Dương Ngọc Mễ về phòng thay toàn bộ đồ trên người ra. Chai nước suối dùng để gây mê nó nhỏ đem vào để cắt vụn, đốt rồi xả qua bồn cầu. Vậy là tất cả mọi dấu vết đã hoàn toàn biết mất. Nó đã bị nhỏ giết không một ai biết. Và cuối cùng, người mà thay nhỏ chịu tội sẽ sắp phải ra mặt. Nhỏ cười như điên dại trong phòng, nhìn xem, kết cục dành cho nó và Ngọc Mai bi thảm tới mức nào. Nhỏ nhìn lên trời, điên dại gọi Dương Quân Minh: - Ba thấy không, con đã giết được Lý Mỹ Hà, con nhỏ đó chết không ai tìm được, ở biển thì làm gì còn xác chứ? Ha ha, nó không cho con nhận xác ba, con cho nó chết không có chỗ chôn, ba vui không?
Chợt Đỗ Tú Kì từ trong phòng tắm ra, bà ta nghe thấy những gì nhỏ nói, lắp bắp hỏi:
- Có thật là con đã giết nó?
- Phải, mẹ thấy sao, rất vui phải không?
- Nhưng bị phát hiện thì sao?
- Mẹ nghĩ con dễ để bị phát hiện sao? Không những vẹn toàn mà không khéo sau này con còn là con dâu của nhà họ Trương nữa đó. Ha ha...
- Là sao?
Nhỏ nói toàn bộ kế hoạch của mình cho Đỗ Tú Kì, bà ta đang lo lắng chợt khuôn mặt ác quỷ xuất hiện. Nhỏ tính toán thật kĩ lưỡng, vậy thì người thay nhỏ chịu tội sẽ là Ngọc Mai. Ha ha, không ngờ cũng có ngày hôm nay. Bà ta nhìn nhỏ:
- Tốt lắm, mẹ sẽ giúp con, mẹ sẽ cho lũ người hại ba con sống không bằng chết, rồi sau này, con sẽ làm dâu nhà họ Trương, mẹ con ta sẽ thâu tóm tất cả, đúng như nguyện vọng của ba con!
- Vâng thưa mẹ.
Hai người ngồi đó với gương mặt hả hê, độc ác. Sau đó cả hai đi ra phòng ăn, nơi mà mọi người đang cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Hắn từ lúc nãy tới giờ cứ có chút linh cảm không lành. Mãi không thấy nó về, hắn rất lo lắng. Ngọc Mai cũng bắt đầu thấy lo cho nó, cô rất muốn gặp nó để xin lỗi, làm hòa nhưng nó vẫn chưa về. Bữa tối được bưng ra, rất nhiều món ngon đang chờ đợi. Nhưng nó chưa xuất hiện, ba hắn hỏi:
- Mỹ Hà đâu? Con mau đi gọi con bé ra ăn đi.
- Cô ấy ở bờ biển chưa về.
- Sao, nguy hiểm vậy, đi tìm con bé mau.
Dương Ngọc Mễ và mẹ nhỏ nhìn mọi người đổ xô đi tìm mà đắc ý. Nhỏ vẫn ung dung ăn một miếng bánh cùng mẹ rồi mới bắt đầu đi ra bờ biển. Bây giờ cần phải diễn tốt một chút nhỉ. Chờ đi, các người sẽ sớm biết ai là hung thủ thôi. Ha ha, nhưng lại là hung thủ thế chân. Hắn chạy ra bờ biển, nhìn quanh không thấy nó. Định chơi trốn tìm với nhau đấy à? Hắn gọi to:
- Mỹ Hà, về thôi, em còn làm cái gì thế hả?
- Quân, mình nghe có người nói chiều nay có người đi ca nô biển. - Anh gọi hắn.
- Đi ca nô? Chết tiệt, nguy hiểm như vậy mà vẫn đi ca nô.
Ba hắn huy động đội cứu hộ tìm kiếm trên biển. Mẹ nó cứ đứng nhìn theo mãi. Cầu trời nó đừng sao, nếu không bà nhất định sẽ không thể nào sống nổi. Đội cứu hộ dò xét quanh quẩn một hồi, chợt thấy được một chiếc ca nô hỏng bị chìm.
- Lôi lên!
Mọi người kéo lên trên xem xét, những vết đập phá hủy toàn bộ hệ thống ca nô. Đây không phải vụ đắm ca nô bình thường. Hắn chen vào xem xét tình hình.
- Có nhiều vết đập, tôi nghĩ đây không phải là một vụ tai nạn mà có thể là một vụ mưu sát.
- Mưu sát? Vậy cô ấy đâu?
- Xin lỗi, chúng tôi chưa tìm thấy, có khả năng cô ấy... bị sóng biển cuốn đi rồi.
Hắn nắm cổ áo anh cứu hộ:
- Nói láo, đi tìm cô ấy ngay đi!
Anh cứu hộ không giận hắn bởi vì anh hiểu cảm giác của hắn lúc này. Anh chỉ nhẹ nhàng nói:
- Mong cậu bình tĩnh, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm.
Mẹ nó bắt đầu cảm thấy khó thở, chị Hương vội đỡ mẹ nó:
- Phu nhân, người sao rồi, nghỉ một chút đi!
Trong lúc tất cả đang hoảng loạn, chỉ có hai người vẫn đang ung dung như bình thường. Bởi vì chỉ nhỏ và mẹ nhỏ mới biết hiện tại nó đã ra sao, có còn sống hay không mà thôi. Sau hơn ba tiếng đồng hồ tìm kiếm không thấy tung tích nó, họ chuyển sang hướng điều tra hung thủ. Hắn về khách sạn đập tung hết đồ đạc ra, vào phòng này đến phòng khác tìm kiếm. Chợt một nhân viên cứu hộ khác gọi hắn:
- Có tìm thấy một tin nhắn cuối cùng mà Lý tiểu thư nhận trước khi mất tích trong điện thoại rơi gần bờ biển.
Hắn giật lấy điện thoại mở ra xem. Hắn không tin vào mắt mình khi người nhắn là Ngọc Mai. Điên cuồng xông tới phòng cô, hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Dương Ngọc Mễ gọi mọi người:
- Đi theo Quân thôi, hình như anh ấy tìm được gì.
Mọi người theo hắn tới phòng cô, họ thắc mắc vô cùng khi tới đây. Sao lại đến phòng cô làm gì?
----------------------------------------------------------------------------
Ngọc Mai đang ngồi lo lắng cho nó, chợt cánh cửa phòng cô bị đạp tung. Cô ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Hắn xông vào quát um lên:
- Cô đã làm gì với Mỹ Hà hả?
- Anh nói gì vậy?
Hắn đưa cô xem tin nhắn, cô lấy điện thoại mình ra, quả đúng là có tin gửi đi thật. Nhưng cô không phải người gửi.
- Tôi không gửi tin nhắn, có ai làm vậy!
Hắn từ từ nhìn xung quanh, bình tĩnh lại, cô là bạn thân của nó cơ mà. Dương Ngọc Mễ lại gần cái túi xách, nhỏ mở khóa túi ra nhét thêm một tờ giấy vào đó rồi để nghiêng xuống đất. Mọi người đang tập trung vào cô nên không ai để ý cả.
''Soạt''... những bức ảnh rơi ra. Dương Ngọc Mễ giả vờ nhấc lên hốt hoảng rồi đưa cho hắn. Mặt hắn trở nên biến sắc khi xem hết toàn bộ. Mọi người tò mò lại gần xem. Ai cũng ngạc nhiên. Đây là những bức ảnh mà nó và Nhất Nam vô cùng thân nhau, có một vài tấm nhìn giống như hai người đang hôn nhau vậy. Không thể tin được, nó ngoại tình? Tờ giấy kèm theo còn khiến người khác ngạc nhiên hơn: ''Mỹ Hà, sao cậu lại cướp người yêu của mình chứ? Mình hận cậu''
Hắn nắm cổ áo Nhất Nam:
- Chuyện gì đây?
- Hôm ấy ai đó tráo biển nhà vệ sinh nên tớ bị nhầm. Mỹ Hà ngã nên mình đỡ.
- Đúng vậy, mình biết Mỹ Hà không hề lăng nhăng nhưng mình đang hỏi cậu về cô ta kìa! - Hắn chỉ tay vào Ngọc Mai.
Ngọc Mai đau đớn, những bức ảnh này từ đâu mà có chứ? Cô còn chưa được xem qua một lần. Và tờ giấy kia nữa, ai viết nó? Dương Ngọc Mễ quay sang chất vấn cô:
- Đó là lí do cô cãi nhau với Mỹ Hà phải không? Để cô dụ cô ấy đem ra biển giết, cô sợ mất người yêu của mình?
- Không phải, tôi còn chưa được nhìn mấy tấm ảnh này mà!
- Cô đừng biện minh nữa. - Hắn quát lên.
Mẹ nó và ba mẹ hắn không biết phải nên nói sao, họ cũng không tin Ngọc Mai là người như vậy nhưng bằng chứng rõ ràng tới thế kia cơ mà? Nhất Nam thì khác, anh không tin rằng cô lại là người như vậy. Anh nhìn hắn:
- Cô ấy không bao giờ làm vậy đâu!
- Cậu biết? - Hắn quát anh.
- Bình tĩnh đi! - Anh nói.
Hắn nắm cổ áo anh:
- Nếu cậu vẫn tiếp tục giúp đỡ kẻ đã hại Mỹ Hà, vậy thì chúng ta coi như không còn tình bạn bè gì nữa. Hai người cút ra khỏi mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa. Mỹ Hà, tôi cần đi tìm cô ấy!
Hắn chạy đi tìm nó. Mọi người lần lượt rời đi. Dù không muốn tin nhưng vẫn phải tin rằng Ngọc Mai giết nó. Bởi vì mọi bằng chứng đều cho thấy cô là hung thủ. Cô ngồi xuống sàn, nước mắt tuôn rơi, cô không làm hại nó, cô là bạn thân của nó cơ mà! Nhất Nam vỗ vai cô, không lẽ mọi chuyện lại như vậy? Cô chợt quay sang anh:
- Hôm nay Dương Ngọc Mễ có đến đây, nhất định là cô ta làm.
- Phải rồi, vừa rồi, cô ta vẫn ung dung khi không tìm thấy Mỹ Hà.
Nhưng bây giờ đâu có thể nói gì với hắn, hắn đang hận hai người mà. Chỉ còn cách quay về trước rồi tính sau thôi. Ngọc Mai run lên, cô không ngờ Dương Ngọc Mễ lại giả vờ làm bạn với cô và nó. Để rồi bây giờ, kết cục là không ai tin cô. Và cô đã thấy, vừa rồi nhỏ nắm tay hắn, chứng tỏ hắn đã tin nhỏ. Nhỏ đã lấy lòng hắn được rồi sao? Cô khóc, cô hận con người độc ác kia!