Ly Thiên Đại Thánh

Editor: Wave Literature

Phía sau chân núi Hoắc Sơn, nơi này ngày thường rất ít người qua lại, nhưng hôm nay, lại có rất nhiều cao thủ đến đây.

Có người của triều đình, có tiên sư của Đăng Tiên Ti, rồi càng có rất nhiều người tập võ trong giang hồ.

Nơi này có gần trăm người tập trung, mà người yếu nhất, cũng có tu vi nhất lưu cao thủ.

Nếu ở quận thành, thì những người này, đều là những đại nhân vật.

Nhưng ở nơi này, chỉ đủ tư cách tham gia lần hành động này mà thôi!

Tôn Hằng đi sau lưng Chu Chính, không nhanh không chậm đi xuống sườn núi.

Trên người hắn có một loại cảm giác tương hợp với trời đất, không che giấu chút nào, tu vi tiên thiên tỏa ra ngoài, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

Tất nhiên mọi người có thể nhìn ra được, hắn là một người vừa mới lên cấp tiên thiên.

Thời gian tiến gian ngắn ngủi, nên vẫn không thể điều khiển được khí tức quanh thân, nên mới không khống chế được để lộ ra bên ngoài.

Nhưng nhìn vào tuổi của Tôn Hằng, thì không có ai dám khinh thường hắn.

Hơn hai mươi tuổi chưa tới ba mươi đã vào tiên thiên, chỉ có người tập võ, mới hiểu được thiên phú của Tôn Hằng kinh người thế nào!

Có lẽ, tương lại hắn có thể đi tới tiên thiên trung kỳ!

Mà lúc này, Tôn Hằng cũng không quan tâm tới việc khí tức của mình tỏa ra bên ngoài, hắn đặt mọi sự tập trung của mình, vào việc thích ứng cơ thể.

Trong cơ thể của hắn, ẩn chứa một sức bật khủng bố mà người khác không biết được.

Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ tám, giống như đem hết sức mạnh của một con thú hoang thời tiền sử, cứng rắn áp súc vào trong cơ thể nho nhỏ của Tôn Hằng.

Trong cơ thể, cơ bắp, màng xương, giống như sắt thép được rèn vạn năm vậy, sáng bóng như ngọc, phát ra ánh sáng nhạt, rồi uy năng mạnh mẽ bất diệt!

Nội tạng phập phồng, không khí chuyển động qua lại, thở ra một hơi thở cũng sắc bén như đao kiếm.


Tôn Hằng tin tưởng, coi như là kim loại vào trong bụng mình, hắn cũng có thể nhẹ nhàng tiêu hóa hòa tan nó, mà không gây tổn thương tới nội tạng!

Máu của hắn hiện ra màu vàng nhạt, dạt dào lưu chuyển trong cơ thể, giống như sóng biển phập phồng, liên tục rung động ầm ầm.

Tôn Hằng tu luyện Ngưng Huyết Phát tới cảnh giới đại thành, càng làm cho năng lượng trong máu của hắn trở nên, cực kỳ khủng bố!

Thậm chí Tôn Hằng có một loại ảo giác.

Chỉ cần hắn không có áp chế cơ thể của mình, thì trong nháy mắt, hắn có thể phun ra một cơn vòi rồng!

Giơ tay nhấc chân, là có thể đạp nát một ngọn núi!

Nắm tay, là có thể đấm nổ không khí!

Đương nhiên, đây chỉ là một loại ảo giác sinh ra sau khi thực lực của hắn được gia tăng quá nhiều mà thôi, nhưng thực lực của hắn, cũng đã trở nên cực kỳ khủng bố rồi.

Nếu như cho hắn gặp lại những đối thủ khi trước, thì hắn chắc chắn, chỉ cần mười quyền, là mình có thể đánh chết bọn hắn!

Nếu như gặp Địch Phược lần nữa, thì cho dù Tôn Hằng đứng yên không cử động, thì Địch Phược cũng không thể làm gì được hắn, thậm chí có thể để cho tên kia dùng hết máu tươi để điều khiển Âm Hồn Hồ Lô mà không thể làm được gì mình!

Nói một cách khách quan, thì tiên thiên chân khí tăng phúc cho hắn, rất mạnh mẽ.

"Lưu huynh!"

Chu Chính đi vào đám người, chắp tay hành lễ với một người mặc quần áo của Đăng Tiên Ti rồi nói: "Lần hành động này, chúng ta đi theo ai đây?"

"Ứng Thị Thông Diệu đạo trưởng."

Vị tiên sư họ Lưu kia khẽ gật đầu với Chu Chính, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "Nhìn thời gian, chắc đạo trưởng cũng sắp xuống núi rồi."

...

Đỉnh núi.


Trong đại điện.

Chấp Pháp Sứ Đăng Tiên Ti Hạ Di ngồi ngay ngắn ở giữa, cúi đầu nhìn một lão già râu tóc bạc phơ.

"Thông Diệu, ta nhớ là hai mươi mấy năm trước, ngươi đã có tu vi luyện khí tầng sáu rồi nhỉ?"

Giọng nói của Hạ Di, thư thả yên tình, khiến cho người khác không kìm lòng được mà thả lỏng tâm tình.

"Đúng vậy, Hạ đại nhân."

Thông Diệu đạo nhân khom người xuống, cung kính trả lời: "Tư chất của lão già ta cũng không tốt, tuy không có lười biếng, nhưng vẫn không có thể bước vào cảnh giới luyện khí hậu kỳ. Chắc là, cả đời của ta, chỉ có thể dừng lại ở đây thôi!"

Giọng của hắn tiếc nuối, nhưng không có phàn nàn gì cả.

Người tu pháp, mấy tầng đầu tiên thăng cấp rất nhanh, nhưng càng về sau, thì càng phải luyện hóa linh khí nhiều, thăng cấp cũng dần dần chậm lại.

Huống chi, ngoại trừ tu luyện, thì bọn họ cần phải tế luyện pháp khí, học tập pháp thuật, thậm chí còn luyện đan luyện dược, vẽ phù luyện khí, đây đều dùng thời gian để làm cả.

Mà luyện khí tầng bảy, là một cánh cửa.

Vốn những người có thể tiến giai luyện khí hậu kỳ đang không nhiều, mà bản thân hắn cũng không có bối cảnh gì cả, có thể đi tới ngày hôm nay, đã là không tệ rồi.

"Ngươi rất hiểu khả năng của mình."

Hạ Di khẽ gật đầu, như là nhớ tới điều gì, hắn nhẹ nhàng nói: "Đây cũng là bất đắc dĩ mà thôi, nơi này thiên địa linh khí rất thiếu thốn, chúng ta tu hành cũng không dễ, nếu không…"

"Aizz!"

Hắn không nói tiếp, để cho Thông Diệu đạo nhân muốn hiểu ra sao thì hiểu, lúc này mới cười tiếp lời: "Nơi có linh khí nồng đậm, không nơi nào qua được Tiên Sơn. Nhưng ở đây, là nơi một người như lão có thể đi sao?"

"Ha ha..."

Hạ Di nhẹ nhàng lắc đầu, không có nói thêm gì về chuyện này, chuyển chủ đề: "Ta nghe nói, ngươi có một đứa cháu, thiên tư cũng không tệ?"


"Không ngờ được tên tiểu tử kia có thể lọt vào mắt xanh của ngài."

Thông Diệu đạo nhân thả lỏng mặt, cười nói: "Quả thật thiên phú của Tùy Sơn cũng không tệ, cảm nhận linh khí vượt ra lão già như ta nhiều, bây giờ đã là luyện khí tầng ba. Ta nghĩ, thành tựu về sau của hắn, sẽ vượt xa ta rất nhiều!"

"Không tệ, không tệ!"

Hạ Di liên tục gật đầu, lại nói: "Nhưng mà Thông Diệu này! Ngươi cũng biết, chúng ta tu hành, thì thường tập trung tinh thần để khổ tu, khả năng tiến giai luyện khí hậu kỳ cũng không lớn, nếu như không có linh đan phụ trợ, thì như ngươi, đã là cực hạn rồi."

"Cái này..."

Thông Diệu đạo nhân cười khổ, nói: "Lão già ta cũng biết chứ, nhưng mà linh đan diệu dược, động một tí là cần linh vật ngàn năm, nên vậy, ta cũng không được dùng bao nhiêu."

Lão vừa dứt lời, đôi mắt đã trở nên lấp lánh, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Chấp Pháp Sứ Hạ Di.

Thông Diệu đạo nhân cũng không phải người ngu, tất nhiên là nghĩ tới việc tại sao đối phương lại nhắc tới chuyện này, chuyện này cũng không phải tùy tiện nhắc tới được.

Quả nhiên, Hạ Dị nở nụ cười, nhìn lão rồi chậm rãi nói: "Ngược lại cũng không phải không có cơ hội."

Sắc mặt của Thông Diệu đạo nhân trở nên kích động, lúc này ôm quyền thi lễ: "Kính xin Hạ đại nhân nói rõ!"

Nếu có linh đan diệu dược hiếm thấy, thì coi như là hắn, cũng có thể thử đánh vào cảnh giới luyện khí hậu kỳ!

Hạ Di cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, chỉ hỏi lại: "Thông Diệu có biết Quần Tiên Điện không?"

"Quần Tiên Điện?"

Đôi mắt của Thông Diệu đạo nhân khẽ nhúc nhích, nói: "Đây là thế lực dưới tay thái tử Quần Tiên Điện sao?"

"Đúng vậy!"

Hạ Di đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn về phía kinh thành ở xa xa: "Thái tử bái sư Huyền Thanh Tiên Tông Minh Đức đạo nhân, là truyền nhân chính thống của tiên đạo. Ngày khác nếu thái tử đăng cơ, thì còn có thể dẫn dắt chúng ta, khai sáng thời đại mới của Tiên Môn, mà người của Quần Tiên Điện, cũng là trụ cột của Tiên Môn."

Trong khi nói chuyện, hai mắt của hắn trở nên nóng bỏng, giọng nói mang theo vẻ kích động, không giống như một tên người tu pháp cao cao tại thượng, lại giống như một người sùng bái mù quáng của vị thái tử kia.

Biểu cảm này của Chấp Pháp Sứ, khiến cho Thông Diệu ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra thần sắc bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào.

Mặc dù hắn biết đương kim thái tử có địa vị rất cao trong Tiên Minh, nhưng không ngờ khi Chấp Pháp Sứ nhắc tới hắn, cũng trở nên thất thố như vậy.

"A..."


Than nhẹ một câu, Hạ Di cũng bình tĩnh lại, quét mắt nhìn Thông Diệu đạo nhân đang ngu ngơ không biết gì, khẽ lắc đầu.

Có một số việc, bọn họ không có biết.

"Mà thôi!"

Hạ Di khoát tay, tiếp tục ngồi xuống, nhìn về phía Thông Diệu đạo nhân, nói: "Ngươi chỉ cần biết, Hắc Vân thượng nhân, là người của Quần Tiên Điện là được."

"A!"

Thông Diệu đạo nhân nghe vậy cả kinh, vội vàng nói: "Hắc Vân thượng nhân cấu kết Ma Môn, rồi gian tế của Lương Quốc, hắn…"

"Cũng không phải tất cả mọi người, đều mong hai nước chiến tranh!"

Giọng nói của Hạ Di, không nhanh không chậm vang bên tai Thông Diệu: "Tam hoàng tử muốn lập chiến công, thái tử lại không muốn hao phí tiền tài, đánh nhau."

"Này..."

Thông Diệu đạo nhân một lòng tu hành, đối với những thứ cao xa như trong triều đình, hắn không có biết nhiều, nên không hiểu thâm ý trong câu nói này.

Lập tức, hai mắt của hắn trở nên mờ mịt.

Chuyện thái tử muốn làm, quan trọng hơn cả việc diệt trừ Lương quốc. Huống hồ, cho dù thắng trận này, thì đối với thái tử, cũng không có ích lợi gì cả?"

Hạ Di lạnh giọng nói: "Thật ra nếu thắng bại ra sao, cũng gây hao tổn rất lớn cho triều đình, cho Tiên Minh, trở ngại việc lớn của thái tử!"

"Nhưng này..."

Đầu óc của Thông Diệu đạo nhân trở nên mờ mịt, bây giờ hắn không biết có chuyện gì, quan trọng hơn việc đánh bại Lương quốc, thống nhất thiên hạ.

Mà người của thái tử cấu kết Ma Môn yêu nhân, cũng không hợp với quy củ của Tiên Minh…

Có điều Chấp Pháp Sứ sẽ không lừa hắn làm gì, tên Hắc Vân thượng nhân kia chắc chắn là người của Quần Tiên Điện.

Sắc mặt của Hạ Di trầm xuống, nói: "Ngươi cũng không cần tìm hiểu làm gì, lần hành động này của các ngươi, có mấy người, không được giết!"

"Vậy Ma Môn yêu nhân cùng Lương quốc gian tế…"

"Mặc kệ bọn họ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận