Tình yêu giống như một món quà quý giá mà ông trời ban tặng cho mỗi người, chiếc nhẫn cưới đẹp đẽ đeo trên ngón áp út, chính là kết thúc viên mãn nhất cho một tình yêu đẹp.
Vì yêu chấp nhận buông bỏ mọi thứ, thời gian tuổi trẻ và cả những lời mật ngọt, tuổi thanh xuân cứ thế khép lại bằng một cái gật đầu.
Nếu tình yêu là một hộp quà, vậy hôn nhân chính là giai đoạn bóc quà, mỗi ngày một lớp giấy sẽ được mở ra, tới khi chỉ còn lại đồ vật bên trong trần trụi, cảm xúc hồi hộp ban đầu đã chẳng còn.
Bắt đầu có những cãi vã áp lực công việc, cuộc sống, tính cách con người theo thời gian dần thay đổi, liệu rằng có thể chung thủy nắm tay nhau đi hết cả một đoạn đường dài?
Nếu có ai hỏi tôi rằng hôn nhân là gì? Thật ra tôi cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể ví nó như bức tranh trừu tượng với những đường nét nguệch ngoạc, tùy đôi mắt của người thưởng thức sẽ nhìn ra hình dáng của hôn nhân.
Bạn đang là một người nội trợ? Một người phụ nữ thành đạt? Là cô gái đang hồi hộp tiến vào lễ đường, hay đã quá chán ngán với cuộc hôn nhân của mình rồi?
Mong rằng dù bạn là ai hãy dũng cảm đối mặt với cuộc sống của mình, con đường phía trước có rất nhiều ngã rẽ, hãy chọn cho mình một lối đi khiến bạn hạnh phúc nhất.
....
Chương 1: Bình yên trước giông bão
"Làm lại, ngày mai trước khi tôi tới, nó phải ở trên bàn."
"Dạ trưởng phòng."
Tô Thiển cầm lấy bản kế hoạch trên bàn lên, khuôn mặt ủ rũ đi ra khỏi phòng làm việc của trưởng phòng.
Cô không hiểu mình đã làm gì sai khiến Lâm Tĩnh Như ghi hận, cô ta mới tới công ty làm việc chưa lâu đã nhìn cô không thuận mắt rồi.
Chiến lược kinh doanh quảng bá sản phẩm mới lần này, cô đã bỏ rất nhiều công sức cũng như tâm huyết mới làm ra, giờ chị ta chỉ nói một câu "làm lại" hơn nữa còn bắt nộp trước khi chị ta tới, cô biết làm thế nào đây?
"Chị ta lại làm khó mày à?"
Thấy Tô Thiển từ phòng Lâm Tĩnh Như đi ra, cả người giống như mất hồn, Hà Hiểu Tâm đi lại gần hỏi chuyện.
"Bắt tao làm lại, sáng mai nộp." Tô Thiển thở dài, nói với đồng nghiệp kiêm bạn tốt của mình.
"Cô ta cậy thế ức hiếp người quá đáng, nếu không phải nhờ quan hệ cô ta leo được lên chức đó sao?"
Hà Hiểu Tâm cảm thấy ấm ức thay cho bạn tốt, mắng chửi người phụ nữ đang ngồi trong phòng kia.
Cô ta mới tới công ty này làm việc chưa lâu, nhưng có ai ưa được cái bộ mặt cao ngạo của cô ta đâu, là em họ tổng giám đốc thì đã sao chứ? Năng lực không có, đầu óc lại càng không.
Hà Hiểu Tâm nhíu mày, tỏ vẻ suy tư: "Mà tao không hiểu mày với chị ta không thù không oán, sao chị ta lúc nào cũng nhìn mày với ánh mắt, giống như mày cướp mất đồ mà chị ta yêu thích vậy?"
Tô Thiển gượng cười: "Tao sao biết được chứ, hay mày giúp tao đi hỏi đi."
Cô chỉ là một nhân viên kinh doanh quèn trong công ty, tất cả mọi thứ đều không nổi bật, chị ta thấy cô vướng mắt ở điểm gì? Chị ta có cái ô lớn như vậy, cô tranh cướp được cái gì của chị ta, đàn ông lại càng không.
Tô Thiển đã kết hôn rồi, hơn nữa còn vài tháng nữa sẽ chào đón đứa con đầu lòng chào đời, cô chỉ muốn làm tốt công việc của mình, cùng Vũ Hằng phấn đấu cho cuộc sống tương lai sau này.
Nghĩ tới chồng, cùng đứa con sắp chào đời trên môi Tô Thiển nở nụ cười hạnh phúc.
Cô đưa tay đặt vào cái bụng nhỏ của mình khẽ vuốt ve, cô và Từ Vũ Hằng kết hôn đã được ba năm, nhưng giờ mới có đứa con đầu lòng.
Đây là đứa nhỏ mà cô khó khăn lắm mới có được, cô tin rằng sau khi con chào đời cuộc sống hôn nhân của mình sẽ càng thêm viên mãn.
Hà Hiểu Tâm giả bộ muốn đứng dậy: "Hay thế nhỉ, để tao vào hỏi có phải chị ta già rồi chưa ai rước đi nên khó tính."
Nghe bạn tốt nói Tô Thiển cười vui vẻ, dường như những việc vừa rồi theo đó mà tan biến.
Làm cùng một chỗ với bạn thân có rất nhiều điểm tốt, có cô ấy bên cạnh cô cảm thấy mọi chuyện đều có thể vượt qua được.
Nhìn Tô Thiển tâm trạng đã tốt hơn, Hà Hiểu Tâm cũng yên tâm ngồi lại vị trí làm việc, nhưng tập trung chưa được bao lâu, trong đầu tự nhiên nhớ tới chuyện gì đó, quay sang hỏi:
"Chồng mày dạo này còn đi làm về muộn nữa không?"
"Anh ấy mới lên chức, công việc trong khoa lại nhiều."
Tô Thiển gật đầu, Từ Vũ Hằng là bác sĩ khoa phẫu thuật thẩm mỹ tại bệnh viện Hữu Tâm, phấn đấu rất nhiều năm gần đây mới được thăng chức lên vị trí phó khoa.
Từ Vũ Hằng hoài bão rất lớn, làm việc cũng rất chăm chỉ, gần đây thường xuyên đêm muộn mới về tới nhà, cô sợ cứ tình trạng này lại ảnh hưởng đến sức khỏe.
"Dù thế đi nữa nhưng mày đang mang thai, ít ra anh ta cũng phải cố gắng về sớm để chăm sóc mày chứ, mày xem mày có khác gì người bị suy dinh dưỡng không?"
Hà Hiểu Tâm không hiểu Từ Vũ Hằng kiếp trước đã cứu bao nhiêu người, mà kiếp này lấy được một người vợ tốt như Tô Thiển, luôn tin tưởng chồng vô điều kiện, anh ta ngoài đi làm ra mọi thứ trong nhà đều không phải động tay, thậm chí bố mẹ anh ta cũng đều do cô ấy chăm sóc.
Bản thân thì đang mang thai, ngày ngày đi làm trở về vẫn phải chạy sang nhà bố mẹ anh ta, đáng lẽ mang thai được bốn tháng rồi, cơ thể phải mập lên mới đúng, đằng này càng ngày lại càng gầy thêm.
Tô Thiển giải thích: "Anh ấy cũng là vì gia đình mà cố gắng, tao không muốn vì tao mà anh ấy thêm mệt mỏi."
Trong hôn nhân không nên quá ích kỷ, cô cảm thấy mình rất khỏe mạnh, có thể tự chăm sóc được.
Tuy đôi khi cũng thấy chạnh lòng, ganh tỵ với người khác, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của Từ Vũ Hằng, mọi thứ đó dường như đều tan biến.
"Thôi tao không nói nữa, mỗi lần nói ra mày lại bênh, nhưng tao nhắc mày một câu đừng nên tin tưởng anh ta quá."
Hà Hiểu Tâm nhìn bạn tốt không biết nói gì nữa, Từ Vũ Hằng là mối tình đầu tiên của Tô Thiển, ngoài anh ta ra những người đàn ông khác cô ấy đều không đặt trong mắt.
Giống như bị mê muội trong tình yêu, xem anh ta là tất cả, sao có thể nhìn ra vấn đề trong đó đây?
Tô Thiển nhanh chóng nói: "Biết rồi, lần nào mày cũng nói câu này, tao không nhớ cũng không được."
Lần nào nói chuyện về Từ Vũ Hằng cô ấy cũng nói những câu tương tự như thế.
Nhiều khi cô rất đau đầu vì chuyện này, không hiểu vì sao mà từ lúc cô quen anh ấy, Hà Hiểu Tâm đã không ưa anh.
Mỗi lần đi chơi mang anh ấy đi cùng, y rằng trở về cô lại là người chạy đi lấy lòng cả hai.
Đứng giữa chồng và bạn thân, thực sự cô rất khó xử.
Tô Thiển nhìn đồng hồ trên bàn, rồi lại nhìn bản kế hoạch trước mặt, nếu giờ không tập trung xem lại từng chi tiết bên trong sợ rằng đêm nay cô phải ở lại đây làm việc rồi.
Tới giờ tan ca, Hà Hiểu Tâm thu dọn đồ đạc trên bàn gọn gàng xong, nhìn sang bên cạnh vẫn thấy Tô Thiển đang cắm đầu vào sửa văn bản, không có dấu hiệu muốn ra về, có chút bực bội lên tiếng:
"Tô Thiển mày định ở đây làm đến bao giờ? Làm xong thì thôi à? Mặc kệ cô ta, trước đây khi cô ta chưa đến không phải tất cả kế hoạch mày làm đều được thông qua sao? Cô ta không nhận thì nộp thẳng cho giám đốc sợ gì."
"Tao làm một lát nữa thôi cậu về trước đi, yên tâm tao không ở lại lâu đâu." Tô Thiển nghe bạn tốt trách móc, nói vài lời để cô ấy yên tâm ra về.
"Hết nói nổi mày." Tô Thiển từ lúc đi học đã rất thông minh, nếu không phải dành thời gian quá nhiều cho việc chăm lo cho gia đình, bây giờ ít nhất cũng đã ngồi ghế trưởng phòng rồi, không làm được công ty này thì đi công ty khác, hà cớ gì phải ở lại đây chịu đựng cô ta.
Biết Tô Thiển cố chấp, có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng lọt vào tai, Hà Hiểu Tâm đeo túi xách lên khuỷu tay rời khỏi văn phòng.
Trong văn phòng mọi người dần về hết, chỉ còn lại một mình Tô Thiển ngồi đó chăm chỉ làm việc, cô không phải sợ Lâm Tĩnh Như nên mới làm vậy, chỉ là công việc mà mới có tí khó khăn đã từ bỏ, thì sau này gặp những vấn đề lớn hơn biết xử lý thế nào đây.
Trên đồng hồ đã điểm 8 giờ tối, Tô Thiển ngả người ra sau vươn vai, cuối cùng cô cũng hoàn thành xong việc, cầm văn bản mới in, đứng dậy mang tới đặt trên bàn Lâm Tĩnh Như, mới yên tâm ra về.
Bên ngoài trời đang mưa lớn, hôm nay cô lại không đem theo dù, cứ nghĩ trời đẹp không ngờ thoáng chốc thay đổi thất thường tới vậy.
Bây giờ không còn cách nào khác đành phải đội mưa một đoạn ra bắt xe vậy.
Tô Thiển cầm túi xách che lên đầu, chạy nhanh ra lề đường vẫy xe, may cho cô không phải chờ xe quá lâu.
Ngồi vào bên trong cô đưa tay lau đi những giọt mưa dính trên áo mình, cơn mưa bất chợt này khiến đường phố bị bao phủ bởi một lớp hơi nước dày đặc trắng xóa.
"Ting." Điện thoại báo có tin nhắn đến, Tô Thiển lấy từ trong túi xách ra xem, thấy là tin dịch vụ định tắt máy đi thì nhìn thấy cuộc gọi nhỡ cách đây vài giây của mẹ chồng.
Cô nhấn nút gọi lại nhưng đầu dây bên kia không ai bắt máy, cô có chút lo lắng liên tục gọi đi mấy cuộc liền nhưng trả lời cô vẫn là sự im lặng.
Giờ này mẹ cô không ra ngoài, đáng lý ra phải nghe máy mới đúng, trong lòng Tô Thiển có chút bất an, bảo lái xe đưa mình tới nhà bố mẹ chồng xem thử.
"Bác ơi cho cháu tới khu X."
Tới nơi cô trả tiền cho lái xe sau đó vội mở cửa chạy lên nhà, ở trong thang máy tự nhiên bụng Tô Thiển đau dữ dội, cô khom người ôm lấy bụng mình, trong đầu nghĩ chắc do chưa có gì trong bụng nên dạ dày tạo phản rồi.
Cố gắng nhịn cơn đau xuống, Tô Thiển nhấn mật khẩu mở cửa, vào trong nhìn khắp nhà không thấy bóng dáng một ai.
"Mẹ ơi." Cô gọi lớn, chẳng lẽ mọi người đi ra ngoài chưa về, Tô Thiển lấy điện thoại ra lại cho mẹ chồng, thì bên tai nghe thấy tiếng đổ chuông phát ra từ trong nhà bếp.
"Mẹ, mẹ sao vậy?" Cô đi vào xem thử, bất chợt phát hiện ra mẹ chồng đang ngồi dưới đất, mặt mũi tái nhợt.
Bà từ bám lấy con dâu nói không ra hơi "Mẹ chóng mặt quá."
"Con gọi xe đưa mẹ đi bệnh viện."
"Không cần đâu, con lấy giúp mẹ lọ thuốc huyết áp ở trong tủ là được."
Tô Thiển sợ mẹ chồng gặp chuyện, muốn lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu nhưng bị bà ngăn lại, cô đưa bà vào phòng nằm nghỉ, theo lời bà mở tủ ra lấy thuốc.
Cầm lọ thuốc trên tay nhưng khi đổ ra bên trong lại chẳng có viên thuốc nào cả.
Cô vào bảo bà Từ chờ mình rồi nhanh chân đi ra ngoài mua thuốc.
Tiệm thuốc cách khu nhà bố mẹ chồng cô ở không xa, Tô Thiển che dù đi bộ trên đường, mưa càng lúc càng lớn, người cô bị những hạt mưa hắt vào gần như ướt sẫm.
Tô Thiển chuẩn bị đi sang đường, nhưng bất chợt cơn đau bụng vừa rồi lại kéo tới.
Lần này không giống lúc trước cô bị từng cơn co thắt hành hạ.
Bỗng cô cảm nhận được ở giữa hai chân có một chất lỏng theo bắp đùi từ từ chảy xuống.
Tô Thiển hoảng loạn sợ hãi, cô biết thứ đó nguy hiểm thế nào đối với cái thai trong bụng, cô gần như ngồi xổm xuống gắng gượng lấy điện thoại gọi cho Từ Vũ Hằng, nhưng hình như hôm nay cô không có duyên với điện thoại gọi tới ai là người đó không bắt máy.
Cô không chịu đựng được nữa rồi, chỉ sợ giờ có gọi được Từ Vũ Hằng tới mọi chuyện cũng đã muộn.
Tô Thiển định đứng dậy tìm người giúp đỡ, nhưng trước mắt tự nhiên tối sầm lại, trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất ý thức mỏng manh, lo lắng cho an nguy đứa con trong bụng..