Những ngày cuối thu, tiết trời mát mẻ, những cơn gió mang theo hơi thở mát lạnh xuyên qua từng kẽ lá, hàng cây vốn xanh tươi nay đã dần chơ trụi, chuẩn bị thay một màu áo mới.
Tô Thiển thân thể nặng nề, lười biếng ngồi trên ghế đá ngoài công viên, lẳng lặng ngắm nhìn khoảnh khắc giao mùa.
Bỗng ánh mắt Tô Thiển trở nên nhu hòa, cười ngọt ngào nhìn về phía cuối con đường.
Phó Cận Nam bước vội tới bên Tô Thiển, đưa que kem trên tay cho cô.
"Lần này thôi nhé."
"Vâng." Tô Thiển dõng dạc hứa, nhìn que kem đơn giản trên tay, híp mắt cười vui vẻ.
Lâu rồi cô chưa được nếm mùi vị này, đón lấy chiếc kem que vị cốm non, đưa lên miệng cắn một miếng thưởng thức, mùi vị tuổi thơ trong ký ức ùa về.
Giờ cái gì cũng phát triển, những gánh hàng rong những năm tháng đói nghèo đã chẳng còn thấy được nữa.
Vừa rồi khi nghe thấy âm thanh dao kem quen thuộc cô không tự chủ nuốt nước miếng, mè nheo bắt Phó Cận Nam chạy theo mua cho mình, giờ nhìn lại thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận.
Cô cắn thêm một miếng kem nữa, sau đó đưa gần tới miệng anh.
"Anh ăn thử đi, ngon lắm."
Kem bán ngoài đường vừa mất vệ sinh lại không chất lượng, sao bằng ăn bên trong cửa hàng, nhưng xem ra đối với Tô Thiển thứ này mới chính là chân ái.
Phó Cận Nam ngắm nhìn gương mặt mang nét vui vẻ của cô, ánh mắt ẩn chứa tia sáng nhu hòa hỏi:
"Ăn ngon vậy sao?"
Tô Thiển cười nói: "Đúng vậy, hồi nhỏ em và Tô Mạch hay lấy chai nhựa trong nhà đem đi đổi kem, một que kem nhỏ hai chị em chia nhau..."
Cô giống như đứa nhỏ, đắm chìm trong hình ảnh thơ ấu, do ăn đồ lạnh mà đôi môi căng mọng, Phó Cận Nam say mê đến thất thần, thần tốc nghiêng người ngậm lấy quả dâu tây chín đỏ gặm nhấm.
Kem trong miệng Tô Thiển đều bị Phó Cận Nam lấy đi, anh buông cô ra xấu xa liếm môi nói: "Ngon hơn anh nghĩ."
"Không đứng đắn." Tô Thiển đẩy đẩy ngực anh nhỏ giọng mắng, bọn họ đang ở công viên đấy, xung quanh có biết bao nhiêu đứa nhỏ, đây là đang làm nhiễm bẩn ánh mắt trẻ thơ đấy.
"A." Tô Thiển tự nhiên hô lên, sắc mặt nhăn nhó ôm bụng mình.
"Con lại không ngoan rồi." Phó Cận Nam biết nguyên nhân khiến cô đau đớn, xót xa kéo Tô Thiển tựa vào ngực mình, tay đặt vào bụng cô thì thầm.
Tô Thiển hiện tại đang ở tháng thứ 8 của thai kỳ, đứa nhỏ nghịch ngợm thường xuyên vận động, đôi chân nhỏ nhô cao trên da thịt cô, trong cơn đau là niềm hạnh phúc khó mà diễn tả thành lời.
"Sáng nay mẹ gọi điện, hỏi sao lâu rồi chưa thấy anh tới chơi." Đứa nhỏ vận động một hồi, cuối cùng cũng ngoan ngoan ở yên một chỗ, Tô Thiển đặt tay mình lên tay Phó Cận Nam, dáng vẻ viên mãn của người phụ nữ có tất cả trong tay, ngắm nhìn khung cảnh công viên buổi xế chiều.
Phó Cận Nam vuốt ve mái Tô Thiển, ánh mắt có phần khó nói.
Mấy tháng qua đi chuyện hôn sự của anh và cô vẫn chưa có tiến triển, bố dùng cách ra nước ngoài để tránh cùng anh gặp mặt, ngầm tỏ ý phản đối để bọn họ kết hôn.
Anh làm sao có mặt mũi tới nhà nhìn mặt bố mẹ vợ đây? Hỏi tới không có cách nào bao biện cho bản thân, chẳng mấy nữa đứa nhỏ ra đời, trong khi hôn lễ mà anh hứa vẫn chưa thực hiện được.
"Anh ngại chuyện kia sao? Em có anh và con là đủ rồi."
Tô Thiển tách khỏi ngực Phó Cận Nam, đưa tay lên ôm lấy má anh, đôi mắt dịu dàng nhìn sâu vào mắt anh thổ lộ.
Cô biết anh luôn để trong lòng chuyện hôn lễ, nhưng cô không quan trọng việc đó, tình yêu của anh mới là thứ cô quan tâm, hai người sống với nhau vui vẻ không phải là đủ rồi sao? Tất cả các thủ tục đều có, vẫn ly hôn, thay lòng đấy thôi.
"Đây là anh nợ em, Thiển Thiển." Phó Cận Nam cầm tay cô đưa đến môi mình, tham lam hít mùi hương riêng biệt thuộc về cô.
Một người phụ nữ nguyện sinh con cho người đàn ông, vậy mà đến danh phận anh ta cũng không thể cho được, sao xứng đáng với những gì cô ấy bỏ ra?
"Không phải, anh không nợ em gì cả, anh đã cho em rất nhiều thứ mà trước kia em chưa từng nghĩ tới." Anh cho cô ngày tháng êm đềm, vui vẻ, đáy vực sâu tăm tối ngày nào, nay đã được ánh mặt trời chiếu sáng, nếu như không có anh, cô không biết mình còn cô đơn, u tối đến bao giờ.
Yêu và được yêu chính là may mắn nhất trong đời, cô không phải người tham lam, tự thấy thỏa mãn với những thứ hiện tại đang có.
Phó Cận Nam tâm trạng phức tạp lần nữa ôm lấy Tô Thiển, cằm tì trên đầu cô, tâm trạng phức tạp sâu lắng nghĩ ngợi.
Cả hai cứ như vậy im lặng ôm lấy nhau, nhìn cặp vợ chồng mang theo đứa con nhỏ cùng nô đùa phía xa, mọi xúc cảm ngưng động, tưởng tượng ra tương lai không xa, gia đình bọn họ cũng sẽ hòa hợp như vậy.
"Gió lớn rồi, về nhà thôi." Trời bắt đầu sậm dần, cơn gió cuốn theo cánh hoa nhỏ bay lên cao, Phó Cận Nam lo lắng Tô Thiển nhiễm lạnh, đỡ cô đứng lên, chậm rãi đi về khu căn hộ chung cư.
Phó Cận Nam cúi đầu nói: "Mai em tới công ty làm thủ tục bàn giao công việc phải không? Mai anh cũng không có lịch trình gì quan trọng, hẹn Tô Mạch ăn cơm nhé."
"Vâng, lâu rồi em cũng chưa gặp nó, gần đây công việc bận rộn lắm sao? Không thấy nhớ đến em nữa rồi."
Lúc đầu cô định trước ngày sinh hai tuần mới nghỉ việc, nhưng Phó Cận Nam ngày ngày không yên tâm sợ cô mệt mỏi, cứ cách vài giờ lại tự mình xuống kiểu tra, làm cô rất ngại với đồng nghiệp xung quanh, dứt khoát xin nghỉ luôn.
Nhắc đến Tô Mạch giọng nói cô oán trách, nghi ngờ em trai đã có bạn gái mới không có thời gian cho mình.
"Em ở nhà buồn chán thì tới nhà bố mẹ chơi đi, chiều anh làm về qua đón em." Một tháng nữa mới đến ngày dự sinh, anh công việc bận rộn muốn ở bên cạnh cô ấy cũng không được, Phó Cận Nam nghĩ sáng đưa Tô Thiển qua nhà bố mẹ vợ, chiều tan làm đến đưa cô ấy về, như vậy anh mới bận tâm.
"Em ở nhà chờ anh về." Tô Thiển từ chối, trong nhà còn có Bác Trần thường xuyên tới lui, buồn chán có thể đọc sách, nhà cô ngược đường tới công ty, vòng đi vòng lại mất rất nhiều thời gian.
Phó Cận Nam nhấn mật mã mở cửa, ngồi xổm xuống lấy dép trong nhà thay vào chân Tô Thiển, hoàn thành tất cả các thao tác, anh đỡ cô tới sofa, sau đó đi vào phòng bếp pha sữa.
"Cẩn thận bỏng." Phó Cận Nam thổi thổi cốc sữa cho bớt nóng, rồi mới đưa cho cô uống.
"Anh xem người em đâu đâu cũng là thịt." Tô Thiển uống cạn cốc sữa, nhìn bàn tay tròn vo của mình mà đau lòng.
Phó Cận Nam cười ấm áp, đặt mông xuống sofa, vòng tay qua bóp nhẹ vào eo cô: "Sắp không vừa tay anh rồi."
"Anh chê em?" Tô Thiển mếu máo đẩy người nào đó.
Lâu rồi cô không dám đứng lâu trước gương, sợ nhận ra bản thân mình quá xấu xí, vóc dáng thon thả nay thay bằng thân hình béo ú khác nào khúc dò đâu.
"Nào có." Phó Cận Nam cười lớn, hôn một cái thật kêu vào môi Tô Thiển.
Thứ thu hút anh là tính cách lương thiện, dịu dàng đôi lúc cứng đầu nghịch ngợm của cô, chứ không phải bởi vẻ bề ngoài, dù diện mạo cô có thay đổi trong mắt anh vẫn là người phụ nữ xinh đẹp nhất.
"Con lại đạp rồi, đứa nhỏ này thật ham ăn, có đồ ăn liền nghịch ngợm." Tô Thiển vén áo lên cao, nhìn bụng mình liên tục nhúc nhích, nhu hòa dùng ngón tay chạm vào chỗ nhô lên.
Phó Cận Nam mừng rỡ ghé sát mặt mình vào bụng Tô Thiển, lặng nghe những chuyển động nhỏ của con.
Anh mong mỗi dấu mốc quan trọng anh đều ở bên, cùng Tô Thiển nhìn con dần dần khôn lớn, sau đó cùng nhau già đi, ngày nào đó nắm tay cô rời xa thế giới này.
Sáng thứ 2, công ty thực phẩm Vạn Long.
Phó Cận Nam nhìn số tầng hiển thị trên bảng điều khiển dặn dò: "Xong việc lên phòng anh nhé."
"Dạ." Tô Thiển kiễng chân hôn lên môi Phó Cận Nam, chưa đợi anh phản ứng lại đã nhanh chân bước ra ngoài, chạy trốn.
Phó Cận Nam không tự chủ đưa tay sờ môi mình, đôi mắt nhu tình cong cong khóe miệng.
Hai người ở bên nhau đã lâu, mỗi lần ở bên nhau lại như mới hẹn hò, khao khát ở bên cạnh đối phương lâu hơn, mỗi khác rời xa cảm giác nhớ ung lại ùa về.
Nếu như anh không nhất kiến chung tình từ lần đầu gặp gỡ, có lẽ anh đã nghĩ mình trúng tà rồi.
Tô Thiển đạt được ý đồ, nét mặt tinh nghịch đi đến phòng nhân sự nộp đơn xin nghỉ thai sản, sau đó xuống tầng 10 chia tay đồng nghiệp.
Thời gian kéo dài không lâu, khoảng hơn 2 tiếng là xong tất cả các thủ tục, làm người nhà của ông chủ cũng thật có lợi, cái gì cũng được giải quyết nhanh chóng, thậm chí còn đặc cách nghỉ lâu hơn người khác.
"Trưa ra ngoài ăn cơm cùng tao nhé, không có ai đâu có anh ấy với Tô Mạch thôi." Tô Thiển đứng bên cạnh Hà Hiểu Tâm, cả người gần như dựa vào cô ấy nói.
Hà Hiểu Tâm ngưng đọng, có Tô Mạch mới là vấn đề ấy, cô tránh cậu ta còn hơn tránh tà, không thể nào tự dẫn xác tới được.
"Hôm khác tao tới nhà mày chơi, mày nấu cơm mời tao đi, dạo này bụng tao không tốt, kiêng đồ có nhiều chất béo." Hà Hiểu Tâm kiếm tạm lý do từ chối.
"Ờ cũng được." Tô Thiển không một chút nghi ngờ, tin tưởng lời Hà Hiểu Tâm nói là thật, cô nói thêm với cô ấy mấy câu, sau đó rời đi.
"Ting."
Tô Thiển chuẩn bị bước vào, bỗng nhìn thấy người đàn ông trung tuổi đứng đó, ngập ngừng thu chân lại.
"Vào đi." Phó Kiến Quốc nhận ra Tô Thiển, ánh mắt liếc qua người cô, giọng như người dưng nhàn nhạt lên tiếng.
Ông ấy đã mở miệng nói vậy, Tô Thiển vào không xong, mà đi cũng chẳng được, miễn cưỡng rảo bước đứng nép trong góc.
Phó Kiến Quốc dáng vẻ cao cao tại thượng đút tay vào túi quần, tuy đã ngoài cái tuổi xuân xanh nhưng vẫn mang một dáng vẻ cuốn hút mê người, bên cạnh ông ta là đứa con dâu mà ông ta không mong đợi.
Lần đầu tiên hai người chính thức đụng mặt nhau, chọn cách im lặng để giải quyết.
Tô Thiển quay mặt vào trong góc, tránh né ánh mắt Phó Kiến Quốc, cô cắn môi ước thang may mau mau mở ra, cái công khí này làm cơ thể cô bức bối khó chịu.
Cuối cùng thang máy cũng mở ra, Tô Thiển không quan tâm đây là tầng nào, cứ thế bước nhanh ra ngoài, nhưng do vội vã quá chân này đá vào chân kia khiến cô xiêu vẹo phải vịn tay vào tường chống đỡ khỏi bị ngã.
"Chậm thôi." Phó Kiến Quốc hối hoảng, nhấn nút mở cửa lại gần xem tình hình.
Con dâu không nhận, nhưng dẫu sao đứa nhỏ cũng là cốt nhục nhà họ Phó, đứa cháu đầu tiên của ông, đâu thể cứ thế làm ngơ.
"Cháu không sao." Tô Thiển ngượng đỏ mặt, đỡ lưng đứng thẳng, dè dặt nói.
"Lần sau đi đứng cẩn thận." Phó Kiến Quốc không nói thêm câu nào nữa, liếc nhìn bụng Tô Thiển thầm đoán không lâu nữa sẽ sinh, ông thở dài xoay người..