Ly Thiên Đại Thánh

Bên trong phế tích, Lưu Di đã thu ánh mắt phức tạp khi nhìn về phía Tôn Hằng lại.

Hắn biết Tôn Hằng ẩn giấu thực lực, nhưng đâu có ngờ hắn lại giấu sâu như vậy!

Cái gọi là tứ đại tuấn kiệt của Trần quận, tựa hồ trước mặt hắn là chuyện cười vậy!

Tôn Hằng tìm một bộ quần áo phủ lên người, kiểm tra hai cỗ thi thể dưới mặt đất.

Đương nhiên, kiểm tra là Lưu Di, hắn chủ yếu vơ vét đồ vật của bọn họ mà thôi.

Năm hạt Thiên Lôi Tử, một cây quải trượng đầu rồng, một số ám khí, túi độc, một ít ngân lượng, cùng một quyển sách cũ.

Thiên Lôi Tử không cần dùng lửa để kích nổ, chỉ cần đánh vào nội khí rồi nó sẽ tự nổ, uy lực kinh người, nên Tôn Hằng lấy đi.

Mà ngân lượng thì cho chủ quán, khiến cho đau khổ tuyệt vọng chủ quán liên tục nói cám ơn.

Mà cây quải trượng đầu rồng này có cơ quan tinh diệu, cùng với ám khí nên giao cho Lưu Di xử lý, hắn có đường để đổi thứ này thành vật mà Tôn Hằng cần

Mà quyển sách thì không phải là bí tịch võ công, mà là danh sách thành viên trong môn phái.

Mà môn phái này, tên gọi là Tán Hoa Phái!

"Tán Hoa Phái?"

Lưu Di ngồi xổm xuống, liếc nhìn cuốn sách này, nói: "Ta có nghe qua môn phái này, nổi danh dùng ám khí, nhưng không biết sao trêu chọc phải cường địch, bị người phải hủy phái, môn đồ chạy tứ tán, dần dần tiêu vong."

"Phải không?"

Tôn Hằng ngồi xổm xuống bên cạnh, thờ ơ nói.

Hắn nhớ tới tại sao mình quen cái tên Phương Hạ rồi.

Đây không phải là khi mình còn ở Thanh Dương Trấn, giết chết một vị tam lưu cao thủ sao?

Mà vị kia chính là những đệ tử còn sống chạy nạn của Tán Hoa Phái.

Hơn nữa, lúc trước mình còn moi được ở trên người của hắn một tấm lệnh bài!

Lệnh bài!

"Với lại, bên ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"


Tôn Hằng đứng thẳng người lên,

Hắn chuyển chủ đề: "Tại sao lại trở về sớm vậy?"

Từ trước đến giờ, thì Lưu Di là người có khinh công tốt nhất mà Tôn Hằng từng gặp!

Hắn từng thấy Lưu Di toàn lực thi triển khinh công, loại tốc độ đó, thậm chí để cho Tôn Hằng khiếp sợ.

Ở Trần quận này, thì không ai có khinh công tốt hơn hắn!

"Hắn có người hỗ trợ, là một vị tuyệt đỉnh cao thủ."

Lưu Di cũng vỗ tay đứng lên, lắc đầu nói: "Nếu như ta không nhanh chân, thì sợ là bây giờ còn không về được."

"A!"

Tôn Hằng nghe vậy gật đầu, có thể được Lưu Di xưng là tuyệt đỉnh cao thủ, thì người này không đơn giản tí nào.

Nhưng mà sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi, chỉ thản nhiên nói: "Xem ra, bọn họ không đơn giản."

"Ngươi không tò mò sao?"

Lưu Di cổ quái nhìn Tôn Hằng: "Ta có cảm giác, là ngươi không có muốn điều tra thêm?"

Tôn Hằng lắc đầu: "Nếu như tiếp tục điều tra, thì khả năng gặp cao thủ rất cao. Chuyện này, phải giao cho đường chủ, để cho hắn tuyển người tài khác, ta tu vi quá yếu, sẽ không tham dự nữa."

"Ách..."

Lưu Di ngẩn ngơ, ánh mắt của hắn nhìn Tôn Hằng dần dần trở nên cổ quái: "Ngươi mà yếu á? Ha ha…, bây giờ ta mới hiểu được tại sao ngươi có thể sống tự do tự tại như vậy!"

"Đi thôi!"

Tôn Hằng không để ý đến sự mỉa mai trong lời nói của hắn, cất bước đi ra ngoài: "Đi xem tình hình của Nhậm Viễn thế nào."

Lưu Di cầm quải trượng, lưng đeo một cái bao, vô lực đứng dậy: "Được rồi!"

"Đúng rồi!"

Tôn Hằng dừng bước, lời nói giống như tùy ý: "Huyền Vũ Lệnh là cái gì? Tại sao phản ứng của ngươi với Nhậm Viễn khi nghe được thứ này lại lớn như vậy."

"Huyền Vũ Lệnh sao!"


Lưu Di cất bước đi tới, thâm ý nói: "Nghe nói thứ này được một cái tổ chức gọi là Võ Minh ban hành, nhưng

"Thiên Đao Môn?"

Tôn Hằng sờ hộp sắt chứa Thiên Lôi Tử, thứ này cũng liên quan tới Thiên Đao Môn!

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, mặc dù Thiên Đao Môn xuống dốc, người gặp người đánh, nhưng xem ra cũng còn không ít thứ tốt.

Với lại, Thập Tam Hoành Luyện mà lúc trước mình tu luyện, cũng có liên quan tới Thiên Đao Môn.

"Không sai, Thiên Đao Môn!"

Lưu Di gật đầu, tiếp tục nói: "Có người nói, Thiên Đao Môn toàn kẻ điên, nhưng cũng có người nói, người của Thiên Đao Môn đa mưu dũng cảm. Nhưng bất luận thế nào. Thì môn chủ của Thiên Đao Môn Tưởng Ly, cũng là một vị anh hùng hào kiệt!"

Tôn Hằng yên lặng gật đầu.

Trong mắt những võ giả như bọn hắn, thì người từng lấy sức một mình, lật đổ Tiên Môn như Tưởng Ly, đều là tấm gương sáng chỉ đường cả.

"Nghe nói, sở dĩ Thiên Đao Môn môn chủ Tưởng Ly có thể chống lại người tu tiên, là bởi vì trong công pháp của hắn có uy năng kinh thiên. Mà hắn vì để phòng ngừa võ nghệ mình bị thất truyền, nên trước khi qua đời, đem sở học cả dài của mình, đều đặt ở một nơi nên là Võ Minh Di Tích."

Lưu Di mắt sáng lên, giọng nói cũng trở nên trầm xuống: "Mà muốn đi nơi đó, thì nhất định phải có Huyền Vũ Lệnh!"

"Mà nơi này thần thần bí bí, người đời không biết vị trí cụ thể, nên phải cần một cái tàng bảo đồ."

"Phức tạp như vậy?"

Tôn Hằng nhíu mày: "Nếu như sợ tuyệt học của mình thất truyền, thì cứ truyền rộng ra khắp thiên hạ, không thì đặt ở nơi người ta dễ kiếm chứ?"

"Chuyện này…"

Lưu Di nghe vậy cũng chần chờ, dừng một chút mới nói tiếp: "Nghe nói, tiên môn hận hắn thấu xương, lúc trước hễ là người của Thiên Đao Môn, đều bị đuổi tận giết tuyệt, cho nên hắn mới giấu kín như vậy đó?"

"Chuyện này bịa quá kém!"

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Rất nhiều chỗ bất hợp lý, không phải Thiên Đao Môn còn chưa diệt vong sao, chẳng lẻ chính bọn họ cũng không tìm được chỗ kia?"

"Này..."


Lưu Di cứng họng lần nữa, sửng sốt nửa ngày, mới cười khổ nói: "Bất kể thế nào, có thể khiến cho những người này hao tâm tổn trí tìm kiếm, thì phải có chỗ quý riêng mới đúng."

Tôn Hằng gật đầu: "Lời này có lý."

Vừa rồi, trong lòng hắn cũng nóng lên, võ học có thể cùng tiên pháp chống lại, chỉ cần nghĩ tới đây, cũng làm cho người ta kích động.

Nhưng Đại Ung thành lập đã 2000 năm, mới có thể có một vị như Tưởng Ly, nói hắn tu luyện võ nghệ siêu phàm thoát tục, nhưng lời này thì Tôn Hàng còn chưa tin tưởng lắm!

Dù sao, người tu võ nhiều như vậy, ngoại trừ Tưởng Ly, thì không còn ai có thể chống lại người tu pháp cả.

Có lẽ, trên người của hắn có bí mật khác không chừng!

"Lộc cộc…"

Phía trước, tiếng bước chân cắt đứt dòng suy nghĩ của Tôn Hằng, ngẩng đầu, thân ảnh của Nhậm Viễn đã xuất hiện ở cuối đường đêm.

"Xảy ra chuyện gì?"

Hai người liếc nhau, đồng thời tăng tốc, đi đến trước mặt Nhậm Viễn, Tôn Hằng cau mày nhìn hắn:

"Tại sao ngươi lại trở về? Đừng nói là mất dấu rồi nhé?"

"Không phải?"

Nhậm Viễn trừng mắt lên, lập tức nói: "Hộ pháp, ta không có mất đấu hắn, nhưng mà Hác Kinh, hắn bị Nội Vụ Các mang đi rồi."

"Không phải việc này đã chuyển cho Chấp Pháp Đường sao?"

Tôn Hằng sững sờ: "Là ai dẫn hắn đi?"

"Trịnh Luân!"

"Là hắn sao!"

Tôn Hằng gật đầu, bước nhanh về phía trước: "Đi, chúng ta đi tới đó nhìn xem, nếu không thì không cách nào báo cáo cho đường chủ cả."

Cho tới khi bọn họ đi tới nhà của Hác Kinh, thì nơi đây bó đuốc đã mọc san sát như rừng, một đám thành viên của Tam Hà Bang đang bao vây nơi này.

"Trịnh huynh!"

Cửa của khu nhà này đã sớm biến mất, Tôn Hằng đi vào, nhìn Trịnh Luân đang mặt mày xanh mét nói: "Sao vậy, sao lại đoạt công việc của ta vậy?"

"Tôn huynh nói đùa!"

Bốn năm trôi qua, Trịnh Luân cũng trưởng thành hơn không ít, bây giờ là một trong những chấp sự của Nội Vụ Các, quyền cao chức trọng, uy thế kinh người.

Hắn chắp tay sau lưng, đứng trong nội viện, nghe tiếng của Tôn Hằng liền xoay người lại, cười nói:


"Thuộc hạ dưới trướng mình phạm sai lầm, nên ta phải thanh lý môn hộ chứ, cùng thừa dịp này cho những tên như hắn biết thế nào là gia pháp môn quy!"

Nói đến từ cuối cùng, ánh mắt của hắn biến thành ngoan lệ, mà những người của Nội Vụ Các theo hắn đi tới đây đều nhao nhao cúi đầu xuống.

"Trịnh Huynh rất uy phong nha."

Tôn Hằng khẽ lắc đầu, nói: "Có điều tra thêm được gì không?"

Trịnh Luân trả lời: "Hắn muốn tìm một cái tàng bảo đồ, đáng tiếc là ở phía ngoài không có, nếu như không nay không thể bắt được, sợ là hai hôm nữa hắn sẽ chạy tới kho cấm để trộm đồ!"

"Như vậy sao!"

Tôn Hằng gật đầu: "Trịnh huynh muốn xử lý như thế nào?"

Sắc mặt của Trịnh Luân trở nên âm lãnh, nặng nề nói: "Đương nhiên là dựa theo môn quy rồi."

"Theo ta biết được, thì tên Hác Kinh này cũng không phải là người ham của, lá gan cũng nhỏ, không giống như một tên dám trộm nhà kho của bang."

Tôn Hằng trầm tư một chút, mở miệng nói: "Hay là, gọi hắn tới đây, để ta hỏi nguyên nhân?"

"Không cần!"

Trịnh Luân lắc đầu, nói: "Ta đã sớm hỏi rõ ràng, sở dĩ hắn dám làm như vậy, là do có người bắt người nhà của hắn làm con tin rồi uy hiếp hắn. Nếu như hắn không làm, liền giết cả nhà hắn!"

"Như vậy sao."

Tôn Hằng gật đầu, cuối cùng hắn không còn nghi ngờ nữa.

Dừng một chút, giọng của hắn chậm dần, trên mặt cùng hiện ra ý cười, khách khí chắp tay, nói: "Xem ra, tên Hác Kinh này là một người biết quan tâm tới gia đình, hắn làm việc này, là do bất đắc dĩ mà thôi."

"Người này phạm vào quy củ, nên sẽ bị phạt, nhưng vợ con của hắn, cũng không có tội gì cả, Trịnh huynh có thể nể mặt mũi của ta, tha cho bọn họ một lần không?"

"Như vậy à!"

Trịnh Luân nhăn mày lại, quét nhìn đám người, đi qua đi lại.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên vang lên ở hậu viện, âm thanh khác nhau, trong chớp mắt vang lên mấy lần, có già có trẻ.

Sắc mặt Tôn Hằng tái đi.

Trịnh Luân dừng bước lại, tiếc hận nói: "Xem ra, Tôn huynh nói chậm quá rồi. Hay là như vậy, ta thiếu ngươi một cái nhân tình, hai ngày sau ta mời Tôn huynh đi tới Miên Nguyệt Lâu uống rượu!:

"Làm gì phải như vậy!"

Phía sau, bờ môi của Lưu Di mấp máy: "Vợ con hắn đâu có tội gì đâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận