Ly Sầu Hận

“Mã Thừa Ân, không sao đâu, gắng lên, Mã Thừa Ân……nhất định sẽ không sao.!” Bị giọng nói khẩn trương làm bận tâm, Hạ Tiểu Mai chưa từng thấy Ly Ca Tiếu thất thố như vậy.

Mã Thừa Ân một thân máu tươi đầm đìa, có thể dễ dàng thấy rõ cái chết trước mắt hắn, nhưng Hạ Tiểu Mai lại cảm thấy người sắp chết chính là Ly Ca Tiếu.

Trong phòng, ngoại trừ Hạ Tiểu Mai, Sài Yên còn có Sài Hồ đã được cứu ra cũng bị thương nhẹ.

“Chúng ta là huynh đệ tốt, Tiểu Mai, ngươi đừng cứu tên khốn này, hãm hại khuê nữ nhà ta, còn giam ta nửa tháng, chết thật đáng đời!” Nhìn Mã Thừa Ân sắp chết, Sài Hồ căn bản chưa nguôi giận, hận không được muốn bổ thêm hai đao vào hắn.

“Cha, hiện giờ đã là lúc nào, người còn nháo nữa, những lời con vừa nói cha nghe không hiểu gì sao, bây giờ cha ra ngoài cho con, đừng quấy rầy Tiểu Mai ca ca cứu người!” Vừa nói, Sài Yên lôi kéo Sài Hồ ra khỏi phòng.

Ôm Mã Thừa Ân, Ly Ca Tiếu thầm thì bên tai hắn, lời như có như không, nhưng Mã Thừa Ân chỉ nhắm hờ hai mắt đăm đăm trực hộc máu.

“Ca ca, đè hắn lại, thương thế của hắn rất nguy hiểm, ta muốn rút đao ra! Nếu rút không cẩn thận máu trào ngược vào trong, chỉ sợ hắn không sống nổi!” Lau một thanh mồ hôi trên mặt, Hạ Tiểu Mai vén tay áo lên chuẩn bị rút đao.

Một ánh mắt giao nhau, Hạ Tiểu Mai quả quyết rút đao ra, máu tươi trực xông ra, ánh mắt Ly Ca Tiếu sưng đỏ, mà Mã Thừa Ân thì cả người co quắp nghiêng đầu nhắm hai mắt lại.

Mã Thừa Ân có chết không? Dĩ nhiên là không, mọi người đều nói người tốt sẽ chết sớm, gieo họa cả nghìn năm lại sống lâu trăm tuổi, Mã Thừa Ân là người tốt sao, dĩ nhiên không thể tính hắn là người tốt, nhưng cũng không thể tính hắn là người xấu, cho nên gieo họa một nghìn năm thì không tới, nhưng gieo họa ba mươi bốn mươi năm thì hắn dư sức có thừa.

“Lần này là trẫm không phải, trẫm vốn không muốn lấy mạng hắn, không nghĩ tới tính tình hắn lại như vậy, cũng là do trẫm nhìn lầm, Ly Ca Tiếu, lần này trẫm đùa thực quá trớn!” Người đã ngủ an ổn, thiên tử tiến lên liếc mắt nhìn, Ly Ca Tiếu có chút khó chịu đáp lại lời hắn.

“Hoàng thượng thật sự không giết hắn sao?” Trò đùa nửa thật nửa giả, ranh giới sinh tử mỏng manh như sợi chỉ, nếu không phải mới vừa rồi y lập tức ôm lấy người đem đi, chỉ sợ Mã Thừa Ân không sống nổi qua đêm nay, nếu chỉ là trò đùa cần gì đến tiểu đao, nếu là trò đùa cần gì bố trí trong phòng nhiều cao thủ như vậy mà lại không có người nào ngăn cản được Mã Thừa Ân, bởi vì thật sự có dụng ý sát tâm, nên mới đem trò đùa này trở thành sự thực.

“Tất nhiên, đợi hắn khỏi bệnh, trẫm còn muốn phục hồi nguyên chức cho hắn! Hắn là người hữu tình có nghĩa khí, không phụ lòng ngươi tiến cử!” Vừa nói, vừa khoát tay áo cùng thái giám trở về cung.

Đưa người đi rồi, Ly Ca Tiếu từ từ trở về phòng, ngồi trước giường nhìn Mã Thừa Ân còn đang bất tỉnh, hồi tưởng lại giờ khắc kia khi hắn đâm đao vào mình, môi chợt khẽ run, y sợ Mã Thừa Ân sẽ cứ như vậy chết trong ngực mình.

“Đừng chết, ta sẽ ở bên ngươi, vĩnh viễn không rời đi, vĩnh viễn!”

“Lần này không gạt ta chứ…….!” Trên gương mặt tái nhợt, loáng thoáng lóe lên lệ quang.

“Là thật, tin ta một lần cuối cùng!”

Hai tay ôm đầu, ngón tay gài vào trong tóc, Ly Ca Tiếu yên lặng rơi nước mắt, vào thời khắc này chỉ có hai người trong phòng, nước mắt của hắn không chút cố kỵ chảy ra, không có chuyện gì là tuyệt đối, không có chuyện gì là nhất định có thể nắm chắc trong tay, y rất khó chịu, khó chịu đến mức tâm không ngừng bành trướng, trước mắt chính là Mã Thừa Ân vốn đã ở trong lòng hắn từ rất lâu này.

Mã phủ đừng nói là hôn sự, thiếu chút nữa suýt phải làm tang sự, lão quản gia vội vàng bố trí người thay phiên nhau canh giữ bên ngoài phòng thiếu gia, không cho người khác quấy rầy.

Sài Hồ tức giận, lại không thể tìm Mã Thừa Ân gây phiền toái, chỉ có thể ở trong sân đánh quyền, trút giận lên đồ vật huỳnh huỵch khiến không khí nửa đêm có phần quỷ dị, dọa sợ những tiểu nha đầu yếu tim.

“Cha, đừng đánh nữa, Mã đại ca cần yên tĩnh trị thương, người gây động tĩnh lớn như vậy là muốn hại hắn có phải hay không?” Sài Yên chống nạnh tức giận hướng cha mình giậm chân.

“Nha đầu bất hiếu, ngươi chỉ biết nghĩ cho người ngoài, không đau lòng cha ngươi sao, chỉ biết đau lòng tên tiểu tử thúi kia!” Nổi giận, Sài Hồ càng đánh lên cây khô khiến lá rơi rụng đầy đất.

“Cha, sao con lại không đau lòng người, con đang muốn rủ cha đi ăn đêm đây!”

“Hừ, ta không ăn, chuyện này cũng không thể kết thúc dễ dàng như vậy được!” Vừa nói, vừa đấm liên tiếp mấy quả đấm.

“Cha, phụ thân tốt, người đừng tức giận nữa, mặc dù Mã đại ca nhốt người nửa tháng, nhưng không hề bạc đãi cha, không phải là ăn ngon ngủ tốt chiếu cố cha sao, hắn cũng không có ý muốn đả thương cha, hơn nữa ban đầu là con không tốt, là con tự nghĩ ra chủ ý đó, hắn thật sự không muốn cưới con!” Sài Yên hớn ha hớn hở đến gần Sài Hồ trưng ra bộ mặt tươi cười.

“Ngươi…….tiểu nha đầu ngươi sau này còn lập gia đình được sao, ta thật muốn lột da rút gân hắn!” Cắn răng nghiến lợi, không thèm để ý đến Sài Yên đang nắm y phục bên cạnh, cố chấp đá gốc cây đại thụ mấy cái.

“Chẳng phải là chưa thành hôn sao, chuyện này dù sao cũng qua rồi, sau này không nhắc tới nữa, cha, người xem ngay cả mẹ cũng không ngại, đại nam nhân người cũng đừng hẹp hòi như vậy chứ, cùng con đi ăn khuya đi, đồ ăn con đã chuẩn bị sẵn trong bếp rồi! Cha……..cha……..phụ thân tốt a…….!” Sài Hồ cuối cùng cũng phải đầu hàng, buông tay rời đi theo tiểu nha đầu.

____________________________________________

Cuộc phong ba này ước chừng khiến Mã Thừa Ân nghỉ ngơi trên giường hơn một tháng, đợi đến khi có thể đi lại bình thường, đã sắp đến cuối năm, trong phủ, ngoài phủ giăng đèn kết hoa náo nhiệt, trong phủ ngoại trừ lão quản gia còn có Tiểu Mai và Sài Hồ ngược lại khiến không khí ấm cúng lên rất nhiều, Sài Hồ tuy mạnh miệng nhưng cũng không phải kẻ lòng dạ hẹp hòi, cứng rắn một thời gian rốt cuộc cũng hết giận, tuy nói là không có hảo cảm với Mã Thừa Ân, nhưng dù sao cũng không còn ghét hắn như trước nữa.

Trong tiểu viện trồng mấy cây hoa bạch mai mà Ly Ca Tiếu yêu thích nhất, mùi thơm thoang thoảng ngát bay trong gió khiến lòng người khoái hoạt thư thái lên rất nhiều, ngoài phòng tuyết trắng bay tứ tung, bên trong phòng đốt thán lò, Mã Thừa Ân vùi người trong chăn ấm yên lặng chờ Ly Ca Tiếu đút cơm, chẳng qua mới ăn được vài miếng thì có người tới gây khó dễ cho Mã Thừa Ân.

“Cũng đã dưỡng thương được gần hai tháng vẫn còn phải có người đút cơm, Mã Thừa Ân ngươi còn giả bộ nữa, sao trước kia ta lại không nhìn ra ngươi là loại người vô lại như vậy, ngươi khiến ca ca ta ngày ngày thay người bôi thuốc trên người, ngươi có biết thẹn hay không?” Một chén thuốc nóng hổi đặt lên bàn, Tiểu Mai nhìn Ly Ca Tiếu uy cơm cho Mã Thừa Ân khiến trong bụng đầy giấm chua, khi mấy người bọn hắn ngã bệnh bị thương, ca ca cũng chưa từng săn sóc phục vụ tận tình như vậy.

“Tiểu Mai, đem thuốc tới đây cho ta!” Mã Thừa Ân còn chưa mở miệng, ngược lại Ly Ca Tiếu đã lên tiếng.

Vui vẻ liếc nhìn Tiểu Mai một cái, Mã Thừa Ân hướng mắt nhìn Ly Ca Tiếu tươi tươi cười cười.

Nếu như ban đầu hắn thật sự chết, cũng sẽ không có cuộc sống khoái hoạt tựa thần tiên như ngày hôm nay, nghĩ đến cũng phải cám ơn Hạ Tiểu Mai, âm thầm nghĩ lát nữa sẽ phái người đi mua sắm mấy bộ ca diễn tạ lễ cho hắn.

“Ca ca, huynh xem gương mặt vui vẻ của hắn kìa, thật là giả bộ mà, đừng trách đệ không nhắc nhở huynh, thương thế của hắn đã hoàn toàn bình phục rồi, nếu huynh còn hàng đêm phụng bồi hắn như vậy, sớm muộn cũng bị hắn làm cho ngã bệnh!” Cố ý không cho Mã Thừa Ân thư thái, Hạ Tiểu Mai đem lòng dạ nói ra.

Mã Thừa Ân uống một ngụm thuốc trong miệng, Ly Ca Tiếu nghiêng đầu nhìn Hạ Tiểu Mai, thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ có cục diện ngày hôm nay.

“Hạ Tiểu Mai, ba mươi tháng này ngươi còn muốn hát nữa không?” Mã Thừa Ân nói.

“Hừ, chẳng mấy khi chỗ của ngươi ca diễn, Hạ Tiểu Mai ta cũng không phải là không có ai mời!” Vừa nói, vừa liếc Mã Thừa Ân một cái, vốn đang chuẩn bị giá thế để hôm này biểu diễn.

“Tiểu Mai, xem xem giá thế còn thiếu những gì thì hiện giờ đi may mới đi, ba mươi tháng này diễn rồi, nếu đến lúc đó còn chưa có đồ mới, cũng đừng tức giận mà xức tính khí ở nơi đó!” Vừa nói, vừa thay Mã Thừa Ân lau đi thuốc còn vương trên khóe miệng.

“Ca ca, huynh cứ quản hắn thật tốt đi, ai, cũng tốt, còn hơn vẻ mặt đau khổ muốn sống muốn chết trước kia! Mã Thừa Ân, mặc dù hôm nay ca ca là người của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, nếu như ngươi có lỗi với ca ca, Nhất chi mai nhất định không tha cho ngươi………..!” Nói đến đây, Tiểu Mai đột nhiên nhớ ra, vội vàng lấy từ trong ngực ra một phong thư.

“Ca ca, ta thiếu chút nữa đã quên mất, thư của Tam Nương, huynh xem một chút đi!”

Nhìn gương mặt Mã Thừa Ân thoáng cứng lại, Hạ Tiểu Mai thầm đắc ý trong lòng, gương mặt càng thêm vui vẻ nhìn hắn.

Nhận lấy thư, Ly Ca Tiếu nhìn giản lược một chút, sau đó hướng về phía Mã Thừa Ân nói:

“Ta cùng với Tiểu Mai, còn có Sài Hồ muốn đi Giang Nam một chuyến, không chừng mấy ngày là có thể trở lại!” Nói xong, nhìn gương mặt Mã Thừa Ân trầm mặc, Ly Ca Tiếu nhíu mày, y xác định có thể nói đến là đến nói đi là đi, nhưng hôm nay y hẳn đã cấp cho Mã Thừa Ân một câu trả lời thỏa đáng.

“Vậy ngươi cứ đi đi, ta đã khỏe hẳn rồi, ta biết cứ cứng rắn ép buộc ngươi một chỗ, trong lòng ngươi nhất định không thoải mái, bây giờ ta tin ngươi, tin ngươi đối ta có tình cảm, cũng tin ngươi nhất định sẽ trở lại!” Không còn gương mặt bao lệ thiên kích thường thấy, Mã Thừa Ân ôn nhu nói, gương mặt anh tuấn đầy nhu tình.

“Ba mươi tháng này ta nhất định sẽ trở về!” Sờ gương mặt trắng noãn, Ly Ca Tiếu cam kết.

“Thật đúng là đã thay đổi tính tình, ca ca, vậy để đệ đi thông báo cho Sài Hồ, sau đó dọn dẹp đồ đạc một chút, sáng mai chúng ta lên đường!” Nghe được tin tức này, Hạ Tiểu Mai vội vàng đi tìm Sài Hồ.

___________________________________________

Mã phủ không còn nhất chi mai, vắng lặng đi không ít, mặc dù mỗi ngày có Sài Yên đi đi vào vào, nhưng hạ nhân trong phủ cũng cảm thấy không khí tết nhất năm nay thật buồn tẻ, chỉ mong mấy người bọn họ có thể sớm trở về, thật vất vả đến ngày ba mươi, cũng không thấy bóng dáng, ngay đến lão quản gia cũng không khỏi gấp gáp, chỉ sợ thiếu gia nhà mình sẽ không yên ổn.

“Mã đại ca, huynh đừng thở dài nữa, huynh vốn không bỏ được Ly thúc, sao còn để thúc ấy đi, không sợ Tam Nương tỷ tỷ không chừa lại con đường nào, muốn nối lại với Ly thúc……..!” Lời mới nói được một nữa, đã bị Mã Thừa Ân trợn mắt nhìn một cái.

“Được được, muội không nói nữa, Ly thức thật sự vui vẻ khi ở bên cạnh huynh, nhất định sẽ không dễ dàng bị cướp đi như vậy, huynh đừng để ý những lời vừa nãy!” Sài Yên không khỏi le lưỡi một cái.

“Không muốn hắn đi cũng không thể nói rõ, hắn nhất định sẽ không vui, chỉ cần hắn luôn nghĩ đến ta thì dù có đi đâu cũng không quan trọng, trước kia ta không hiểu những chuyện này, bây giờ bắt đầu hiểu cũng không coi là quá muộn đi!” Kéo kéo áo khoác, Mã Thừa Ân liếc nhìn hoàng lịch trên bàn, lại một lần nữa xác nhận hôm nay thật sự là ngày ba mươi.

“Ai, lang quân như ý, còn không biết người trong lòng đang nơi đâu!” Vừa nói, Sài Yên không thú vị lấy cao điểm trên bàn gặm gặm.

Liếc mắt nhìn Sài Yên, suy nghĩ chợt yên ổn ngồi trong thư phòng đợi một chốc đã hơn một canh giờ trôi qua, Mã Thừa Ân gác lại bút trên tay, thu giấy trên bàn lại, lấy thêm áo khoác đi tới cửa chính.

“Mã đại ca, huynh ăn mặc phong phanh thế kia, bên ngoài lạnh lắm, huynh còn bệnh mới khỏi nữa……….!” Nắm thêm tiểu bào, Sài Yên chạy theo sau Mã Thừa Ân.

Kéo đại môn ra, hướng vào gió rét lẫm liệt, Mã Thừa Ân nheo ánh mắt lại nhìn về phía xa, chỉ chốc lát sau quả nhiên thấy khoái mã chạy chồm đến, trong lòng tràn đầy vui sướng, nhìn theo thân ảnh càng ngày càng rõ ràng kia, không khỏi nở nụ cười nghênh đón!

END

Lời tác giả: [SOLAND]

Toàn bộ đã hoàn thành, ta cảm thấy đã trải qua một khoảng thời gian dài như vậy đi đến kết thúc ngày hôm nay, có mấy lời muốn nói, thích hay không thích, cũng không cần nói nữa, trong lòng hiểu là được! Tình yêu này của hai người bọn họ, cũng không phải trăng nơi đáy nước, Ca Tiếu nhà ta có thể cưng chiều Mã thiếu gia hòa hòa thuận thuận sống vui vẻ bên nhau là được, Mã thiếu gia cũng hiểu chút đạo lý  là tạo phước cho bách tính rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui