Ly Thiên Đại Thánh

Editor: Wave Literature

Căn phòng này, là nơi Đăng Tiên Ti chuẩn bị cho những "Người chịu tội" như Tôn Hằng.

Ở bên ngoài còn có khốn trận, Tôn Hằng từng lấy tay thử, nếu muốn phá cái này, sợ là không dễ dàng gì.

Bên trong căn phòng này bài trí rất đơn giản.

Chỉ có một bàn, một ghế dựa, một cái bồ đoàn mà thôi, không có giường chiếu, nước ấm, và những thứ sinh hoạt hằng ngày.

Có điều bây giờ cơ thể của hắn đã đạt tới trạng thái viên mãn, không nhiễm bụi bặm, cũng không có sinh ra chất bẩn, cho dù không ăn không uống, không ngủ nghỉ một tháng, cũng không ảnh hưởng tới tánh mạng.

Một chút ngoại vật, tất nhiên có cũng được không có cũng chả sao.

Bước vào căn phòng bỏ hoang này, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, thời gian dần dần thôi qua, sắc mặt giận dữ của hắn dần dần bình tĩnh trở lại.

Tức giận cũng không tác dụng gì, ngược lại sẽ che mất lý trí.

Nếu như không cho ra ngoài, thì hắn sẽ xem nơi này như một nơi bế quan, tu luyện võ nghệ.

Hắn móc tất cả những thứ có trong cơ thể ra, chậm chạp tế luyện.

Chớp mắt, đã qua bảy ngày.

Trong bảy ngày này, ngoài cứ tới giờ ăn thì có người đưa thức ăn tới, chứ không có người nào của Đăng Tiên Ti tới.

Về phần thức ăn, thì chứ một ngày hai bữa.

Một phần nước lọc, một chén cháo loãng, một đĩa điểm tâm, vô cùng đơn giản, nhưng rất hợp với khí chất của người tu pháp.

Trong thời gian này, Đăng Tiên Ti cũng không muốn thả hắn ra ngoài, cũng không có truyền đạt cái gì cả.

Điều này khiến cho Tôn Hằng liên tục suy đoán, hay là Đăng Tiên Ti đã quên mình rồi?


Một ngày này, Tôn Hằng đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, yên lặng tu luyện.

"Ong..."

Trận pháp hơi nổi lên gợn sóng, ở cửa lớn của chăn phòng này, giống như cái màn che, bị người xác xốc lên.

Lúc này cũng không phải là lúc đưa đồ ăn!

Tôn Hằng mở ra hai mắt, người đến là Thanh Ngọc đạo nhân.

"Tôn huynh đệ!"

Bảy ngày trông qua, sắc mặt của Thanh Ngọc đạo nhân đã hồng hào như trước.

Một dạng đạo cốt tiên phong, chắc hẳn thương thế của hắn đã khôi phục tốt.

Hắn chậm rãi bước vào căn phòng này, nhìn Tôn Hằng rồi chắp tay, trong mắt có cảm kích, cũng có áy náy: "Bởi vì hôm đó trên người bị thương, nên mấy ngày nay ta không tiện đi ra khỏi, không thể sớm tới đây vấn an Tôn huynh đệ, thật sự xin lỗi!"

Tôn Hằng đứng dậy, vẻ mặt hòa hoãn nhẹ nhàng gật đầu: "Đạo trưởng khách khí rồi!"

Nếu như đối phương tới đây, thì mình không cần lo lắng hắn quỵt nợ nữa.

Nói xong vung tay chỉ khắp phòng: "Nơi này đơn sơ không có gì để tiếp, mong đạo trưởng bỏ qua."

"Aizzz!"

Thanh Ngọc đạo nhân nhìn quét xung quanh, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Ân cứu mạng của Tôn huynh đệ, tại hạ một mực nhớ trong lòng, lại không ngờ tới, ngươi vậy mà bị Đăng Tiên Ti giữ lại!"

Hắn cau mày lại, mắt thể hiện ra sự tức giận: "Cách làm của Đăng Tiên Ti, thật không có đạo lý gì mà. Tôn huynh đệ chém chết cao thủ của Lương quốc, lại cứu ta một mạng, sao bây giờ lại thành người chịu tội rồi?"

Nghe được lời này, sắc mặt của Tôn Hằng cũng trở nên lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Đối với việc này, ta cũng rất thắc mắc!"


"Tôn huynh đệ yên tâm, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!"

Thanh Ngọc đạo nhân liên tục mở miệng nói, sau đó vỗ trán, áy náy cười, nói: "Ngươi xem này, đã quên mất việc chính rồi."

Nói xong hắn lấy một cái bình sứ từ trong ống tay áo ra, đưa cho Tôn Hằng.

"Đây là Tiên Thiên Nhất Mạch Đan, ngày đó tại hạ cũng bất đắc dĩ, mới hứa bậy như vậy, mong Tôn huynh đệ thứ lỗi."

Tôn Hằng cầm lấy bình sứ, mở miệng bình ra, một luồng khí thanh linh thông thấu tràn vào mũi, để cho tinh thần của hắn chấn động.

Bên trong, hai viên đan dược sáng lấp lánh, nhẹ nhàng chuyển động theo động tác của hắn, hai viên này đụng vào nhau, phát ra những âm thanh thanh thúy.

Tôn Hằng hài lòng gật đầu, cuối cùng lắc đầu nói: "Được rồi, chuyện ngày đó, đều đã qua."

"Ân cứu mạng, tại hạ không bao giờ dám quên!"

Tuổi của Thanh Ngọc đạo nhân không lớn, còn rất nhiều nhiệt huyết của tuổi trẻ, lúc này trịnh trọng mở miệng nói: "Mặc dù tại hạ chỉ là một kẻ tán tu, nhưng về sau Tôn Hằng cần gì, nếu như tại hạ có thể làm được, thì ta tuyệt đối không từ chối!"

Hắn là một người tu pháp tinh thông luyện đan, nếu như hắn đồng ý, thì sợ là sẽ có rất nhiều tiên thiên cao thủ làm tay sai cho hắn.

"Đạo trưởng khách khí!"

Sắc mặt của Tôn Hằng bình tĩnh, lập tức thu hai viên đan dược vào trong, một tay nâng cằm, trầm tư nói: "Kỳ thật, ta đang có một chuyện muốn hỏi đạo trưởng."

Thanh Ngọc đạo nhân mở miệng nói: "Tôn huynh đệ cứ nói."

"Là như thế này!"

Tôn Hằng lấy Âm Hồn Hồ Lô ra, đặt lên trên bàn, nói: "Vật này là một món huyết luyện pháp khí ta mới lấy được không lâu, nhưng chẳng biết tại sao, ta lại không thể tế luyện nó tới trạng thái viên mãn, vận dụng tùy tâm được."

Mấy ngày nay, hắn tu luyện Ngưng Huyết Pháp, dựa vào khả năng điều khiển cơ thể tỉ mỉ của mình, tuy Ngưng Huyết Pháp chưa tới đại thành, nhưng cũng tiến triển không nhỏ.


Còn có Âm Hồn Hồ Lô bị thương, nên hắn tưởng mình sẽ dễ dàng tế luyện được chứ.

Ai biết được, mấy ngày nay, Tôn Hằng liên tục tế luyện, nhưng tiến độ cũng không lớn, ngược lại không bằng lúc trước.

"A!"

Thanh Ngọc đạo nhân nghe vậy, hai mắt sáng lên, mở miệng nói: "Huyết luyện pháp khí nha, thứ này rất hiếm thấy."

Hắn cất bước tiến lên, lấy tay cầm lấy Âm Hồn Hồ Lô, trong mắt lóe ra ánh sáng bạc, tỉ mỉ kiểm tra.

Một lát sau, hắn mới nhíu mày buông cái hồ lô này xuống, hai mắt cổ quái nhìn về phía Tôn Hằng: "Tôn huynh đệ, vật này… Ngươi đoạt từ trong tay người khác sao?"

Nhìn thấy Tôn Hằng biến sắc, Thanh Ngọc đạo nhân liên tục xua tay, giải thích: "Tôn huynh đệ cũng không cần lo lắng, ta không có ác ý! Có điều bên trong vật này, ta thấy có dấu vết của người tu pháp, nên mới hỏi qua vậy thôi."

Vừa nói, hắn vừa thấy kinh hoảng.

Theo góc nhìn của hắn, thì cái Âm Hồn Hồ Lô rất mạnh mẽ, lại trong tay của người tu pháp, mà còn bị Tôn Hằng đoạt được.

Vậy thủ đoạn của Tôn Hằng…

Từ điểm này, hắn không khỏi chớp chớp mắt, ngoại trừ cảm kích Tôn Hằng cứu hắn, còn hơi cảm thấy kinh khủng!

"Ánh mắt của đạo trưởng rất tốt!"

Tôn Hằng híp mắt, khẽ gật đầu, nói: "Vậy này vốn có hai phần, ta mua một lần, còn tên còn lại giữ một phần, ai ngờ tên kia muốn độc chiếm, xong đặt bẫy hại ta, lại bị ta giết lại."

Nói xong hắn đem Định Hồn Phiên lấy ra, đặt song song với Âm Hồn Hồ Lô.

"Thì ra là như vậy!"

Thanh Ngọc đạo nhân gật đầu, hắn cũng không tin hắn, nhưng không muốn đào sâu vào trong vấn đề này.

Lập tức hắn lại cầm lên Âm Hồn Hồ Lô, mở miệng hồ lô ra, để ở bên cạnh, rồi dùng pháp thuật nhìn vào bên trong.

Một lúc sau, hắn mới hơi nhướng mày buông cái hồ lô này xuống.

"Cái này..., lại là có chút phiền phức."


Tôn Hằng truy vấn: "Tại sao lại phiền?"

"Tôn huynh đệ không biết rồi."

Thanh Ngọc đạo nhân ngẩng đầu, chậm rãi giải thích: "Người tu pháp như chúng ta, tế luyện một cái pháp khí cũng không dễ dàng, cho nên khi có được pháp khí, đề phòng người khác đoạt được, thì phần lớn sẽ động tay động chân một chút."

"Như vậy, thì khi pháp khí rơi vào tay người khác, nếu như không phải bản thân mình giải trừ cái ấn ký này, thì cho dù người khác có tế luyện thế nào, cũng chỉ có thể phát huy ra ba phần mười công hiệu."

"Loại thủ đoạn này, cũng không hề vì chủ nhân bị chết mà mất đi hiệu quả."

Tôn Hằng nhướng mày.

"Đương nhiên!"

Thanh Ngọc đạo nhân thay đổi giọng nói, tiếp tục nói: "Từ xưa đến nay, có cấm chế thì cũng có cách phá giải. Thủ đoạn này, cũng không phải không thể phá!"

"Có biện pháp gì?"

Đôi mắt của Tôn Hằng sáng lên, nghiêm mặt chắp tay với đối phương: "Mong đạo trưởng báo cho ta biết, tại hạ vô cùng cảm kích."

"Tôn huynh đệ khách khí. "

Thanh Ngọc đạo nhân liên tục xya tay, hơi hơi xấu hổ nói: "Thật ra muốn giải trừ cũng không phải khó, mà khó là thứ cần để giải trừ, phần lớn đều là thứ quý hiếm, giá trị xa xỉ."

"Như vậy..."

Tôn Hằng cúi đầu trầm tư một lát, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: "Không biết đạo trưởng có thể chép lại những vật cần dùng, rồi phương pháp hóa giải cho ta được không?"

"Không có vấn đề gì."

Thanh Ngọc đạo nhân gật đầu, trừ một số thủ đoạn đặc thù, thì những thứ này đều có thể lưu truyền rộng rãi.

Nhưng mà dưới góc nhìn của hắn, thì hắn không tin Tôn Hằng có thể tập hợp đủ những thứ này được.

Nửa ngày sau, Thanh Ngọc đạo nhân để lại một tờ giấy chi chít chữ, cáo từ rời đi.

Đương nhiên, Tôn Hằng cùng nhờ hắn, nhắn với người nào đó tới đây một chuyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận