“Lão đại, có xe xe…” Quách Tử đeo tai nghe hô to gọi nhỏ, thoạt nhìn như một đứa trẻ hiếu động.
“Đánh.” Kỳ Uyên ngắn gọn mà phát ra mệnh lệnh, ngón tay thon dài linh hoạt thao tác trên bàn phím, động tác nắm chuột thủ thế thực là vô cùng ưu nhã. Nếu đem so sánh với thao tác của người đàn ông khác, quả thực chính là đem thần tiên so sánh với ma quỷ.
Bốn người bắn súng vào chiếc xe đối diện, liên tiếp mấy băng đạn xả thẳng vào chiếc xe. Có ba cái hộp gì đó rớt xuống từ chiếc xe. Những người khác hồ hởi đi tới nhặt, còn Kỳ Uyên lại tiếp tục vác súng nhìn xung quanh. Rất khác biệt với những người đồng đội khác, Kỳ Uyên sau khi bắt đầu chơi, chỉ trừ những lúc cần phải ra mệnh lệnh, những thời gian còn lại cơ hồ không mở miệng một giây nào. Nhưng ngoài ý muốn là anh chính là át chủ bài, độ nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp tăng lên nhanh chóng thậm chí có thời điểm tăng lên mấy chục ngàn người.
Trần Mộc ngồi một bên sô pha, ôm iPad đang chiếu hình ảnh phòng phát sóng trực tiếp của Kỳ Uyên, nhìn làn đạn dày như mưa kia, Trần Mộc liền cảm thấy đau đầu.
“Hai hào, bọn họ quả nhiên là giết người, chỉ mới vừa rồi thôi, Kỳ Uyên đã giết ít nhất 30 người đó.” Tâm tình của cô giờ phút này cực kỳ phức tạp.
Hai hào bình luận: “Thật sự là quá hung tàn.”
Trần Mộc: “Nhưng cái này không phải là trọng điểm!”
Hai hào: “Nhưng mà bọn họ giết người trực tuyến thế này, căn bản là không hề trái pháp luật!”
Trần Mộc: “Cho nên kế hoạch ly hôn đầu tiên tôi đặt ra đã thất bại.”
Hai hào: “Haizz..”
Tuy rằng hiện tại cùng với tưởng tượng của cô có chút chênh lệch nhưng cô lại cảm thấy không quá thất vọng. Ngược lại còn có cảm giác nhẹ nhàng thở ra. May mắn thay, anh ta thực sự không phải là Đại ma đầu giết người không chớp mắt!
Trần Mộc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi Hai hào: “Tại sao tôi cảm thấy có điểm kỳ quái nha. Nếu như hệ thống có thể cung cấp cho tôi chút thông tin thường thức về thế giới này, thì tôi làm sao lại mù mờ không biết chút gì về trò chơi phổ biến như vậy?? Tựa như trong đầu tôi không có chút ấn tượng gì về mấy cái trò chơi linh tinh này.”
Hai hào trầm mặc một hồi nói: “Nguyên chủ của thân thể này không thích trò chơi máy tính, cho nên hệ thống chủ không cung cấp cho cô thường thức về những vấn đề này là chuyện bình thường thôi.”
Trần Mộc: “Nói cách khác, hệ thống chủ sẽ chọn lọc cung cấp cho tôi một số ít thông tin tôi biết hoặc một số thông tin tôi không biết?”
Hai hào: “Có thể nói như vậy.”
Trần Mộc:…
Như vậy thực quá không công bằng, cứ như vậy, hệ thống chủ không phải là có thể tùy ý quyết định là nhiệm vụ này của cô là thành hay bại hay sao? Bởi vì nó có khả năng thiết lập trạm kiểm soát ở nhiều chỗ, nhằm ngăn cản cô có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi.
Hai hào đúng lúc này lên tiếng: “Hệ thống chủ là người thiết lập toàn bộ thế giới, nó tuyệt đối công bằng liêm chính, về điểm này cô có thể yên tâm.”
Lời này nghe một chút cũng không thể tin, cô cảm thấy toàn bộ cái thế giới giả thiết này đều có điểm hố người!
Tại buổi họp, bốn người lại chơi PUBG. Thời điểm rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, trong phòng đã có 66666 món quà, cực kỳ náo nhiệt, những người đàn ông này đối với những thứ như vậy hiển nhiên không có chút để ý. Tên có mái đầu đỏ chót tên Đại Mao, quay qua nhìn Quách Tử nói: “Vì sao tao cảm thấy hôm nay chị dâu hoàn toàn thay đổi, vậy mà có thể an an tĩnh tĩnh ngồi một chỗ mà xem phát sóng trực tiếp, ngay cả điện thoại cũng không chơi.”
Quách Tử cầm lấy bao thuốc, lấy ra một điếu ngậm lên miệng, nói: “Cái này phải hỏi lão đại rồi.”
Cậu vừa nói xong những người khác đều nhìn về phía Kỳ Uyên, chỉ thấy Kỳ Uyên tháo tai nghe xuống, liếc mắt một cái về phía Quách Tử nói: “Không được hút thuốc.”
Quách Tử: …
Nơi này người nghiện thuốc lá nhất không phải Kỳ Uyên thì là ai. Không nghĩ đến những lời này là từ miệng của anh nói ra nha, mọi người đều sợ ngây người. Vẫn là Đại Mao phản ứng nhanh, đánh Quách Tử một cái: “Phòng nhỏ như vậy, mày muốn chị dâu hít phải khói thuốc sao?!”
Mọi người đều trưng ra ánh mắt “À thì ra là như vậy.”
Kỳ Uyên quay đầu lại nhìn Trần Mộc, sau đó vẫy vẫy tay về hướng cô, “Lại đây.”
Vẻ mặt Trần Mộc ngơ ngác, không rõ kêu cô qua làm gì, nhưng vẫn đứng lên cầm iPad đi về phía anh, “Có chuyện gì? Các anh không chơi nữa?”
Kỳ Uyên không trả lời, còn kéo tay cô, nhìn kỹ mu bàn tay cô. Anh phát hiện trên mu bàn tay xuất hiện hai vết tấy đỏ, mặt trên còn có vết gãi, không nhịn được nhíu mày, “Muỗi cắn?”
Vừa rồi Trần Mộc cảm thấy mu bàn tay ngưa ngứa, tùy tiện gãi gãi vài cái nhưng không để ý chi tiết. Cô không hề nghĩ tới anh có thể phát hiện ra được một động tác nhỏ như vậy, cô không để ý lắm nói: “Không biết có phải là muỗi cắn hay không nữa.”
Kỳ Uyên nhíu mày, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Chuyện này cũng không biết, em là người gỗ à?” Sau đó giương mắt về phía Quách Tử bên cạnh, sai sử: “Đi ra ngoài lấy thuốc mỡ lại đây.”
Quách Tử vừa đứng lên vừa nói: “Lão đại à, thị lực của anh thật sự là tuyệt vời nha.”
Bên này vài người đang nói chuyện, bên kia phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn mở ra chưa tắt. Tuy rằng tai nghe của Kỳ Uyên đã để qua một bên, nhưng quần chúng vây xem vẫn mơ hồ nghe được một ít, sau đó liền có tiếng tru tréo như quỷ kêu.
“Có phụ nữ!!!”
“Lão đại lại có thể nói những lời như vậy! Ngữ khí còn sủng ái như vậy!”
“Không! Cái này không phải là thật!”
“Cái gì, chồng tôi có người khác rồi sao?”
“Chồng à, anh mau nói cho em biết đi đây có phải là sự thật không?”
Sau đó phòng phát sóng trực tiếp liền bị hai chữ chồng ơi này spam.
Trần Mộc vẫn còn ôm iPad trong tay, chỉ cần cúi đầu liền có thể nhìn thấy được chữ “chồng ơi” kia vây kín toàn bộ màn hình, lướt lướt đến mức cô không thèm quen biết hai chữ này nữa, “Các cô ấy…”
Biểu tình của Kỳ Uyên trong nháy mắt liền trầm xuống, vẻ mặt khó chịu mà quay lại thao tác chuột vào phòng phát sóng trực tiếp. Trực tiếp chặn hết tất cả những bình luận của mọi người, sau đó quay qua nhìn Đại Mao nói, “Tắt phát sóng trực tiếp đi.”
Đại Mao hắc hắc cười: “Các cô ấy thực là học trò không ngoan, mỗi lần kêu chồng ơi đều bị chặn vậy mà vẫn muốn kêu.”
Trần Mộc: ….
Quách Tử nhanh chóng cầm thuốc mỡ đi vào, Kỳ Uyên nhìn cô đem thuốc mỡ bôi lên, sau đó đứng dậy nói phải đi. Những người khác đều cảm thấy ngoài ý muốn, Quách Tử hô to gọi nhỏ, “Lúc nãy mới chơi có mấy game thôi, liền đi sao?”
“Nhàm chán.” Kỳ Uyên nói, sau đó dắt tay Trần Mộc, không quay đầu lại mà ra khỏi phòng làm cho những người ở lại há hốc mồm.
Trước đó rõ ràng rất thích chơi game, hôm nay như thế nào lại biến thành nhàm chán rồi???
Trần Mộc bị kéo một đường lên xe, lúc này cô mới phát hiện trong tay mình vẫn còn ôm iPad, phòng phát sóng trực tiếp lúc này chuyển sang Quách Tử, có lẽ bọn họ dùng chung phòng phát sóng trực tiếp này.
Liếc trộm qua cái người đang ngồi ở ghế lái, Trần Mộc nhịn không được tò mò mà mở miệng hỏi anh: “Tại sao anh mới chơi có một lúc đã đi rồi? Em thấy trò chơi đó rất kích thích, không nhàm chán chút nào!”
Kỳ Uyên lái xe ra khỏi bãi đỗ đi vào đường chính, mới không vui mà nói: “Tôi chưa từng thấy qua người nào ngốc như em, ngồi một chỗ ngây ngốc cho muỗi cắn!”
Trần Mộc: …
Tại làm sao… lại là cô sai rồi?!! Chẳng lẽ là bởi vì không muốn nhìn thấy cô bị muỗi cắn nên muốn rời đi trước tiên?!
Cái này… cái này rốt cuộc là ghét bỏ hay thương yêu đây?! Tâm tư của người đàn ông này thật là khó đoán!
Trần Mộc nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, bị muỗi cắn một chút cũng không sao.” Không nhất thiết phải bỏ đi như thế.
Kỳ Uyên hừ cười một tiếng, mở miệng: “Bày ra bộ dáng nhàm chán đến phát khóc, còn cãi bướng.”
Trần Mộc: “Anh đang nói em sao?”
Kỳ Uyên nói: “Bằng không thì nói ai?”
Trần Mộc: …
Nhàm chán đến phát khóc? Năng lực lý giải của Lão đại quả nhiên là ưu tú đến mức không ai bì kịp! Cô cũng không biết là mình có cảm thấy nhàm chán đến như vậy không! Lúc đó cô chỉ là kinh ngạc với phương thức giết người của anh ta thôi mà.
Trần Mộc cảm thấy chính mình thực sự là không có cách nào có thể lý giải được mạch suy nghĩ của Kỳ Uyên, vì thế dứt khoát im lặng.
Xe vững vàng đi về phía trước, trong xe là âm thanh phát ra từ iPad. Chính là tiếng trò chuyện của Quách Tử ở phòng phát sóng trực tiếp, liền nghe hắn nói: “Mọi người nếu còn muốn nhìn thấy lão đại chơi trò chơi, thì về sau đừng kêu anh ấy là chồng nữa. Là tôi xin mọi người đó! Người đứng đắn như anh ấy không chịu nổi đâu! Hơn nữa, bây giờ anh ấy còn là đàn ông đã có vợ, mọi người không có cơ hội đâu. Tôi nói cho các người biết, lão đại siêu…”
Không chờ người bên kia nói xong, Kỳ Uyên duỗi tay về phía Trần Mộc lấy cái iPad, rồi nhanh chóng tắt đi phát sóng trực tiếp. Sau đó vứt cái iPad ra hàng ghế sau chẳng khác gì vứt rác. Một loạt động tác này lưu loát nhanh nhẹn, phỏng chừng chỉ diễn ra trong ba giây đồng hồ.
Một loạt động tác kia trực tiếp làm cho Trần Mộc nhìn đến trợn mắt há mồm.
Nhìn thấy phản ứng của Kỳ Uyên, phỏng chừng Quách Tử đã tiết lộ bí mật nho nhỏ của anh rồi. Thật đáng tiếc, iPad bị đoạt đi quá nhanh, không nghe được!!!
Trần Mộc nhịn không được kháng nghị: “Anh, em muốn xem cho xong!”
Kỳ Uyên nhăn mày, nói: “Im miệng!”
Trần Mộc: ….
Thời điểm hai người về nhà, đã hơn 10 giờ tối, lúc này, nếu được thoải mái ngâm nước ấm, sau đó lên giường ngủ một giấc tới sáng! Phải nói là rất tốt nha.
Nhưng mà, thời điểm cùng về phòng với Kỳ Uyên, Trần Mộc mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cô với Kỳ Uyên là vợ chồng, cho nên bọn họ là ngủ cùng một giường!!
Tuy rằng hôm qua hai người còn lăn lộn suốt đêm nhưng mà lúc đó là khi ý thức của cô không quá thanh tỉnh, là mơ mơ hồ hồ cùng anh làm. Cho nên đối với cô mà nói, cái đó thực sự không tính nhưng mà đêm nay nên làm gì bây giờ?
Tuy rằng Kỳ Uyên đều đáp ứng hết tất cả những tiêu chuẩn mà cô đặt ra, nhưng cô không thể nào vừa cùng anh lăn giường vừa suy nghĩ cách ly hôn cùng anh. Thật là nghiệp chướng nặng nề!
Lúc Trần Mộc cầm áo ngủ bước vào phòng tắm tắm rửa, còn rối rắm tìm lý do.
Hai hào cũng thực tốt bụng mà giúp cô nghĩ cách: “Cứ nói là ‘dì cả’ của cô tới.”
Trần Mộc: “Mỗi ngày ‘dì cả’ của tôi đều tới sao?”
Hai hào: “Trước hết cứ dùng tạm mấy ngày, nói không chừng vài ngày sau cô liền nghĩ ra một lý do mới thì sao.”
Trần Mộc: “Hai chúng tôi vừa tân hôn, liền khăng khăng không cho anh ấy làm, anh ấy phỏng chừng sẽ không muốn.”
Hai hào: “Nếu có thể cãi nhau thì không phải là tốt sao? Còn có thể nhân dịp này đòi ly hôn, hoàn thành nhiệm vụ.”
Trần Mộc: ….
Tuy rằng biết rõ những gì Hai hào nói đều đúng, nhưng cô nghe liền cảm thấy khó chịu. Cái gì mà hệ thống ly hôn, nhiệm vụ ly hôn cơ chứ. Nếu là nhiệm vụ yêu đương, hiện tại cô có thể lao ra từ phòng tắm mà cùng Kỳ Uyên đại chiến 300 hiệp nha!
Mãi cho đến khi tắm rửa xong, cô vẫn chưa nghĩ ra được lý do hợp lý, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu mà đi ra ngoài.
Kỳ Uyên đang ngồi trên sô pha xem di động, giương mắt nhìn cô đi ra với mái tóc ướt rượt. Trong nháy mắt anh nhíu mày, trầm giọng nói: “Giữa trưa đã nói là sẽ tiết chế, vừa đến tối em lại bắt đầu muốn câu dẫn tôi rồi sao?”
Cô ăn mặc như thế này thì câu dẫn ở chỗ nào??? Trần Mộc bị mắng đến mức không hiểu được, trừng lớn hai mắt vô tội mà nhìn anh.
Kỳ Uyên xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Còn dám trừng mắt? Tối hôm qua làm nhiều lần như vậy, đêm nay nên nghỉ ngơi đi. Em cư nhiên còn ăn mặc như vậy.”
Trần Mộc: ….
Cô cúi đầu nhìn cái đầm trên người mình. Tuy rằng có chút ngắn, nhưng tuyệt đối là một cái đầm ngủ bình thường không sai biệt. Đầm ngủ trong tủ quần áo của nguyên chủ toàn bộ đều là hở hang gợi cảm, cái này là bảo thủ nhất rồi!!
Cũng không đợi cô phản bác, Kỳ lão đại cuối cùng cũng tổng kết nói: “Đầu óc chỉ toàn những thứ gì đâu, chờ tôi tắm xong sẽ đến thu thập em!”
Trần Mộc: ….