Hôm nay tác giả mới tiếp tục đăng, mời đọc giả tiếp tục đọc truyện! Sau hơn hai ngày tìm kiếm không rõ tung tích nó, các điều tra viên đã đưa ra kết luận nó bị sóng biển cuốn trôi đi, không có cách nào để tìm thấy nó được. Hắn khi nghe được thông tin đó đã vô cùng đau lòng, cứ như người mất hồn. Nó đã chết? Cái sự thật này khiến hắn không thể nào chấp nhận được. Hắn không thể tin được. Vì vậy hắn đã cùng gia đình trở về nhà nhưng hắn vẫn cho người đi điều tra tung tích của nó.
Hôm nay ba hắn quyết định xây một phần mộ cho nó, mặc dù không tìm thấy xác nhưng ông vẫn xây. Trong lòng ông căm tức kẻ đã hại nó, ông đã tốn biết bao công sức để hàn gắn hắn và nó, kẻ đó tại sao lại làm mọi thứ ông tạo nên biến mất như bây giờ? Hắn đau buồn như vậy, kẻ đó đã sung sướng chưa? Mẹ nó cũng vậy, mấy ngày nay không ăn ngon ngủ yên chút nào. Bà vẫn hi vọng nó còn sống. Một điều khiến bà đau nhất, đó là nó và Ngọc Mai từ nhỏ đã thân nhau như chị em, sao bây giờ lại có thể hại nhau như vậy? Bà ngồi ôm tấm ảnh của nó lúc sinh nhật 16 tuổi mà nhớ thương, đau buồn.
Dương Ngọc Mễ nhìn tất cả đang đứng bên phần di mộ của nó, nhỏ cười thầm trong bụng. Không thể nào tin được lại có ngày, nhỏ giết nó một cách trót lọt như vậy, không bị ai phát hiện, không bị ai cản trở. Nhỏ nhìn sang hắn, nó đã chết rồi thì việc lấy lòng hắn có khó khăn gì? Nhỏ cười, một nụ cười tự đắc của kẻ chiến thắng.
---------------------------------------------------------------------
Hắn về trước mọi người, bởi đứng ở đó hắn vô cùng đau, cảm giác như mình bị điên vậy. Hắn ngồi xuống ghế sô pha, nhớ lại những kỉ niệm xưa. Bao nhiêu kỉ niệm đẹp ùa về, những lần cùng nó đi chơi rồi gặp sự cố, những lần ăn món ăn nó nấu, lần về thăm nhà nó... Ngôi nhà giờ đây thiếu vắng tiếng cười và sự trách mắng của nó sao lại buồn tới vậy? Hắn lại nghĩ tới Nhất Hải, nếu cậu biết sự việc lần này, cậu sẽ nghĩ gì? Chợt cánh cửa mở, hắn giật mình quay ra:
- Ai?
- Là em!... - Dương Ngọc Mễ trả lời.
Hắn nhận ra là nhỏ lại ngồi quay lên trên, giọng có phần hơi nóng:
- Cô về đây làm gì?
- Em thấy anh hơi buồn nên đi theo anh thôi.
- Ừm...
Dương Ngọc Mễ ngồi xuống ghế, nhỏ nhìn hắn. Hắn vẫn chưa thực sự tin nhỏ, nhỏ cần làm gì đó để hắn hoàn tin mình. Nhỏ nói:
- Em thấy rất thương cho Mỹ Hà, không ngờ lại bị chính bạn thân mình hại...
- ...
- Ba anh nói, mấy hôm nữa xây xong phần mộ cho cậu ấy sẽ thắp hương...
- Tôi biết rồi!
Hắn ngồi nhìn ra xa, sau đó ngả đầu xuống ghế, rốt cuộc, hắn có thể tìm được nó không? Thực sự là nó đã chết hay chưa? Hắn mong là nó vẫn còn sống.
--------------------------------------------------------------------
Dương Ngọc Mễ trở về nhà, diễn kịch lâu vậy rồi mà vẫn chưa có được thứ mình mong muốn. Nhỏ cần vạch ra kế hoạch nữa để có thể lấy lòng của hắn hoàn toàn. Đang đi chầm chậm vào trong biệt thự nhà mình, chợt nhỏ nhận được tin nhắn. Mở lên xem, một dòng chữ làm cho nhỏ điếng người, lo sợ trào dâng: ''Tôi sẽ vạch mặt cô - Ngọc Mai''
Nhỏ nắm điện thoại trong tay, không lẽ Ngọc Mai đã tìm ra thứ gì đó vạch mặt nhỏ? Không được, nhỏ phải nhanh chóng làm gì đó. Đi đi lại lại một lát, nhỏ chợt nghĩ ra việc sẽ lợi dụng phần mộ đang xây của nó để lấy lòng hắn. Được, lắm, để xem Ngọc Mai làm sao có thể vạch tội nhỏ khi nhỏ đã có một kế hoạch hoàn hảo như bây giờ nào? Nhỏ lấy điện thoại gọi cho đàn em của ba nhỏ:
- Hãy đến phá phần mộ của Lý Mỹ Hà, nhưng để mai hẵng phá...
- Vâng thưa chị!
Xem nào, để xem ngày mai sẽ có trò vui gì diễn ra nào!
------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, mọi người lại đến phần mộ của nó để xem tình hình thế nào. Nhỏ cũng đã đến, chỉ còn chờ cho việc thực hiện kế hoạch lần này thôi! Mọi người đang định lại gần, một đám người xông ra bắt họ rồi lại đập phá mộ nó. Nhỏ nhếch môi cười, nhân tiện phá mộ nó cho vui. Nhỏ giả vờ gào thét:
- Các người làm gì vậy hả? Dừng lại!
Hắn đang dùng võ đánh mấy tên này để bảo vệ mọi người, chúng toàn là người xã hội đen, đánh được vài người lại có thêm người nữa. Ba hắn giúp mẹ nó và mẹ hắn thoát ra nhưng vẫn chưa được.
Chợt tên đang giữ nhỏ thả tay nhỏ ra, nhỏ chạy đến giả vờ ngăn cản. Hắn thấy vậy lên tiếng:
- Nguy hiểm!
Nhỏ bị một tên ghè gậy vào người, do diễn thật nên người đau ê ẩm. Nhỏ mặc kệ, muốn lấy lòng hắn đành phải chịu đau một chút. Hắn thấy nhỏ ngã ra đất thì bắt đầu suy nghĩ: Nhỏ vì mộ nó mà chịu đau như vậy sao? (bị lừa rồi ông à!). Nhỏ giả vờ ôm người:
- Á...
Ba hắn thấy sự việc diễn ra quá nhanh chóng, có người đã bị thương. Đám người kia thấy nhỏ nháy mắt liền rời đi không để mọi người bắt lại. Hắn chạy tới đỡ nhỏ:
- Cô không sao chứ? Con gái sao liều vậy?
Nhỏ vẫn giả vờ thều thào, rên kêu đau rồi nói tiếp:
- Mỹ Hà chịu khổ nhiều rồi, giờ mộ cũng không được yên em thấy tội, em không chịu được!
Hắn nhìn nhỏ hơi xót, không ngờ kẻ trước đây đánh nó, ghét nó nhưng sau khi làm hòa với nhau đã hoàn toàn thay đổi. Nhỏ cũng thương nó như vậy, hắn vô cùng cảm kích. Ngọc Mai và Nhất Nam đã tới, cô chạy rất nhanh ra chỗ hắn:
- Nghe tôi nói, tin tôi được không? Tôi không phải hung thủ, là Dương Ngọc Mễ!
Hắn nhìn nhỏ một lát, nhỏ giả vờ quay sang cô ngạc nhiên cùng đáng thương:
- Tôi không có mà! Sao bây giờ cô lại đổ cho tôi?
- Đừng chối nữa! - Nhất Nam thấy ghét sự giả tạo trắng trợn của nhỏ.
Hắn chợt thấy tức giận, hắn quay ra quát anh và cô:
- Hai người các người im đi! Tôi đã không truy cứu mà chỉ đuổi đi, giờ muốn gây sự hả?
- Nhưng cô ta mới chính là người hại Mỹ Hà! - Cô nói.
Hắn chỉ vào phần mộ nó và nhỏ đang ôm người đau đớn ở dưới đất:
- Là hung thủ sao còn xả thân mình để bảo vệ mộ Mỹ Hà, Ngọc Mễ vừa rồi bị thương cô biết không?
Ngọc Mai ngẩn người ra. Nhỏ đã diễn kịch, đã nhanh hơn cô một bước sao? Cô không thể tin được điều đó. Cô vẫn cố tiếp tục nói:
- Hãy tin tôi!
- Im đi, các người biến đi nếu không muốn vào tù!
Hắn đỡ nhỏ dậy cùng ba hắn đưa nhỏ vào bệnh viện. Mọi người đi lướt qua cô, họ không hề muốn mọi chuyện tồi tệ hơn, nhưng có lẽ đã đến lúc cô và anh nên đi khỏi thành phố này hoặc đừng xuất hiện trước mặt họ nữa. Cô lại khóc, lúc nào cô cũng vẫn là người chịu oan. Mỹ Hà, sao cậu lại để cho nhỏ làm vậy với tình bạn của hai chúng ta? Nếu cậu linh thiêng hãy trừng phạt nhỏ đi mà! Cô ngồi bên mộ nó khóc, những người làm mộ cũng phải thấy buồn. Họ kêu anh đưa cô đi để họ còn chỉnh sửa lại mộ. Anh đưa cô về nhà. Không lẽ sẽ có một kết thúc đau buồn như thế này dành cho nó và cô? Anh ước điều đó đừng xảy ra như vậy! Anh mong một ngày không xa, Dương Ngọc Mễ sẽ bị vạch tội và trả giá cho tất cả. Nhưng liệu có được hay không?