đàn ông tốt gì chứ, con không cần.
Người con muốn cưới là Phương Minh Trung."
" Con không cam lòng, một đứa mồ côi như cô ta lấy tư cách gì mà tranh giành với con."
" Từ khi kết hôn, anh ấy không còn để tâm đến con chút nào."
" Dù con có cố gắng đến đâu anh ấy cũng không thừa nhận, thậm chí còn cố tình xa lánh con."
" Anh ấy đã từng nói sẽ yêu con cả đời, chính vì có cô ta nên anh ấy mới lạnh nhạt với con."
" Là cô ta, tất cả là lỗi của cô ta."
" Vì cô ta mà anh ấy đã dứt khoát muốn vạch rõ ranh giới với con"
" Nói không yêu cô ta nhưng lại luôn che chở, bảo vệ cho cô ta"
" Dù đã li hôn nhưng anh ấy chưa bao giờ mở lòng với con."
Những lời này của Lâm Tuệ Mẫn làm cho vợ chồng Lâm chính chết lặng.
Giang Ảnh đưa ánh mắt đau khổ có pha lẫn kinh ngạc nhìn con gái.
" Không phải trước nay tình cảm của hai đứa luôn tốt đẹp sao."
Cười khẩy một tiếng rồi Lâm Tuệ Mẫn lại rống lên từng từ.
" Tốt đẹp sao? tốt đẹp ở chỗ nào chứ.
Anh ấy còn chẳng muốn ở gần con thì lấy đâu ra tốt đẹp."
" Ngay cả khi con bày tỏ tình cảm của mình anh ấy cũng chẳng muốn nghe"
Giang Ảnh như không tin vào những gì vừa nghe được, bà ta cất giọng nghi ngờ:
" Vậy những gì truyền thông đưa tin là sao?"
Lâm Tuệ Mẫn đưa ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh, mơ hồ nhớ lại mớ kí ức đầy hèn hạ của bản thân, cô ta bất giác nở ra một nụ cười ngây dại rồi cất giọng khàn khàn hơi men.
" Truyền thông ư.
Là con muốn chia rẽ hai người họ, Là con không cho đứa con gái nào lại gần anh ấy, là con muốn gây sức ép cho anh ấy nên cố ý để truyền thông viết bậy."
" Là do con điều khiển truyền thông."
" Con..."_ Lâm Chính bị những lời ngông cuồng của Lâm Tuệ Mẫn chọc cho tức đến không nói lên lời.
Ông ta vốn tưởng rằng những gì báo chí nói về chuyện tình cảm của con gái mình đều là sự thật, năm đó ông còn nghĩ là Phương Minh Trung muốn li hôn để đến với con gái mình.
Thật không ngờ tới tất cả chỉ là một tay con gái mình tạo lên.
Vậy mà khi đó, đau lòng cho con gái, ông còn thay cô ta muốn tính sổ với Phương Minh Trung.
Cảm xúc của người cha lúc này thật khó tả, ông ta đau lòng vì thương xót đứa con gái lụy tình, ông ta tức giận vì đứa con gái ngoan hiền trong lòng mình lại trở thành một con người tâm cơ thủ đoạn.
Giang Ảnh nhìn thái độ của Lâm Chính mà run sợ trong lòng, bà ta biết Lâm Chính luôn đặt hết niềm tin vào cô con gái cưng này nhưng hành động của Lâm Tuệ Mẫn chính là tự chà đạp lên tôn nghiêm của bản thân, tự làm tổn hại danh dự của nhà họ Lâm.
Bà ta sợ Lâm Chính tức giận quá mà làm tổn hại tới con gái nên vội kéo Lâm Tuệ Mẫn về phòng..