Ly Thiên Đại Thánh

Trong phòng, Nhị Nha đang từ từ cẩn thận đút cháo vào miệng Tôn Hằng.

Động tác của nàng rất cẩn thận, cử chỉ chậm chạp nhẹ nhàng, cứ sợ sẽ khiến miệng vết thương của Tôn Hằng trở nên không thoải mái.

Vào thời điểm chăm sóc Tôn Hằng, khi nàng nhìn đối phương, trong mắt của nàng lại hiện lên hai vầng hào quang đang nhẹ nhàng di chuyển, mặc dù tướng mạo rất xấu xí, dậy thì cũng chưa dậy thì xong, nhưng lại mang theo một nét quyến rũ của thiếu nữ.

"Tôn Đại Ca, cảm ơn ngươi nhiều."

Đút xong hết cháo, Nhị Nha cúi đầu, che giấu sự xấu hổ của mình, hai tay nàng nắm chặt góc áo của mình, nhỏ giọng nói: "Lúc đấy nếu không phải nhờ ngươi, ta sợ…, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi!"

Nói xong câu cuối cùng, tiếng nói của nàng đột nhiên trở nên kiên định, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần chuyển qua ửng hồng. Nhưng mà ánh mắt nhìn về phía Tôn Hằng, lại không có chút nào tránh né.

Tôn Hằng nghiêng người dựa vào tường, hai tay để thả tự nhiên xuống, ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía Nhị Nha, trong ánh mắt đấy còn mang theo vẻ kỳ quái.

Nơi này hài tử, đúng là trưởng thành sớm thật!

Ngươi mới bao nhiêu tuổi đâu chứ?

"Không cần khách khí."

Tôn Hằng nhắm hai mắt lại, uể oải lắc đầu: "Cho dù lúc ấy ta không cứu ngươi, ta cũng sẽ bị thương, nên cái này chỉ là thuận tay mà thôi."

"Tôn đại ca đừng nói như vậy!"

Nhị Nha vẻ mặt thẹn thùng: "Đổi lại những người khác, sợ là đã sớm đem ta đẩy lên để đỡ roi rồi."

Trời...

Tôn Hằng cười khổ, hắn nhẹ nhàng lắc đầu rồi chuyển chủ đề: "Nhị Nha, ngươi thường xuyên ở trong doanh địa, nên chắc cũng hiểu chút ít về Thân sư phó?"

"Thân sư phó?"

Nhị Nha trừng mắt nhìn: "Thân sư phó không thường tới nơi này, nghe nói hắn tới từ quận thành, mới tới chưa được mấy năm nha. Hắn đã quen cuộc sống yên bình ở quận thành, nên không quen với cuộc sống ở đây, đa số thời gian hắn đều ở thị trấn."

Nói đến đây, nàng nhíu mày suy nghĩ, phát hiện ra mình chỉ biết được có nhiêu đây thôi, liền áy náy nói: "Cái khác, ta cũng không biết."

"Ừ "

Tôn Hằng gật đầu, giọng nói buông lỏng: "Vậy là đủ rồi."

"Thân sư phó là người tốt a!"

Nhị Nha lại gần lau miệng vết thương của Tôn Hằng, đắp thêm một lớp thuốc bột mới: "Nhiều người ở đó như vậy, chỉ có mình Thân sư phó quan tâm ngươi thôi."

Vào ngày đầu tiên bị dính độc của Lang Độc Tiên, phải thường xuyên đắp thuốc bột, như vậy mới cản lại việc độc phát tán, Nhị Nha nhớ lại những gì Chu Cảnh đã dặn mình.

"Đúng vậy a!"

Tôn Hằng cũng gật đầu theo: "Nhiều người như vậy, chỉ có mình Thân sư phó quan tâm tới ta."

Mặc dù hai người nói cùng một câu, nhưng ngữ khí của hai câu không giống nhau, Nhị Nha trừng mắt nhìn, nàng cảm thấy câu nói của Tôn Hằng có hàm ý khác, lại nghĩ không ra nó có hàm ý gì.

Nàng đổi hết thuốc bột, bận rộn chạy tới chạy lui trong phòng, thân ảnh trước mắt Tôn Hằng lắc tới lắc lui, dường như chỉ cần nghỉ ngơi một lúc thôi là có lỗi với Tôn Hằng vậy.

Tôn Hằng bị nàng lượn quanh dẫn đến hoa mắt, đang muốn mở miệng để cho nàng ngừng lại thì cửa phòng lại bị một người nhẹ nhàng đẩy ra.

"Thân sư phó!"

Thấy được người mở cửa là ai, Nhị Nha kêu lên sợ hãi, nhưng ngay lập tức liền phục hồi tinh thần lại: "Ngài là đến thăm Tôn Đại Ca a?"

"Ừ."

Thân Độc chắp hai tay sau lưng, hắn đi một mình đến đây, trên người còn mang theo mùi rượu, nhưng con ngươi rất thanh tỉnh, hắn hướng phía Nhị Nha khoát tay, đạm mạc nói: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."

"A! Vâng, vâng!"

Nhị Nha nhìn nhìn Tôn Hằng, tựa hồ có chút không muốn, nhưng vẫn là thành thật cúi đầu xuống, đi ra cửa.

Đợi cho Nhị Nha đóng cửa lại, Thân Độc lúc này mới chậm chạp đi tới một cái ghế dựa lớn ở trong phòng, chậm rãi ngồi xuống.

"Mạnh tiểu thư đã đi rồi."

Hắn vừa nói, hai mắt vừa nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Tôn Hằng: "Chuyện vừa rồi, trong lòng của ngươi có hận Lôi sư phó không?"

Tôn Hằng vội vàng cúi đầu: "Tiểu nhân không dám!"

"Không dám?"

Thân Độc lặp lại hai chữ này, nhẹ nhàng cười: "Khá khen cho một câu không dám, xem ra ngươi vẫn rất hận hắn nha!"

"Tiểu nhân tuyệt đối không có ý này!"

Tôn Hằng vội vã ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật: "Tiểu nhân là một tên người miền núi không có tiền đồ, có thể gia nhập được tiệm bán thuốc, đã là phước đức của ông bà, nào dám có nửa câu oán hận."

"Không sao!"

Thân Độc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn,

Thái độ có chút không rõ ràng: "Cho dù là ngươi oán hận hắn, đấy cũng là điều bình thường, con người ai mà không có thất tình lục dục, không có mới là không bình thường."

"Nhưng mà, Tam Hà Bang của chúng ta làm việc, thưởng phạt phân minh, lần này bởi vì có ngươi nên vụ mua bán này mới có thể tiến hành thuận lợi, tất nhiên sẽ có khen thưởng!"

"Tam Hà Bang?"

Tôn Hằng không có hỏi ban thưởng cái gì, mà hắn lại trừng mắt với ba chữ Tam Hà Bang lạ lẫm này.

"À..."

Thân Độc bưng chén trà trên bàn lên, nhìn thấy bên trong không có vật gì, ánh mắt hắn lộ ra không vui, lập tức thả chén trà xuống, tiếp tục nói: "Ngươi vừa mới tới, cho nên có một số chuyện cũng không biết rõ. Tiệm thuốc Mai Sơn của chúng ta ở Thanh Dương Trấn, kỳ thật chỉ là một cái phân đà của Tam Hà Bang."

"Khoản mua bán hôm nay, cũng chính là một vị quý nhân trong bang giúp đỡ chúng ta. Đúng rồi, đệ tử ưu tú ở tiệm thuốc, có thể được sư phó tiến cử, tiến vào bang phái ở quận thành để nhậm chức, sự phồn hoa nhộn nhịp ở quận thành, không phải địa phương nhỏ bé này có thể so sánh được!"

Nói xong câu cuối cùng, lời nói của Thân Độc trở nên phiền muộn, xem ra hắn đối với việc mình bị điều đến đây nhậm chức, hết sức bất mãn.

"Thì ra là như thế!" Tôn Hằng gật đầu.

"Ngươi lập được công lớn, muốn khen thưởng cái gì?"

Đôi mắt của Thân Độc nhìn thẳng vào Tôn Hằng: "Đừng có giả bộ ngớ ngẩn đề lừa ta, nếu như ngươi nói không muốn, ta sẽ không cho ngươi cái gì cả, ngược lại còn phạt ngươi!"

"Muốn phần thưởng, đương nhiên muốn phần thưởng!"

Tôn Hằng cười khổ, nụ cười này chạm tới vết thương của hắn, làm trên mặt của hắn trở nên vặn vẹo.

Hắn nhẹ nhàng suy tư, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiểu nhân có thể xin Thân sư phó cho tiểu nhân được sống một cuộc sống nhẹ nhõm được không?"

Đòi tiền, không biết đòi bao nhiêu là hợp lý? Cho dù được cho tiền, bây giờ hắn cũng không biết dùng vào việc gì.

Còn về phần tranh công trong cuộc mua bán này, hắn cũng không có dại để đưa ra yêu cầu này.

Muốn học được võ công lợi hại hơn nữa, phải trở thành đệ tử chân truyền của tiệm thuốc.

Nếu như làm đệ tử chân truyền của sư phó dễ dàng như vậy, thì nhiều năm trôi qua, Lôi Thiên sẽ không phải chỉ thu nhập hai người như vậy.

Chu Cảnh theo Thân Độc nhiều năm như vậy, cũng không có chiếm được thân phận đệ tử chân truyền chứ nói chi là mình?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có yêu cầu như vậy là hợp lý nhất.

"Ha ha..."

Thân Độc khẽ cười một tiếng, lắc đầu liên tục: "Yêu cầu của ngươi chỉ có nhiêu đó? Việc này đơn giản, đợi thương thế của ngươi khỏi hẳn, ta sẽ phân cho ngươi công việc giám sát chế tạo Lang Độc Tiên."

Lang Độc Tiên!

Nội tâm của Tôn Hằng khẽ nhúc nhích, xem ra lợi nhuận của Lang Độc Tiên, cũng đả động vị Thân sư phó này.

Thường ngày hắn không hỏi đến tình hình của tiệm thuốc, tất cả đều giao cho thủ hạ của Lôi sư phó là Hoàng Lân và Trương Khiếu quản hết.

Hiện tại Lang Độc Tiên có được lợi nhuận lớn như vậy, hắn có lẽ là muốn cài người của mình vào.

Mà chính mình, đã tu luyện Mãng Viên Kính tới nhập môn rồi, cũng có lòng oán hận với Lôi sư phó, là lựa chọn thích hợp nhất.

Đương nhiên, hắn không chỉ lựa chọn có mỗi mình mình, giống như tên Chu Cảnh kia vậy, cũng là người của hắn cài vào tiệm thuốc!

"Đa tạ Thân sư phó!"

Nhưng mà đây là tin tức tốt với mình, hơn nữa nếu mình muốn công pháp tốt hơn, thì cũng cần học được công phu trên người hắn.

Tâm tư của Tôn Hằng thay đổi thật nhanh, lúc này hắn lập tức gật đầu cảm ơn, đồng thời khóe miệng của hắn co giật, ngượng nghịu nói: "Còn có một chuyện, không biết có thể nhờ Thân sư phó giúp được không?"

"Hả?"

Thân Độc khẽ nhíu mày, có chút không vui, nhưng hắn vẫn khoát tay, ngữ khí lãnh đạm mở miệng: "Nói đi!"

"Tiểu nhân từ nhỏ đã ăn nhiều."

Tôn Hằng vội vàng mở miệng: "Bữa ăn bình thường của tiệm thuốc, thường thường chỉ có thể để cho tiểu nhân ăn no bụng sáu bảy phần thôi, do đó mỗi ngày đều phải làm việc dưới trạng thái tinh thần chưa đủ, không biết Thân sư phó, có thể hay không giúp tiểu nhân ăn nhiều thêm được một ít?"

"Ha ha…, thì ra ngươi muốn nói điều này!"

Thân Độc kinh ngạc bật cười, mở miệng nói: "Xem ra ngươi là thiên phú dị bẩm, ăn nhiều, nhờ vậy khí lực mới lớn, từ đó mới có thể tu luyện Mãng Viên Kính nhanh như vậy."

Trước khi đến đây, Thân Độc đã hỏi thăm về tình huống tu luyện Mãng Viên Kính của Tôn Hằng, hơn năm tháng, mỗi tháng hắn đều gặp Trương Khiếu, Hoàng Lân để được hướng dẫn, hẳn là bây giờ vừa mới nhập môn.

Tại Thanh Dương Trấn này, cũng có thể coi như không tệ.

"Như vậy đi!"

Thân Độc nâng cằm, trầm tư một lát: "Miễn đi ba năm thử việc của ngươi, trực tiếp thăng làm học đồ, bằng không thì cũng sẽ không tiện phân người làm giám sát được. Tiền lương mỗi tháng gấp đôi người khác, như vậy ngươi sẽ có nhiều tiền tiêu vặt để ăn uống!"

"Đa tạ Thân sư phó!"

Tôn Hằng bóp mặt, hắn giả bộ bày ra mặt kích động vạn phần, ưỡn thẳng người, mặc kệ đau đớn trên người mà đứng đậy hành lễ: "Đại ân đại đức của Thân sư phó, tiểu nhân suốt đời không quên!"

"Ừ."

Thân Độc đứng dậy, tiến lên hai bước để ngăn lại Tôn Hằng, hai mắt của hắn mang theo thâm ý nói: "Hi vọng ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ những lời này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui