Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Trong hành lang, Diệp Lam nhìn chậu hoa lan trên bệ cửa sổ, bà lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"

Đầu bên kia điện thoại, Đàm Diệu Uy cảm nhận một tia đắng chát trong cổ họng.

Ông nói: "Diệu Đình nói với tôi, em đồng ý chuyển nhượng cổ quyền, cám ơn em."

Diệp Lam hừ khẽ: "Đều là người làm ăn, cảm ơn chẳng tốt lành gì. Các người ra giá phù hợp, tôi cũng không muốn lại dính líu quan hệ với Thành Hâm, hai bên đều có lợi."

Đàm Diệu Uy chỉ coi như nghe không thấy, tiếp lấy hàn huyên: "Em gần đây sống có tốt hay không."

Diệp Lam giơ tay ngắm ngía bộ móng hôm qua vừa làm, cười nói: "Tốt đến không thể tốt hơn. Nhưng mà Đàm tiên sinh, tôi cũng không muốn cùng anh nói chuyện phiếm, nếu như không có chuyện khác, tôi cúp trước."

Đàm Diệu Uy vội nói: "Có việc, tôi tiễn mẹ con Đậu Linh đi rồi, tôi rất nhớ mẹ con em. Tôi mua quà sinh nhật cho Đàm Hinh, con bé có thích không?"

Ánh mắt Diệp Lam lạnh dần, bà nói: "Chỉ sợ không quá thích đâu. Mà chuyện anh cùng phụ nữ kia, tôi không cảm thấy hứng thú chút nào."

Đàm Diệu Uy cắn chặt răng, hỏi: "Em có phải... Đã có người mới rồi?"

Diệp Lam nói: "Không liên quan đến anh."

Nói xong cúp điện thoại.

***

Sau lễ Giáng Sinh, thành phố S có mấy trận tuyết lớn, cả một thành phố bị bao phủ bên trong chiếc áo màu bạc trắng xóa.

Vừa ra khỏi cửa, Đàm Hinh đã rùng mình một cái.

Quý Yến tháo khăn quàng cổ xuống, đeo quanh ở cổ cô, cười nói: "Ở bệnh viện lâu quá choáng váng sao? Bên ngoài vậy đã xuống âm độ rồi."

Đàm Hinh nói: "Em không nghĩ sẽ lạnh như vậy."

Quý Yến lấy hai cánh tay cô nhét vào túi áo mình, không vui nói: "Mấy ngày sau sẽ còn lạnh hơn, em muốn về trường học để thi, anh không đến được để chăm sóc em đâu."

Đàm Hinh cong môi.

Trước kia cô chưa từng cảm thấy Quý Yến có thể chăm sóc cô, mặc dù có đôi khi anh rất cẩn thận, nhưng kỳ thật việc nhà anh rất ngớ ngẩn, gọt trái táo cũng không biết.

Thế nhưng trong khoảng thời gian nằm viện này, anh đã chăm sóc cô rất tốt, rất tốt.

Đương nhiên, vẫn không gọt được trái táo.

Thấy cô cười, Quý Yến cũng không vui hơn.

Anh nhíu mày, dặn dò: "Sau này về trường học, nếu như lại có người tỏ tình thì nói em có bạn trai rồi, biết chưa?"

Đàm Hinh gật đầu.

Quý Yến lúc này mới hài lòng, nắm tay nàng đến bãi đỗ xe bệnh viện.

Hôm nay công ty Diệp Lam có việc, nhiệm vụ lái xe mới rơi xuống đầu của anh, nhưng cơ bản anh cũng dự định đi về Tân Uyển theo cô.

Đàm Hinh hỏi anh: "Thi cuối kỳ sắp tới rồi, anh ôn tập xong chưa."

Quý Yến nói: "Chỉ cần em không đến tham gia thi thì trước hết ổn rồi."

"Kiêu ngạo sẽ khiến người lạc hậu." Đàm Hinh dạy dỗ anh.

Quý Yến cười nói: "Dạ dạ, học tỷ."

Lên xe, Quý Yến hỏi: "Gần đây em thích xem tin tức giải trí không."

Đàm Hinh lắc đầu, hỏi: "Từ lúc nào thì anh cảm thấy hứng thú với tin tức giải trí?"

Anh cong khóe môi, nói: "Anh không cảm thấy hứng thú chút nào, không thấy được thì thôi, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt, ảnh hưởng đến tâm tình em."

Anh nói kiểu này càng khiến Đàm Hinh hiếu kỳ, cô mở ra web page xem xét một chút, sau đó ngây người.

Trong tin nội bộ ngành giải trí, công ty trách nhiệm hữu hạn giải trí Tinh Quang gần đây bị tuồn ra XX video, từ đạo diễn, sản xuất, đến diễn viên dưới trướng đều là người ở trong bộ phim "Cửa vào màu hồng", trong một đêm giá cổ phiếu sụt giảm không thể cứu vãn.

Đây là công ty chủ lực của giải trí Tinh Quang.

Lần trước tại thọ yến lão thái thái, Diêm Minh đứng ra vì Đàm Hiểu San. Về sau Đàm Hiểu San ký hợp đồng với giải trí Tinh Quang, chụp mấy quảng cáo không tệ, vừa mới ký một bộ phim thần tượng đóng vai nữ chính, còn là khách mời của chương trình giải trí đang hot.

Đàm Hiểu San không thích Diêm Minh, chỉ muốn lợi dụng tài nguyên trong tay anh ta, khó tránh khỏi việc gặp dịp thì chơi, bị chụp mấy tấm ảnh tin đồn thất thiệt.

Phốt "Cửa vào màu hồng" vừa bị tung ra, gắn nhãn hiệu "Bị thất thu" rốt cuộc giải quyết cũng không xong.

Bên quảng cáo lấy danh dự bị hao tổn làm lý do yêu cầu bồi thường, hủy phim truyền hình, chương trình giải trí cũng đổi người.

Diêm Minh sụp đổ, cô ta là người mới không có căn cơ,căn bản khó mà đặt chân vào showbiz.

Lại thêm trước đó lúc cô ta còn đắc thế, đắc tội không ít người. Tường đổ người đẩy, thanh danh càng truyền càng khó nghe, khó trách Đàm Diệu Uy vội vã đưa cô ta ra nước ngoài.

Đàm Hinh nhướnG mày, nhìn về phía Quý Yến đang lái xe bên cạnh.

"Anh làm sao?"

Quý Yến nói: "Đâu có liên quan gì tới anh."

Đàm Hinh nói: "Bởi vì em nhớ rõ, người nào đó nói Đàm Hiểu San một mực dây dưa với anh ta, rất phiền phức."

Đèn đỏ, Quý Yến hạ tốc độ xe.

Đưa tay chạm đến bàn tay lạnh lẽo của Đàm Hinh, anh nâng nhiệt độ bên trong xe cao lên một chút.

"Đại khái trước một tuần sinh nhật em, anh cùng cha mẹ tham gia một bữa tiệc tối, gặp được cô ta ở đó, còn lén đổi nước trái cây của anh."

Đàm Hinh hơi nao nao.

Quý Yến giật môi dưới, chế giễu nói: "Bên trong cho thêm nồng độ cồn rất cao, uống xong anh lập tức bất tỉnh nhân sự."

"Mặc kệ vô tình hay là cố ý, tóm lại anh không muốn nhìn thấy cô ta ở trong nước."

Đàm Hinh trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Sau khi anh mất đi ý thức, "anh ta" xuất hiện, sau đó anh ta đi gặp Phương Lập Tân. Chuyện anh không bình thường cũng bị anh ta đã nhận ra, đúng không?"

Quý Yến nhíu mày, hỏi: "Vì sao em biết chuyện này."

Đàm Hinh ho nhẹ một tiếng, nói: "Em đoán."

Mặt Quý Yến lộ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Hinh Hinh, em có việc giấu diếm anh, đúng không?"

Đàm Hinh hiểu rất rõ tính của anh, một khi nói cho anh biết chuyện cô bị Phương Lập Tân uy hiếp, Quý Yến nhất định sẽ lập tức chạy đến Phương gia, trước hết đánh một trận Phương Lập Tân rồi nói.

Tóm lại, cô đã không thèm để ý đến lời nói của người kia cũng không cần thiết để Quý Yến đi tìm phiền phức.

Cô nhắc nhở: "Đèn xanh rồi."

Quý Yến hừ nhẹ một tiếng, "Lần này tha cho em trước."

Nói rồi anh nhanh chóng hôn lướt qua gương mặt cô, cười xấu xa khởi động xe.

***

Một tháng nữa là thi cuối kỳ.

Môn học của khoa tài chính rất nhiều, mà một ngày chỉ thi một môn, đứt quãng đến giữa tháng giêng mới thi xong. Đi ra khỏi phòng thi, không ít sinh viên phàn nàn thầy cô ra đề không theo phạm vi trọng điểm, một điểm trong đó cũng không có trong thi.

Đàm Hinh đã sớm nộp bài thi, ra khỏi phòng thi, đứng ở đầu cầu thang chờ Đào Tĩnh.

Một người nam sinh dừng ở trước mặt cô.

Đàm Hinh giương mắt, mắt Phương Lập Tân nhìn chằm chằm vào cô, mắt đen láy như không hề bận tâm khiến cho người ta căn bản không tưởng tượng nổi, anh ta chỉ là một người sinh viên đại học.

Ánh mắt kia, rõ ràng là một người đã trải qua bao bão táp gió sương rất nhiều năm rồi.

Cô nhíu mày lại, quay người định đi gấp, Phương Lập Tân đưa tay ngăn cô lại, thấp giọng nói: "Hai người đang cùng nhau?"

Đàm Hinh thoải mái thẳng thắng thừa nhận.

"Đúng vậy, nhờ phúc của anh, tôi rốt cục cũng phát hiện tôi thích anh ấy rất nhiều."

Khuôn mặt Phương Lập Tân cứng nhắc, có một nháy mắt trở nên vặn vẹo, phảng phất như anh ta đang cực lực đè nén điều gì, âm điệu có chút thay đổi.

"Nói như vậy, em đã chuẩn bị kỹ để gánh chịu hậu quả."

Đàm Hinh nhếch môi mỏng, chậm rãi nói: "Không ngại nhìn thử một chút, người tôi thích sẽ không khiến tôi thất vọng."

Phương Lập Tân cười nhẹ một tiếng, khom lưng nói bên tai Đàm Hinh một câu.

"Em không muốn biết, lần trước anh ta biến mất như thế nào sao."

Đàm Hinh có một chút cứng ngắc, cắn chặt răng mới không để cho mình có một tia yếu ớt, cô lùi bước, trầm giọng nói: "Anh rốt cuộc là ai."

Phương Lập Tân nói: "Tôi đã nói tôi chính là tôi, chưa từng thay đổi."

Anh cúi người, muốn hôn lên má cô gái lại bị Đàm Hinh tránh đi. Anh cũng không thèm để ý, chỉ là độ cong khóe môi càng rõ ràng, quay người rời đi.

Đàm Hinh hít sâu một hơi, tự nói với mình, anh chỉ đang phô trương thanh thế thôi.

Cô gửi tin nhắn cho Quý Yến, "Em thi xong rồi."

Đầu kia rất mau trả lời: "Anh lập tức đến."

Cô nói: "Mau nói ngay, thân là bạn trai, anh có nên mời các bạn của em ăn cơm không."

"Người em nói là Đào Tĩnh?"

Đàm Hinh nói: "Chưa hết còn có học tỷ và học trưởng trong trường."

Quý Yến nói: "Thế nhưng anh muốn có thế giới của hai người."

"..."

Đàm Hinh nói: "Không phải anh muốn để toàn trường đều biết, em có bạn trai hay chưa sao, đây chính là cơ hội. Ở Đại học S còn có người nào so được với độ lan truyền của khoa truyền thông."

Quý Yến như được khai thông, lập tức trả lời: "Khách sạn Thịnh Hòa, anh lập tức cho người an bài."

"Không cần quá chỉnh chu, chỉ là các bạn học tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm."

Quý Yến hoàn toàn đồng ý.

Đàm Hinh cong môi, hậm hực Phương Lập Tân mang đến toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại ấm áp mà Quý Yến cho cô.

Cô phát tin tức cho câu lạc bộ truyền thông.

"Đêm nay đã đặt xong chỗ tụ họp cho câu lạc bộ, tại khách sạn Thịnh Hòa, thời gian chút nữa sẽ báo."

Khắp nơi các thành viên đều vui mừng khen ngợi.

"Không hổ là phó chủ nhiệm, rất có hiệu suất! [ hoa tươi ][ hoa tươi ][ tiếng vỗ tay ][ tiếng vỗ tay ] "

"Nhất định phải cho trụ cột của chúng ta một trăm like! [ like][ like ] "

"Nữ thần thật xinh đẹp [ trái tim ][trái tim ][trái tim ] "

"Nhưng bữa ăn này có quá đắt hay không [ khóc lớn ] một phòng bình thường đều đã muốn ăn hết mấy tháng [ khóc lớn ] "

Đàm Hinh nói: "Có người đưa tôi rất nhiều voucher thay thế tiền mặt, vì vậy giá cả thật thích hợp."

Tin tức vừa phát ra ngoài ở phía dưới bất luận nam sinh nữ sinh, tất cả đều muốn thổ lộ muốn cưới cô về nhà.

Đàm Hinh cười nói: "Trước đó có nói có thể đem theo bạn bè đúng không."

"Đúng vậy a, nhiều người náo nhiệt mà ~ "

"Có tuấn nam mỹ nữ bạn học mang hết lên a, nội bộ chúng ta ngắm nhìn một chút [ che miệng cười ] "

"Không sai, phù sa không chảy ruộng ngoài ~ "

Đàm Hinh lấy điện thoại di động, cho mình một like về sự cơ trí của mình.

Lúc đầu đáp ứng cùng Quý Yến ăn bữa tối, kết quả đột nhiên có tin tức liên hoan trong ban chủ nhiệm, lại thêm học trưởng các học tỷ một mực rất chiếu cố, cô cũng không nên vắng mặt.

So sánh hai bên, cô càng không muốn để Quý Yến thất vọng.

Hai bữa cơm gộp lại cùng nhau ăn sẽ không thành vấn đề rồi.

***

Sáu giờ chiều, Quý Yến đưa Đàm Hinh đến khách sạn Thịnh Hòa.

Đào Tĩnh thi xong tiến vào hình thức điên cuồng ngủ bù căn bản gọi mãi không dậy, Đàm Hinh cũng không có cách nào, để lại tờ giấy cho cô ấy khi trở về sẽ mang đồ ngon cho cô.

Quý Yến hừ cười nói: "Em để lại tờ giấy có làm được gì đâu, chờ em về, cô ta nhất định chưa tỉnh ngủ."

Đàm Hinh nghe xong, cảm thấy rất đúng đắn.

Quý Yến đem tay của cô đút vào túi áo khoác, cười nói: "Bất quá kiểu này cũng tốt, bớt đi một cái bóng đèn."

Đàm Hinh nói: "Thêm một cái hay bớt một cái, cũng tính toán sao."

"Đương nhiên, công suất của Đào Tĩnh, trên cơ bản là gấp mười bóng đèn bình thường."

Vừa nói xong, liền nghe được có người gọi tên Đàm Hinh, anh ngước mắt lên xem xét. Trong khu nghỉ ngơi đại sảnh khách sạn, hơn mười người nam nữ.

Khóe miệng Quý Yến giật một cái: Trời, toàn là bóng đèn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui