Chờ đợi giống như một liều thuốc độc giết chết tinh thần một cách nhanh chóng, mấy giờ đồng hồ trôi qua một cách lãng phí, Phó Cận Nam nhìn con gái nhỏ trong nôi, bất an chồng chất bất an.
Tô Thiển biết đứa nhỏ đang chờ mình ở nhà, nhất định sẽ không đi đâu được lâu, ánh mắt anh đăm chiêu, tự nhiên hoảng hốt túm lấy điện thoại tức tốc gọi đi.
"Cậu xác định cô ta vẫn ở đó?"
"Dạ." Người ở đầu dây bên kia, cách một con đường nhìn vào bên trong chắc chắn.
Phó Cận Nam thấy có gì đó không đúng, lòng bồn chồn khó có thể an tâm được, khả năng xấu luôn đó vang vẳng bên trong đầu, anh vội nói: "Không đúng, câu vào trong kiểm tra đi."
Người đàn ông tin tưởng mình canh người rất tốt, từ lúc cô ta tới cửa hàng anh ta một cước cũng không rời khỏi, khẳng định cô ta vẫn ở đó, nhưng lệnh chủ không thể cãi, anh ta đành cất công qua đó một chuyến.
"Sếp...Cô ta không có ở cửa hàng, theo nhân viên nói một tiếng trước đã đi ra ngoài." Một giây sau người bên kia hốt hoảng thông báo lại.
"Chết tiệt." Phó Cận Nam tự trách chửi thề, anh đã quá coi thường người phụ nữ đó rồi, giờ còn nghi ngờ gì nữa có đến tám, chín phần Tô Thiển đang ở trong tay cô ta.
"Yên tâm ngủ ngon, bố sẽ đưa mẹ bình an quay về."
Đứa nhỏ như có linh cảm, đang ngủ say bỗng òa khóc, Phó Cận Nam vỗ nhẹ vào ngực đứa nhỏ ru ngủ, sau đó cúi người hôn xuống trán con, lập tức cầm lấy chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.
Trên đường đi, Phó Cận Nam thông qua điện thoại đưa ra một loạt chỉ thị, trong thời gian ngắn nhất buộc phải tìm được Tô Thiển, người phụ nữ điên loạn đó an phận chờ đợi suốt mấy năm ròng rã, lần này người rơi vào tay lành ít dữ nhiều.
Tới nơi cần đến, Phó Cận Nam lái xe vào thẳng sân vườn nhà họ Lâm, vừa vào cửa đã dùng sắc mặt lạnh lùng ra lệnh: "Gọi Lâm Tĩnh Như xuống đây cho tôi."
"Cậu Cận Nam cô ấy đang ngủ." Người giúp việc thấy Phó Cận Nam như vậy, sợ hãi lùi về phía nhau, nhưng Lâm Tĩnh Như đang nghỉ ngơi cô ta không dám làm phiền, run rẩy nói.
"Tôi không muốn nhắc lại." Phó Cận Nam gằn giọng, thời gian hiện tại đối với anh rất quý giá, sao có thể vì Lâm Tĩnh Như đang ngủ mà bỏ lỡ.
Người giúp việc sợ còn không nghe theo, Phó Cận Nam rất có thể làm mình bị thương, nhanh chân chạy lên trên phòng đập cửa gọi Lâm Tĩnh Như.
Việc muốn làm đã hoàn thành, Lâm Tĩnh Như ôm gấu bông ngủ ngon lành, tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô ta thức giấc, dáng vẻ bực tức xuống giường.
"Cô có biết tôi mới chợp mắt? Ai cho cô cái gan này?" Mở cửa ra nhìn giúp việc đứng trước mặt, tròng mắt cô ta mở to đằng đằng sát khí mắng người.
"Cô chủ, tôi không cố ý, là...Là cậu Cận Nam." Người giúp việc ấp úng, cô ta làm ở nhà họ Lâm chưa được bao lâu, vậy mà trong một ngày con tim nhỏ bé bị người ta làm kinh hãi mấy lần.
||||| Truyện đề cử: Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh |||||
"Anh ấy ở dưới?" Nghe anh họ tìm mình, Lâm Tĩnh Như có tật giật mình hoảng loạn mất bình tĩnh.
Thấy người giúp việc gật đầu như gà mổ thóc, cô ta nhích nhích chân ở trên tầng hai nhòm xuống nhà, đúng lúc đó chạm phải đôi mắt bức người của Phó Cận Nam giật mình quay mặt đi.
Lâm Tĩnh Như không có cách nào trốn tránh, đầu óc căng thẳng, không thể kiểm soát được chân tay, cô ta nắm chặt một góc váy ngủ, tránh để anh họ nhận ra sơ hở.
"Anh họ tìm em?"
"Em thực sự không có làm gì trái lương tâm?" Phó Cận Nam híp mắt quan sát Lâm Tĩnh Như, mong từ trên người cô ta nhìn ra sơ hở.
"Anh họ sao lại hỏi vậy? Em không có."
Lâm Tĩnh Như lắp bắp trả lời, không cần hỏi cô ta cũng biết Phó Cận Nam vì Tô Thiển mà tới đây chất vấn mình.
Cô ta ung dung tự đắc nghĩ mình không làm gì cả, có điều tra cũng không bao giờ ra, cô ta giả ngu, tự nhủ chỉ cần diễn tròn vai là được.
"Tô Thiển ra ngoài gặp em liền mất tích, Tĩnh Như anh không kiên nhẫn đâu." Phó Cận Nam tiến thêm một bước đến gần cô ta, mượn tâm lý e sợ mình khiến cô ta phải nói thật.
Nhưng cô ta cứng miệng hơn anh nghĩ, gặng hỏi một hồi vẫn chưa lấy được thứ mình cần.
"Uổng công anh vẫn quan tâm tới em, Lâm Tĩnh Như nuông chiều của anh với em có giới hạn."
Phó Cận Nam nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta, trong đó hiện lên tia do dự, vì ông nội dung túng đứa em họ này không viết bao nhiêu lần, như động đến Tô Thiển thì khác, vị trí cô ấy trong tim anh đã vượt qua sức tưởng tưởng, anh sẽ không bao giờ để yên cho kẻ có dã tâm làm tổn hại cô ấy.
Nụ cười trên môi Lâm Tĩnh Như cứng đờ, không ngừng đấu tranh tư tưởng, nên nói hay không, nếu nói ra không phải việc cô ta làm trở thành công cốc, mà không nói ra một khi anh ta biết cô ta chính là chủ mưu trong chuyện này sẽ thế nào?
"Suy nghĩ xem được và mất thứ nào em cho là quan trọng." Phó Cận Nam lấy điện thoại ra tìm đến một tệp văn bản, nhất nút gửi sang máy Lâm Tĩnh Như rồi quay người bỏ đi.
Lâm Tĩnh Như không hiểu được Phó Cận Nam có ý gì, mở điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào tin nhắn, do dự nhấn mở ra xem.
Một đoạn rồi một đoạn, cho đến lúc nhìn thấy bức ảnh trên đó, cô ta mất khống chế tăng tốc độ ngón tay lướt đọc đến trang cuối cùng.
"Sao lại có chuyện này, không..." Lâm Tĩnh Như kinh hãi ném điện thoại trong tay xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy đầu, miệng lẩm bẩm những câu không đầu không đuôi.
"Tĩnh Như con sao vậy?" Trần Nguyệt bên ngoài bước vào, thấy con gái khóc đến thê lương, chật vật ngồi dưới sàn nhà, chạy đến nắm cánh tay con gái gặng hỏi.
"Mẹ con sai rồi, con ngu ngốc không nghe lời, mẹ con ở nơi đây đau khổ quá." Lâm Tĩnh Như ngã vào ngực mẹ, bàn tay nắm chặt đấm mạnh vào trái tim minh, những thứ Phó Cận Nam gửi cho cô ta, khiến mọi thứ trong cô ta nát vụn.
Cô ta lúc này rất muốn ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại mình vẫn là Lâm Tĩnh Như của trước đây, khi Từ Vũ Hằng chưa xuất hiện, cao ngạo đài cát trước mặt người khác.
Thứ mình tâm kế cướp được từ tay kẻ khác hóa ra chỉ là đống phân thối nát, đáng cười biết bao.
Phó Cận Nam khó mà có thể ngồi yên một chỗ, từ nhà họ Lâm ra, một đường lái xe đến sở cảnh sát.
"Chú Trương." Phó Cận Nam kính cẩn chào hỏi người đàn ông trong phòng, ông ta là một trong số những người bạn thân thiết cùng lớn lên của bố anh, nếu như việc không cấp bách anh sẽ không làm phiền ông ấy.
"Cháu tới đây ngồi nghỉ đã, việc này càng gấp càng loạn." Người đàn ông đeo huy hiệu cấp cao, thấy sắc mặt Phó Cận Nam không được tốt, quan tâm rót cho anh một cốc nước, đồng thời khuyên nhủ.
Cục trưởng cảnh sát Trương Lâm là người trực tiếp chỉ đạo, đôn đốc cấp dưới dựa theo định vị số điện thoại tìm người.
Nhưng sau khi xác định xong, cho người tới nơi kết quả thu được lại không như kỳ vọng, người kia nhằm đánh lạc hướng bọn họ đã đem điện thoại Tô Thiển vứt trong một cánh rừng phía tây thành phố.
"Người phụ nữ đó bị điên rồi, cháu rất lo mình tới muộn." Phó Cận Nam lắc đầu, anh sao có thể nghỉ ngơi được, trong khi Tô Thiển vẫn còn ở đâu đó ngoài kia chịu khổ.
Trương Lâm đứng dậy vòng qua bàn đặt tay lên vai Phó Cận Nam: "Nhất định sẽ tìm được thôi."
Bao nhiêu người đổ dồn vào tìm kiếm, vẫn không cứu được người, cảnh sát như bọn họ làm sao còn mặt mũi đối diện với người nhà nạn nhân?
Điện thoại đổ chuông, Phó Cận Nam bắt lấy tia hy vọng, không một động tác thừa bắt máy.
Phía bên kia Lâm Tĩnh Như khóc một trận thảm thiết, vẫn chưa thể nào nguôi ngoai, giọng tắc nghẹt nói:
"Anh họ em thực sự không muốn làm hại Tô Thiển, mang những bất mãn oán thán trong lòng khiến cô ta hoảng sợ mà thôi."
Hiên Lam Ngọc nói với cô ta sắp xếp người đưa Tô Thiển đến một căn nhà hoang, để vài tên dọa cô ta một trận sau đó sẽ thả về, người không tổn hại gì người nhà cô ta sẽ không vì vậy mà truy cứu.
Trong việc này vai trò của cô ta chỉ là người dẫn dụ mà thôi, những việc khác như bỏ thuốc mê, đưa người đi cô ta không biết gì cả, lúc bắt đầu nghe Hiên Lam Ngọc vạch kế hoạch, cô ta còn hết sức cảm động, giờ mọi chuyện đã vỡ lở Lâm Tĩnh Như mới thấy ghê tởm con người đó.
"Ngu ngốc." Phó Cận Nam không hề nể mặt buông lời.
Tự cho mình thông minh, bị người khác tính kế còn dương dương tự đắc, sao anh lại có đứa em ngu như cô ta vậy?
Thứ Lâm Tĩnh Như cung cấp không giúp ích được gì, Phó Cận Nam rơi vào bế tắc, anh không dám nói cho người bên nhà Tô Thiển biết chuyện, tìm kiếm trong âm thầm, anh đã không kiên cường nổi, sao bọn họ chịu được đây?
"Cục trưởng đã phát hiện được tên xã hội đen gần đây có tiếp xúc với Hiên Lam Ngọc." Nam cảnh sát bước vào, nghiêm chỉnh báo cáo tình hình.
"Đi." Cục trưởng không nhiều lời, phái vài người theo mình đến nơi ở của tên xã hội đen kia bắt người.
Trong khu chợ đen, mấy người đàn ông vui vẻ chơi đánh bài, bỗng cửa chính bị đạp đổ, tiếp sau nhóm người tràn vào, chĩa súng vào đám người.
"Ai là Bàn thanh?"
"Dạ là tôi, các vị bọn tôi chơi vui thôi không phạm pháp." Tên Bàn Thanh giơ hai tay lên cao, chủ động đứng lên.
Trên bàn đến tờ tiền mệnh giá nhỏ cũng không có, anh ta không việc gì phải sợ.
"Đưa đi." Cục trưởng không cho tên xã hội đen nhiều lời, phất tay ra lệnh.
"Ơ." Tên Bàn Thanh bị hai cảnh sát còng tay kéo đi, ngơ ngác không hiểu nguyên do.
"Hiên Lam Ngọc đang ở đâu?" Bàn Thanh không được đưa về cục cảnh sát, mà bị mang đến một căn nhà cách chợ đen không xa, dùng cách thức nhanh nhất súng kề trên đầu truy hỏi.
"Hiên Lam Ngọc nào? Các vị đây là đang bức cung dân lành đấy." Tên xã hội đen giả ngu, lớn giọng.
"Còn cứng miệng." Phó Cận Nam dùng ánh mắt chỉ thị cho một người đàn ông vạm vỡ, người đó bước tới nắm tóc Bàn Thanh giật ra đằng sau vả mạnh mấy cái, đến khi hắn xin tha mới ngừng lại.
"Tôi thực sự không biết người các vị nói là ai?" Má hắn ta sưng đỏ, miệng chảy ra máu tươi, nhăn nhó nói.
"Cô ta thì tôi biết, vài ngày trước đến tìm tôi đưa một khoản tiền rất lớn, muốn tôi cho mấy đàn em đi theo cô ta làm việc, tùy cô ta sai bảo." Bàn Thanh nhìn hình nhớ người, thuật lại chuyện mấy hôm trước, cầm tiền còn nghĩ kèo thơm, ai dè bị đánh đến thảm thương.
"Gọi điện cho đàn em mày đi, nói gì cũng được miễn sao hắn ta không nghi ngờ." Phó Cận Nam bảo người cởi trói cho hắn ta, một bên khác có người đeo sẵn tai nghe ngồi trước máy tính, chỉ chờ điện thoại được kết nối, xác định vị trí...
Trong căn nhà bỏ hoang, Tô Thiển nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt, im lặng chờ thời cơ thoát thân, cô tin chắc rằng Phó Cận Nam đang đi tìm mình, chỉ cần cô có thể kéo dài thời gian, bản thân nhất định sẽ an toàn.
Ngụy Bội Ngọc sau một hồi la hét, bắt đầu rơi vào suy tư riêng, cô ta luôn sống trong những hình ảnh của quá khứ, từng cử chỉ, lời nói dịu dàng của Từ Vũ Hằng vẫn luôn ở đó.
"Cô quen Từ Vũ Hằng từ bao giờ?" Tô Thiển không hiểu sao lại nổi hứng muốn biết câu chuyện của cô ta, mở miệng hỏi.
"Mùa thu đầu năm lớp 10, tối hôm đó tôi đi làm về muộn, đi vào hẻm nhỏ cứ có cảm giác ai đó đi sau lưng, cố gắng nhanh chân chạy thật nhanh vẫn không thoát được đám đàn ông vây khốn." Ngụy Bội Ngọc nhìn nhìn Tô Thiển, cũng khá phối hợp kể chuyện.
Cô ta nói đám đàn ông đó vây giữ cô ta lại đè lên trên tường, chuẩn bị thay phiên nhau làm nhục, khi cô ta nghĩ mình xong đời rồi, thì Từ Vũ Hằng xuất hiện như một vị thần, cứu cô ta khỏi bàn tay giơ bẩn, từ đó trở đi anh ta liền chiếm trọn trái tim cô ta, bọn họ bên nhau rất vui vẻ, cho đến khi anh ta gặp Tô Thiển.
Cô ta ban đầu không hề biết, sau thấy anh ta thay đổi mới sinh nghi, theo dõi phát hiện anh ta ở sau lưng mình ôm ấp bóng hình khác.
Thời gian đó bọn họ đã có một trận cãi vã lớn, nhưng cô ta vừa nói ra đi tìm người phụ nữ kia nói rõ ràng mọi chuyện, anh ta lại dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ, khiến cô ta nguôi lòng.
Từ đó một bên cô ta tiếp cận Tô Thiển giả làm bạn tốt ở bên giám sát, bên kia tiếp tục qua lại cùng Từ Vũ Hằng.
Nói đến đây cô ta dừng lại, vế sau Tô Thiển cũng biết được vài phần, so với ghét Ngụy Bội Ngọc lại thấy thương cảm nhiều hơn, có lẽ do cô ta thiếu thốn tình thương, nên khi gặp người đàn ông quan tâm đến mình, trái tim cứ thế thuộc về anh ta.
Bọn họ giống nhau, đáng tiếc cô ta u mê không thoát ra được, yêu lầm người, lỡ mất bao người tốt.
"Đừng dùng cái ánh mắt thương hại đó nhìn tôi, ai đáng thương hơn còn chưa biết đấy." Ngụy Bội Ngọc ném con dao trên tay cắm xuống đất, giơ tay lên vỗ vỗ vài cái, bên ngoài mấy người đàn ông khỏe mạnh bước vào.
"Cô ta mới sinh xong, đừng khiến cô ta hưng phấn quá mà chết." Ngụy Bội Ngọc đứng lên mang điện thoại của mình đặt vào giá đỡ, hưng phấn điều chỉnh góc quay chĩa vào Tô Thiển.
"Cô hại tôi không thoát được đâu, đã thay da đổi thịt sao không chọn cách làm lại từ đầu?" Nói không sợ thật quá lừa dối mình rồi, Tô Thiển liếc mấy người đàn ông đang thèm khát nhìn mình, đôi tay sau lưng kịch liệt chuyển động, mong cởi bỏ được dây chói, ít ra bức quá có thể tự sát.
"Ai nói tôi cần thoát?" Từ Vũ Hằng mãi mãi không quên được, cả đời nhớ đến cô ta là đủ rồi, cô ta chưa bao giờ muốn cao chạy xa bay, ở ngoài đây với trong ngục có khác gì nhau đâu, người không ai cần như cô ta, thì có gì vướng bận?
"Cô đang qua lại với Từ Vũ Hằng không phải sao?"
Trong lúc cùng cô ta giao tiếp, Tô Thiển đã nhớ ra tại sao mình luôn thấy người phụ nữ này quen mắt rồi, cô ta chính là người cô nhìn thấy trong bệnh viện, cả người phụ nữ cô cho rằng tốt bụng giúp đỡ mình hôm trời mưa nữa đều cùng một người, diện mạo thay đổi qua khác biệt, cô thầm cảm thấy may mắn cô ta không lặp lại hành động trước đây giả làm bạn của mình, rồi đùng cái đâm nhát dao chí mạng.
"Tô Thiển cô biết tôi ghét cái gì ở cô không? Đó là lúc cần thông minh lại giả ngu ngơ." Ngụy Bội Ngọc cười cười ngầm thừa nhận.
Cô ta ngồi xuống ghế chờ xem kịch hay, mấy người đàn ông đang chờ đợi thấy đã đến lúc, bắt đầu cởi áo trên người xuống, đói khát đi tới.
Một tên quỳ xuống, đôi mắt trần chuồng nhìn vào bầu ngực Tô Thiển: "Để bọn anh chăm sóc em."
"Cô ta cho các người bao nhiêu tiền, tôi có thể đưa gấp 10 lần số đó, chồng tôi là Phó Cận Nam tổng giám đốc công ty thực phẩm Vạn Long."
Thấy người kia cởi bỏ đai lưng, Tô Thiển đưa ra lời đề nghị, miếng mỡ béo ngậy ai mà không muốn hưởng.
Mấy tên xã hội đen đưa mắt nhìn nhau ngầm trao đổi, Ngụy Bội Ngọc nhíu mày, biết đám người này đang bị lời Tô Thiển làm cho động lòng, cô ta nghiến răng nói: "Ngu ngốc, các người lại đi tin cô ta? Phó Cận Nam từ bao giờ có vợ, hay do cô ta ngộ nhận lừa các người động não mà nghĩ đi."
"Con khốn suýt nữa ông bị mày lừa." Tên xã hội đen mặt rỗ tức khí nhổ bãi nước miếng xuống dưới nền đất, Phó Cận Nam nổi tiếng khắp thành phố A này, anh ta kết hôn sao không thấy báo chí đưa tin gì?
Không còn e ngại nữa, tên lớn nhất trong số đẩy ngã Tô Thiển nằm xuống, quỳ giữa hai chân cô bắt đầu hành động.
Cùng lúc đó hai tay Tô Thiển được giải thoát, bốc nắm cát dưới đất ném về phía tên to béo, hắn đau đớn hét lên ôm lấy mắt mình: "Đồ chó cái."
Tô Thiển lảo đảo đứng dậy, dùng sức chạy về cửa lớn, nhưng phút chốc hy vọng nhỏ nhoi bị dập tắt, bọn chúng thích thú vây quanh cô chơi trò mèo vờn chuột, chờ cô sức cùng lực kiệt túm lấy cổ tay cô kéo đến trước máy quay.
"Cô em đang tự làm khổ mình đấy, ngoan để bọn anh chiều chuộng em."
"Phằng." Tên đó vừa dứt lời, đã bị viên đạn găm thẳng vào ngực, máu tươi phun trào lập tức đi gặp tổ tiên.
Tiếng bước chân rồn rập, ánh sáng vì thế mà thu nhỏ, mặt Tô Thiển lấm tấm vết máu do tên vừa chết để lại, cô quay mặt ra nhìn người đàn ông đang rảo bước về phía mình.
"Tô Thiển anh tìm được em rồi." Phó Cận Nam nâng người Tô Thiển lên, ôm chầm lấy cô..