"Tingtoong."
Tiếng chuông cửa vang lên, Bác Vương vội tháo tạp dề trên người chạy ra, nhìn qua camera bà nhấn nút mở cửa, sau đó quay lại nói với Lâm phu nhân đang ngồi uống trà ở bàn tiếp khách.
"Phu nhân là ngài Phó."
Trần Nguyệt đặt chén trà xuống bàn, đứng lên đi lại cửa chính, theo âm thanh mở cửa bà ta lên tiếng chào hỏi người đối diện: "Anh rể."
Phó Kiến Quốc tháo giầy đi dép trong nhà vào chân, ông nhìn Lâm phu nhân nở nụ cười thân thiết: "Em dâu cảm ơn em mấy hôm nay vất vả thay anh chăm sóc bố."
"Đó là việc em nên làm, chỉ có điều em rất lo cho sức khỏe của bố, mấy nay ông giống như già đi mấy tuổi vậy." Lâm phu nhân ánh mắt gian xảo lén nhìn ông Phó, bà ta thở dài một tiếng tỏ vẻ xót xa.
Phó Kiến Quốc nghe những lời Trần Nguyệt nói lòng dâng lên áy náy, vì con trai ông nên mọi chuyện mới thành ra thế này, bao nhiêu năm không hề bận tâm với bất cứ người phụ nữ nào, giờ lại đi đem lòng yêu người có liên quan đến em rể mình, nghe ra ai chấp nhận nổi đây?
Ông Phó mấy hôm nay bận việc không có thời gian đến thăm bố vợ, lại thêm lời Trần Nguyệt nói ông càng lo lắng hơn, muốn nhanh chóng vào xem ông cụ thế nào.
"Anh vào trong nói chuyện với bố một lát."
Phó Kiến Quốc nói xong liền hướng cửa phòng bố vợ đi tới, giơ tay gõ vài tiếng lên cánh cửa, cho đến khi nghe thấy âm thanh yếu ớt bên trong vọng ra, mới đẩy cửa bước vào.
"Khụng Khụng."
Lâm Trạch ôm ngực gắng gượng xuống giường, ngẩng đầu nhìn người bước vào là con rể khẽ nói: "Con ngồi đi."
Phó Kiến Quốc sải bước tới bên ông cụ Lâm, đưa tay đỡ ông ngồi xuống ghế.
Đúng như lời Lâm phu nhân nói, bố vợ ông chắc hẳn đã phải rất khổ tâm vì Cận Nam mới thành ra thế này.
Ông rót nước kính cẩn cúi người đưa cho bố vợ nói:
"Bố là con không tốt, không dạy được con trai mình, khiến bố phải khổ tâm."
Lâm Trạch lắc đầu bảo con rể để nước xuống bàn, cổ họng ông đau rát không muốn đưa thứ gì vào miệng cả.
Dạo này ông ngủ không ngon giấc, mỗi lần chợp mắt lại nhớ đến đứa con gái bạc phận của mình, giá như Kha Vận còn sống thì tốt, nó thông minh như vậy sẽ nghĩ ra cách vẹn toàn để giải quyết vấn đề rối ren này, còn ông thân là người ông ngoại chỉ sợ sẽ mất luôn đứa cháu trai này.
"Em dâu con đã đến gặp cô ta rồi, nhưng người phụ nữ đó rất cố chấp, nhất quyết không chịu rời xa Cận Nam, mà tính thằng bé thì con biết rồi đấy từ nhỏ đã tự lập."
Cháu trai không khuyên bảo được, đành phải tìm đến người kia thương lượng, chỉ mong cô ta biết thân biết phận mà chủ động rời đi, nhưng cô ta bám chặt hơn ông nghĩ, đã thế còn là người phụ nữ chua ngoa ghê gớm, hất cả nước vào mặt Trần Nguyệt, khiến con bé mang bộ dạng nhếch nhác trở về.
Vốn dĩ thân phận cô ta đã không thể nào đồng ý rồi, lại thêm cái tính cách vô giáo dục đó, bọn họ chấp nhận kiểu gì đây?
"Cô ta đang mang trong mình cốt nhục nhà họ Phó, hơn nữ bao nhiêu năm nay Cận Nam chỉ thích mình cô ta..."
Con trai ông không giống con nhà người ta, có thể mang công ty, tiền bạc ra uy hiếp, e rằng vì người phụ nữ đó con ông có thể bỏ đi tất cả.
Phó Kiến Quốc vì việc này mà rất đau đầu, đứng giữa con trai và nhà vợ ông không biết chọn lựa kiểu gì?
"Hiện tại Từ Vũ Hằng đã là con rể nhà họ Lâm, còn Tĩnh Như và Tiểu Khiên nữa, giấy không bọc được lửa, trên đời này miệng lưỡi thế gian là hiểm độc nhất, chúng ta lại là những người có địa vị trong xã hội sao có thể nghe nổi đây?"
Lâm Trạch nhắm mắt lại hít thở khó khăn, xưa nay người khác đều nhìn ông ta bằng ánh mắt kính trọng, khó khăn lắm việc của Lâm Tĩnh Như mới giải quyết êm xuôi, giờ lại đến Phó Cận Nam mấy nữa cháu này như có thù oán với ông từ kiếp trước, kiếp này muốn hành hạ ông mà.
Bình thường chồng cũ vợ cũ đã là từ cấm kỵ, giờ thành người một nhà làm sao xem nổi?
"Chiều nay bố định hẹn Yến Uyển tới nhà, con bé yêu Cận Nam nhà chúng ta như vậy, nếu nó không chê, bố muốn thúc đẩy hôn sự này càng sớm càng tốt."
Phó Kiến Quốc nhíu mày, không rõ bố vợ định dùng cách gì bức ép được Cận Nam cùng Yến Uyển kết hôn, con do người phụ nữ khác sinh ra, mấy người có thể toàn tâm toàn ý yêu thương như con đẻ của mình? Tương lai đứa nhỏ sẽ ra sao? Bọn họ làm như vậy có đúng không? Nhìn bố vợ kiên quyết, ông không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Phó Kiến Quốc vừa rời đi, thì Trần Nguyệt bước vào, bà ta ở ngoài cửa không nghe ngóng được gì, sốt ruột muốn biết hai người bọn họ ở trong phòng nói những gì? Bố chồng bà ta mà mềm lòng, thì mọi tính toán của bà ta coi như xong.
Bà ta đặt bát cháo lên bàn, len lén quan sát sắc mặt bố chồng:
"Bố cố ăn chút cháo vào rồi uống thuốc cho nhanh khỏe."
Ông Lâm Trạch dùng hai tay đỡ trán nói: "Con để đó đi lát ta ăn."
"Anh rể nói thế nào? Con thì không sao, nhưng con bé Tĩnh Như ngày nào cũng khóc, khuyên thế nào cũng không được, suốt ngày lo này kia sợ chồng mình có người khác."
Trần Nguyệt dùng con gái đánh vào tâm lý Lâm Trạch, theo ý bà ta bình thường Từ Vũ Hằng chỉ cần chạm mặt Tô Thiển ở bên ngoài, Lâm Tĩnh Như đã nổi máu ghen tuông, giờ thành chị dâu một tháng bao lần gặp mặt sao có thể chịu nổi, chỉ sợ thành ra mắc bệnh.
"Bố biết rồi, con yên tâm." Lâm Trạch hiểu ý con dâu nói, thể diện là quan trọng nhất, dù làm cách gì cũng phải giữ được.
Giống như lúc trước, nếu không phải mẹ con Lâm Tĩnh Như giấu ông chuyện Từ Vũ Hằng đã có gia đình, ông không bao giờ gật đầu thanh toàn.
Nhận được lời hứa từ bố chồng, Trần Nguyệt nở nụ cười hài lòng, đóng vai người con dâu hiếu thảo chăm sóc bố chồng, chờ ông cụ ăn hết sáo, nhanh nhẹn rót nước rồi đưa nước cho ông, mọi việc xong xuôi mới đi ra ngoài.
"Vừa con thấy Bác Phó tới đây, là vì chuyện kia sao?" Lâm Tĩnh Như mới ngủ dậy, từ trên tầng hai đi xuống, vừa đúng lúc thấy mẹ từ phòng ông đi ra, nhanh chân đến gần thì thầm to nhỏ.
Lâm phu nhân gian tà nói với con gái: "Mẹ thấy ông nội con rất kiên quyết, con tiện nhân đó không có cửa đâu."
"Kể cả không có Vũ Hằng con cũng đã không ưa cô ta rồi, không hiểu anh họ bị cô ta cho ăn cái gì lại thành ra si mê, hễ nghĩ đến sau này cùng cô ta có quan hệ con lại khó chịu."
Lâm Tĩnh Như đay nghiến, cô ta chỉ thích mình Trịnh Yến Uyển, chuyện mà thành không phải quá tốt sao? Thân càng thêm thân.
"Ông con ấy quan trọng nhất là mặt mũi, không đời nào để xảy ra đâu." Bà Lâm cưng chiều vuốt tóc con gái, ngừng lại một lúc rồi nói tiếp.
"Mẹ biết một spa mới mở dịch vụ chăm sóc rất tốt, ăn sáng đi rồi hai mẹ con mình tới đó."
"Mẹ của con có khác, con cũng đang muốn đi chăm sóc da mặt đây."
Lâm Tĩnh Như như cô con gái nhỏ ôm lấy cánh tay Lâm phu nhân cười ngọt ngào, số mệnh đã định sẵn xung quanh cô ta đều là ánh hào quang phú quý, hiện tại hay cả trong tương lai cô ta vẫn luôn chiến thắng.
Tại tiệm spa chăm sóc sắc đẹp, Trần Nguyệt và Lâm Tĩnh Như nằm sấp trên giường, hưởng thụ nhân viên mát xa lưng cho mình.
Trên mặt Trần Nguyệt vẫn còn đắp mặt nạ dưỡng da, hai mắt lim dim thỏa mái chỉ cho nhân viên chỗ cần mát xa: "Lui xuống một chút."
Người phụ nữ với mái tóc xoăn dài, cùng thân hình thon thả bước vào phòng, cô ta đưa mắt ra hiệu cho nhân viên đang mát xa cho Lâm phu nhân đi ra ngoài, tự mình tiến đến thay thế.
"Lâm phu nhân chỗ này phải không?" Đôi bàn tay mềm mại của người phụ nữ, dựa theo chỗ Lâm phu nhân nói từ từ đi xuống, chuyên nghiệp xoa bóp, giọng mềm mại khẽ hỏi.
"Rất thỏa mái." Được gãi đúng chỗ ngứa, Lâm phu nhân hài lòng khen ngợi.
"Tôi đã ghé qua rất nhiều spa, nhưng chưa ai khiến tôi dễ chịu như cô Hiên đây."
Hiên Lam Ngọc cười lấy lòng: "Lâm phu nhân quá khen rồi, được phu nhân ủng hộ là vinh hạnh của cháu."
"Kia là con gái phu nhân, lần trước nhắc tới có phải không ạ? Cô ấy mới sinh xong mà vóc dáng làm người khác thật ngưỡng mộ." Hiên Lam Ngọc nhìn sang Lâm Tĩnh Như nói.
"Con bé giống tôi, cơ địa không béo được..." Trần Nguyệt cũng như bao người mẹ khác, nghe người ta khen con mình, vẻ mặt liền đắc ý nói một hồi về các ưu điểm của con gái.
Hiên Lam Ngọc thở dài, cô ta nói mình cơ thể rất dễ tăng cân chỉ cần ăn nhiều một chút sẽ béo, rất hâm mộ những người thân thể nhỏ nhắn như hai mẹ con Lâm phu nhân.
Trần Nguyệt được người khác khen vui thích không tôi, thiện cảm với chủ spa tăng lên không ít, lần sau còn muốn mang mấy vị phu nhân hay qua lại với mình tới đây giới thiệu cho cô ta.
"Vậy cháu phải cảm ơn Phu nhân thêm lần nữa rồi."
Hiên Lam Ngọc nói chuyện như rót mật bên tai Lâm phu nhân, trước khi bọn họ ra về, còn tặng thêm cho hai mẹ con bọn họ bộ mỹ phẩm chăm sóc da mặt.
Trần Nguyệt tuy giàu có nhưng trên đời này làm gì có ai chê quà tặng đâu, bà ta cười hớn hở ngồi vào trong xe.
"Mẹ hình như rất thích chủ spa đó." Lâm Tĩnh Như quay sang nhìn mẹ hỏi, đây là lần đầu tiên cô ta thấy mẹ mình nói chuyện thân thiết với người làm dịch vụ như vậy.
"Lầm trước mẹ đi ngoài đường bị kẹt giày cao gót, là cô gái đó giúp mẹ." Lâm phu nhân kể lại mối nhân duyên giữa mình và Hiên Lam Ngọc.
Lâm Tĩnh Như không quan tâm nhiều, liếc mắt nhìn ra ngoài đường, sau đó mở túi xách ra như thường lệ gọi điện cho chồng dò hỏi anh ta đang làm gì? Ở đâu?.