Ly Thiên Đại Thánh

Thời tiết đã sớm chuyển lạnh, tuyết đã rơi được mấy ngày rồi.

Từ khi bắt đầu bước sang mùa đông tới giờ thì đây là trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi liên tục ba ngày liền. Chỉ ba ngày sau, toàn bộ Loan Khải Sơn đã được bao phủ bởi tuyết, không còn cảnh rừng cây bát ngát ngày xưa nữa.

Tuyết rơi bao trùm cả dãy núi, làm cho con đường vào núi trở nên rất khó đi, nhất là những người đi giày rơm như Tôn Hằng thì càng khó để đi trên tuyết như vậy. Hơn nữa, nhiệt độ đã giảm xuống nhiều nên rất lạnh, nếu như không may mà bị bệnh, thì bệnh sẽ nhanh chóng nặng thêm đến nổi có thể làm cho một người đàn ông mạnh mẽ cũng trở nên phế đi.

Dưới tình huống như vậy mà lên núi thu thập Thiết Tuyến Đằng, đối với tất cả mọi người, thì đây không khác gì tra tấn cả.

Nói không chừng lên núi một lần, sau đó thì không có cơ hội xuống núi nữa!

Thứ duy nhất có thể duy trì được sự hứng thú trong công việc này, chắc có lẽ chỉ là khoản thù lao phong phú kia thôi.

Trong những đứa thử việc, chỉ có hai người lựa chọn lên núi, một trong số hai người đó cầm cự được hai ngày, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.

Chỉ có Tôn Hằng, vẫn đi sớm về trễ như trước, mỗi ngày mang về nửa bó Thiết Tuyến Đằng,

Trong mắt của mọi người, hắn chính là một tên khờ vì tiền mà không muốn mạng!

Không ít nhiều trực tiếp cười nhạo hắn.

Nhưng mà, điều mà khiến tất cả những người cười nhạo hắn đều trợn mắt chính là, đoạn thời gian của này, Tôn Hằng vậy mà không bị sao cả, hơn nữa thu hoạch vẫn rất ổn định, bởi vậy nên hắn cũng để dành được một ít tiền.

"Nửa bó! Ghi ở đây trước, khi nào đủ một bó thì tính tiền."

Ở chỗ ghi danh, Trương Trọng Cửu vẽ một nửa vòng tròn đằng sau tên của Tôn Hằng, đôi mắt của hắn ta lạnh lùng ra hiệu rằng Tôn Hằng có thể rời đi.

Tôn Hằng cúi đầu xuống, rõ ràng bó Thiết Tuyến Đằng của hắn nhiều hơn một nửa, nhưng mà cũng chẳng thể làm gì được.

Theo lời của Trương Trọng cửu, đây chính là quy củ!

Hiện giờ thì Hoàng Lân sư huynh phụ trách đám người miền núi, còn Trương sư huỵnh thì phụ trách đám học đồ.

Hoàng Lân sẽ cắt xén phần của người miền núi, Trương Khiếu cũng vậy.

Mỗi ngày lấy ra một ít, đó chính là lệ cũ!

Nếu như không phục, có thể báo cáo cho các sư phó.

Nhưng không ai dám báo cáo cả, hai vị sư huynh đều là đệ tử chân truyền của Lôi sư phó, nếu như bọn họ báo cáo, thì không khác gì tự đi tìm chết cả!

Tôn Hằng yên lặng gật đầu, hắn quay người rời đi, sờ vào túi quần, hắn đi đền quầy hàng cách đó không xa.

"Tiểu huynh đệ, lần này ngươi cần mua cái gì?"


Nghe nói chủ quán cũng có quen biết với hai vị sư huynh, nên mới có thể ở đây mở quán bán đồ, không phải vất vả lên núi hái thuốc.

"Vẫn như cũ, thịt muối, hai đồng rượu."

Tôn Hằng từ trong lòng ngực móc ra ba đồng tiền, đưa tới: "Lão bản nay nhập hàng mới à? Nhiều thứ mới mẻ quá."

"Ngày hôm qua lên thị trấn một chuyến, mang về một ít đồ chơi."

Lão bản xốc lên thùng rượu, rượu bên trong còn rất nóng, và hơi đục, khiến cho Tôn Hằng nuốt nước bọt vài lần.

Về phần thịt, thì là từng mảng từng mảng được xếp chồng lên nhau một cách ngăn nắp, một mảng là một đồng, rất tiết kiệm, có thể dùng thay một bữa ăn của người thường.

Rượu ở nơi này rất giống rượu vang của kiếp trước, mặc dù nồng độ không cao, còn rất đục, nếu không uống nóng thì rất chua xót khó uống.

Nhưng rượu ở đây có dược vật trộn lẫn, có thể gia tăng khí huyết, ngoài ra còn có tác dụng giúp cơ thể khỏe mạnh.

Cũng bởi vì vậy, cho nên Tôn Hằng mới có thể cam lòng dùng tiền, một ngày mua một ít để uống.

Trong lúc chờ lão bản rót rượu ra, Tôn Hằng nhìn một vòng đồ vật trên quầy hàng của hắn, cuối cùng ánh mắt của Tôn Hằng rơi vào một thứ rất giống quả trứng ngỗng.

Vật kia hình bầu dục, đen sì, ở trên đục sáu cái lỗ, rất giống "sáo huân" kiếp trước của hắn.

"Đây là vật gì?"

"Ta cũng không biết cái này gọi là cái gì, nhưng mà dùng để thổi được."

Lão bản thấy sắp bán được đồ, hai mắt của hắn sáng lên, vội vàng cầm lấy vật kia, đặt lên miệng và thổi.

"Đừng!"

Tôn Hằng đưa tay cản lại, khuôn mặt hắn cứng đờ, cuối cùng cũng nở nụ cười: "Bán cho ta là được rồi, bao nhiêu tiền?

"Năm đồng tiền!"

Lão bản giơ tay ra, năm ngón tay của hắn xòe ra.

"Vậy thôi bỏ đi."

Tôn Hằng thu lại nụ cười, đem đồ vật trong tay thả xuống.

"


"Khoan a!"

Thanh âm của lão bản trở nên gấp gáp, vật này là hắn đi trên đường nhặt được, nhìn thấy Tôn Hằng thích mới ra giá cao, sợ bỏ qua cơ hội bán hàng nên liền nhượng bộ: "Ngươi thấy bao nhiêu là hợp?"

"Hai đồng!"

Tôn Hằng trầm tư, sau đó duỗi ra hai ngón tay.

"Quá ít nha!"

Lão bản nhướng mày: "Lại thêm một chút đi, giá tiền này của ngươi, ta không thể chấp nhận được, ít ra còn muốn lấy lại tiền lộ phí!"

Tôn Hằng mặt không đổi sắc, lần nữa giơ thêm một ngón tay: "Ba đồng, không thể nhiều hơn nữa, nhiều hơn thì thôi ta không mua!"

"Thành giao!"

Lão bản vỗ đùi, cao hứng nói.

Tôn Hằng cất kỹ miếng thịt, tay ôm bình rượu, cầm vật kia trong tay vuốt vuốt.

Đặt ở bên miệng thổi, thanh âm ô ô vang lên, mặc dù không nghe được gì cả, nhưng cũng khiếm cho mắt của hắn lộ ra nét cười.

Ít nhất, có thứ này, về sau lúc thời gian rảnh, cũng có thể thổi chơi cho vui.

Kiếp trước của Tôn Hằng, hắn cũng có chơi nhạc cụ, mặc dù chỉ là thú vui tiêu khiển, nhưng dù sao nó cũng là một trong những sở thích của hắn.

Cuộc sống ở đây quá nhàm chán, có thể dùng nó để tiêu khiển một chút.

...

Cũng không phải tất cả thôn dân miền núi đều đơn thuần chỉ muốn kiếm tiền để sống.

Giống như tên Hoàng Thế Hữu, ngoại trừ kiếm tiền, hắn còn có sở thích uống rượu, tụ họp đánh bạc.

Sinh sống dưới Loan Khải Sơn này, cuộc sống rất buồn tẻ, nhất là mùa đông, tuyết rơi không chỉ không thể lên được núi, mà việc trở về thị trấn cũng rất bất tiện.

Số lượng Thiết Tuyến Đằng còn thiếu rất nhiều, cho nên hai vị Sư phó hạ lệnh, mặc dù sắp đến năm mới, cũng không có mấy người được nghỉ, được về thị trấn cả.

Nhiều người tụ tập một chỗ lâu như vậy, tự nhiên sẽ tìm thú vui.


Giống như lúc này, trong một căn phòng của đám học đồ.

Mười mấy người miền núi cùng những đứa học đồ đã trải qua tám năm thử thách tụm lại một chỗ, vây lại thành một đoàn, ở nơi này hò hét.

Nơi này đã đã trở thành một cái sòng bạc cố định.

"Nào… nào… đặt đại hay đặt tiểu? Rời tay ra là không thay đổi được!"

"Mở!"

"Bốn năm sáu, đại!"

"Bà mẹ nó! Sáu cái đại liên tục, họ Triệu, là ngươi đang giở trò đúng không!"

Hoàng Thế Hữu nhìn tiền đánh bạc trước mặt của mình dần dần vơi đi, hai con mắt của hắn dần dần đỏ lên: "Chờ một chút, để ta đặt cái tiếp theo!"

"Đặt thì đặt đi!"

Trước mặt hắn là một người đang cầm xúc xắc, hắn quăng con xúc xắc ra, khuôn mặt khinh thường: "Chơi được chịu được, có tiền thì lấy ra chơi!"

"Được!"

Người thích đánh bạc, đều rất chú ý mặt mũi của mình, Hoàng Thế Hữu cắn răng đem tiền trước mặt mình quăng ra một ít, sau đó tiếp tục đặt cược, lần nữa đánh bạc.

"Đặt đại hay đặt tiểu, rời tay là không được đổi!"

"Đại! Đại! Đại!"

"Tiểu! Tiểu! Tiểu!"

"Mở!"

" năm năm sáu, vẫn là đại."

"Ha ha…, Hoàng ca, xem ra hôm nay ngươi không may mắn lắm nhỉ! Ngươi đến chỉ là để đưa tiền cho ta đúng không?"

"Họ Triệu, con mẹ nhà ngươi đừng lớn lối!"

"Ha ha..., tiếp tục, hôm nay ta muốn thừa thắng xông lên, đem hết tiền trong túi quần của ngươi, toàn bộ ép khô!"

Nửa ngày sau, Hoàng Thế Hữu ủ rủ bước ra, hắn lúc này, đã là hai túi áo trống trơn, không còn đồng bạc dính túi!

Hắn vốn dĩ dáng người gầy gò, bị gió lạnh thổi như vậy, bây giờ nhìn càng thêm thê lương.

"Thế Hữu Ca!"

Người miền núi lưng đem theo một cái cung săn cười ha hả đi tới: "Như thế nào, lại hết tiền rồi?"


"Mãnh Tử."

Hoàng Thế Hữu trợn mắt nhìn người vừa đi tới, nói: "Làm gì vậy, định mời ta uống rượu à?

"Đúng là mời ngài uống rượu."

Mãnh Tử nhếch miệng cười, hắn cầm túi rượu trong tay, chỉ về một căn phòng phía xa nói: "Uống với ta một ly, ta còn làm thêm một ít đồ nhắm rồi, ở đó còn có hai vị bằng hữu nữa."

"Được!"

Nhìn túi rượu trong tay đối phương, Hoàng Thế Hữu liếm liếm môi nói: "Cũng được, ta cũng đang đói bụng."

Vào phòng, lại thấy Mã gia huynh đệ, đang ngồi vây quanh một bàn ăn nhỏ mà thì thầm gì đó.

"Hoàng đại ca đấy à, mau vào bên trong ngồi!"

Hai người rất nhiệt tình, lôi kéo Hoàng Thế Hữu ngồi xuống.

Qua ba tuần rượu, bầu không khí bắt đầu nóng lên, mấy người cũng dần đàn mở lòng hơn, một ít sự tình không tốt, cũng bắt đầu nói ra.

"Tiền trong túi của bọn ta cũng đều hết nhanh như Thế Hữu ca vậy, nhưng ta có khoản làm ăn này, nếu có thể làm một lần, mà thành công, thì cũng kiếm được không ít tiền, không biết Thế Hữu Ca có hứng thú hay không?

"Nói đi…"

Hoàng Thế Hữu đặt chén xuống, ngà ngà say nói: "Khoản làm ăn gì?"

"Mùa đông cũng qua hai tháng rồi, Thiết Tuyến Đằng cũng thu thập được bảy tám phần, ta nghe nói, có mấy cái người miền núi cũng định mang theo tiền trở về."

Mãnh Tử tay cầm hạt đậu bắp trước mặt, nhỏ giọng nói: "Trên mỗi người bọn hắn, ít nhất cũng có vài trăm đồng tiền a!"

"Nhiều hơn nhiều!"

Mã gia huynh đệ nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Bọn người miền núi này đều là thứ muốn tiền chứ không muốn mạng, nhất là bên trong đám đó có hai đứa may mắn, hái được vài gốc thảo dược hiếm, sợ là trên người có khoảng mười mấy lượng bạc là ít!"

"Nghe nói, hôm qua có một đứa người miền núi, đã bị một con gấu chụp chết, tiền của hắn, hề hề…"

"..."

Hoàng Thế Hữu hai mắt nhíu lại, hắn đã dần dần tỉnh rượu lại.

Hắn ngồi thẳng lưng, nheo mắt lại, con ngươi bắt đầu chuyển động qua lại.

Ngồi ở một bên Mãnh Tử nhỏ giọng nói: "Hiện tại đang mùa đông, dã thú trên núi đã đói bụng mấy tháng rồi, đây chính là thời gian đói bụng nhất, chúng chuẩn bị đi săn, dã thú đói bụng ăn mấy người miền núi, cũng là chuyện bình thường đúng không?"

"Không chỉ người miền núi gặp nạn."

Hoàng Thế Hữu hai mắt nhíu lại, nhìn về phía Mã gia huynh đệ: "Như vậy việc này quá dễ điều tra! Huynh đệ nếu muốn tham gia khoản làm ăn này,, không biết có thể xuống tay được không? Giết mấy tên học đồ để đánh lạc hướng?"

Mã gia huynh đệ liếc nhau, cười nhạt gật đầu: "Nào, ăn đi, dùng bữa thôi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận