Ly Rượu Pha Vội

Sau một đêm thao thức và kiệt sức, gần như không chợp mắt tí nào, tôi quyết định nhét khẩu súng và phù hiệu của tôi vào trong chiếc áo vét Armani Exchange màu đen ưa thích. Tấm váy xẻ bên sườn thông thường không được chọn làm trang phục công sở, nhưng hôm nay không phải ngày làm việc của tôi kia mà? 

Tôi bỏ phù hiệu, chải mái tóc mới cắt và nhuộm rồi đi đôi dép Steve Madden hở ngón, quai vòng qua mắt cá. 

Cuộc gặp ở Văn phòng Chưởng lý sẽ là một trận chiến. Tôi cần mọi thứ vũ khí để đối phó trong cuộc chạm trán với luật pháp này. 

Tôi dành nhiều thời gian lượn trong Bronxville Starbucks uống cà phê. Uống xong, là lúc tôi tìm ra một bãi xe ở Lou Gehrig Plaza bên kia đường của tòa án. Tôi chăm chú nhìn ra sân vận động Yankee cuối phố 161, hy vọng biết đâu có một máy bay ném bom thần bí nào đó thổi bay tôi đi. 

Chín rưỡi, còn nửa giờ nữa mới đến cuộc hẹn, tôi đã thấy Fisher bên bàn làm việc trên tầng hai. Anh ta ngồi với ba trợ lý khác của Chưởng lý. 

- Xin chào các ông bạn. Có việc gì thế? - Tôi nói và nhìn vào mắt họ, từng người một. 

Tôi đã làm đủ thứ để trông dễ coi nhất. Lúc tôi đi qua những hành lang đá hoa, đàn ông các loại: cảnh sát, bị cáo, luật sư đều quay đầu nhìn, tôi biết mình trông khá xinh đẹp. 

Nếu đây là một bức biếm họa, các tròng mắt sẽ lồi ra, những trái tim to tướng màu đỏ sẽ thò ra thụt vào trên lồng ngực của các luật sư. Một phụ nữ duyên dáng và khẩu súng? Khó mà tin nổi. Đàn ông thật tầm thường nếu không dự đoán trước. 

- Các anh có quyền giữ im lặng, - tôi nói. - nhưng chuyện này thật nực cười. Các anh không thấy sao? 

Thế là “tôi phải đi” và “gặp sau nhé, Jeff”, rồi từng người một, các luật sư đi ra. Cho đến khi chỉ còn tôi và ông bạn Fisher trong căn phòng chật hẹp. Tôi ghé mông ngồi lên cạnh bàn khiến anh ta suýt lăn khỏi ghế. 

Bí quyết thắng lợi trong bất kỳ cuộc chiến nào là làm đối thủ mất thăng bằng. Đánh vào điểm yếu, và không để đối phương ngóc đầu dậy cho đến khi kết thúc, chỉ còn tiếng kêu la. Thứ duy nhất tôi nhớ về Fisher là một anh chàng trạc ba mươi, hói đầu, nom quỵ lụy, cách anh ta cố dè bỉu trang phục của tôi trong bữa tiệc tiễn người về hưu năm ngoái ở Piper’s Kilt. 

- Anh nói muốn gặp tôi phải không, Fisher? - Tôi nói. 

Tôi quan sát mặt anh ta đỏ bừng như lúc gặp đèn giao thông. 

- À, ờ, vâng, thám tử, - vị trợ lý của Chưởng lý quận lắp bắp. - Ý tôi là... ờ, chắc không có gì đâu. Tôi chắc thế. Tôi để hồ sơ ấy đâu nhỉ? Tôi vừa nhận xong mà. 

Nhìn anh ta bới lung tung trên bàn, tôi cảm thấy mình đã thắng vòng đầu. Các cuộc thẩm vấn là đối chọi sức mạnh. Lúc trước, với tin nhắn khó hiểu để lại trong máy tôi, Jeffrey Fisher tưởng đã làm chủ tình thế. Nhưng không còn nữa. 

Các trợ lý của Chưởng lý thường có phức cảm tự ti với cảnh sát đội tôi. Fisher chắc chắn bị tôi hấp dẫn và tôi hầu như quyết định việc này. 

Anh ta sẽ đối xử thận trọng. Tôi sẽ phủ nhận bất cứ mâu thuẫn nào anh ta nêu ra, và anh ta sẽ chấp thuận. Tôi còn lo gì nữa? Tôi làm chủ cuộc gặp này. Fisher là ai kia chứ? Một luật sư rụt rè, sợ đặt chân lên các đường phố nguy hiểm ở Bronx? Tôi sẽ ra khỏi đây, vô tội và tự do. Tôi có thể cảm thấy thế. 

Nhưng lúc đó, không biết từ đâu, Jeff Buslik, sếp của Fisher xuất hiện như ma hiện hình. Buslik sẽ không im lặng. Trong thực tế, hình như anh ta quá bình tĩnh và tự chủ. Tự chủ một cách ác ý. Dường như Buslik không hề để ý đến trang phục của tôi. Anh ta hôn lên má tôi, trong trắng như tôi là cô em gái. 

- Lauren, công việc ra sao? - Anh ta nói. - Thực ra, chính tôi đề nghị cuộc gặp này. Sao chúng ta không về phòng tôi nhỉ? 

Ôi không, tôi nghĩ. 

Chó chết, không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui