MỌI THỨ ĐỀU VÔ TÍCH SỰ! Không chỉ những chuyện xảy ra trong tháng qua mà toàn bộ cuộc hôn nhân của tôi.
Ý nghĩ ấy kêu o o như dòng điện cao thế chạy qua đầu lúc tôi lao về hướng Paul đi cùng đứa con gái nhỏ, Caroline.
Mọi sự che giấu của tôi. Hủy hoại bao tình bạn. Đập tan sự nghiệp cảnh sát của tôi thành muôn mảnh. Tôi đã chẳng hăm dọa viên Chưởng lý quận đó sao?
Tôi đưa tay lên che miệng. Tôi chẳng còn lại gì hết.
Tôi đến góc phố. Bên kia đường phố náo nhiệt là một công viên.
Tôi nhìn một nhóm ba nhạc công trên phố và một toán các ông già chơi cờ dưới bóng cây. Những người khác đang tản bộ trên con đường nhỏ hoặc thơ thẩn quanh vòi phun nước lớn màu trắng. Tất cả lốm đốm nắng như trên bức tranh nổi tiếng của Renoir[54] in trong các cuốn sách mỹ thuật.
Lúc đi qua vòi phun nước, tôi nhận ra Paul đang đẩy con gái trên đu. Anh ta đỡ Caroline xuống và dẫn nó đến cái hộp cát lúc tôi tiến gần hàng rào. Hình như hai bố con rất yêu quý nhau.
Tôi đi vòng sang đầu kia sân chơi và đến cách cái ghế Paul ngồi vài bước chân thì đứa bé lên bốn chạy nhào tới anh.
- Bố, bố ơi! - Nó gọi.
- Gì thế, con yêu? - Paul nói.
- Con uống nước được không?
Paul với tay vào giỏ xe và lấy hộp nước quả. Tôi cảm thấy nó trong dạ dày tôi lúc Paul cắm cái ống hút. Rồi anh quỳ xuống và ôm lấy con bé.
Dù ở đằng sau, tôi có thể cảm nhận niềm vui tỏa rạng rỡ của Paul lúc anh dẫn cô con gái bé bỏng đến cây đu.
- Chỗ này có ai ngồi không? - Tôi nói lúc anh ta trở lại ghế.