Ly Thiên Đại Thánh

Editor: Wave Literature

Mây đen xuất hiện, che mất trời trăng.

Gió lạnh thê thê, tiếng quỷ rít gào liên tục.

Trong sân cát bay đá chạy, âm khí lao thẳng vào mặt.

Oan hồn!

Không giống như những oan hồn mà Tôn Hằng thường thấy.

Những con oan hồn trong đám mây đen này, nét mặt rõ ràng, cơ thể giống như thật, trừ khuôn mặt trắng bệch ra, thì không khác gì người bình thường.

Chỉ thiếu một chút nữa, chúng sẽ có thể lấy hư làm thật, hóa thành ác quỷ làm loạn nhân gian.

Oan hồn mạnh mẽ như vậy, nếu ở bên ngoài, thì một con, có thể so với tiên thiên hậu kỳ.

Mà ở trong đám mây đen này, có mười tám con oan hồn!

Trong đám mây đen, oan hồn há to miệng, bay lượn xung quanh, trong chớp mắt phóng vào tâm thần của mọi người.

Càng có luồng khói đen quỷ dị, khóa về phía mọi người.

"Ô ô ô..."

Cảm giác âm hàn đập thẳng vào mặt, uy áp khiến những người trong sân siết chặt cơ thể.

"Oanh!"

Một tiếng gầm to vang lên, tiếng gầm bao phủ bốn phương, sóng âm như mặt trời ban trưa, đuổi đi sự âm u ở trong sân.

Sư Hống Công!

Tôn Hằng cảm ngộ lực lượng của sấm sét phát ra sóng âm, là thứ có thể khắc chế cứng những quỷ vật này.

Cơ thể mọi người cũng buông lỏng một chút, bây giờ chỉ cần đối mặt với những sợi khói đen từ trên trời giáng xuống, bọn họ lập tức thi triển thủ đoạn của mình, phản công.

Chỉ thấy, trong cái khe núi nhỏ hẹp này, mây đen cuốn động, tiếng quỷ rít gào liên tục, vô số móng vuốt quỷ thò ra ngoài.

Những nơi mây đen đi qua, đá núi rạn nứt, sức sống của mọi thứ tàn lụi!

Những con oan hồn này, di chuyển lẳng lặng vô hình, không sợ sức mạnh của nhục thể, cũng có kháng tính với chân khí.

Mà tiếng quỷ rít gào công kích thẳng vào tâm thần, vuốt quỷ bỏ qua phòng ngự, tốc độ giống như dịch chuyển tức thời của nó, rồi khí tức có thể khiến cho mọi thứ tàn lụi, làm cho thực lực của nó tăng lên một cảnh giới cực kỳ khủng bố.

Nếu như ở bên ngoài, coi như là đệ nhất cao thủ của Uyên Sơn Sở Thiên Cơ, cũng chỉ chạy chứ không dám đối mặt với bọn này.

Chỉ tiếc, ở sâu trong Uyên Sơn, thiếu thốn linh khí, khí cơ bị áp chế, khiến cho thực lực của chúng giảm từ mười không còn một.

Nên khi đối mặt với đoàn người đã rất mỏi mệt này, cũng không có thể lập tức lấy mạng được bọn họ!

"Tam Dương Giao Thái!"

Âm Dương Ngọc Nhân sử dụng phi châm, phi châm lóe lên vô số ánh sáng trắng, tung hoành ngang dọc trong sân, cho dù những oan hồn kia, cũng bị bắn chụm la hét thê thảm.

Mà chân khí chí dương chí cương của Ngụy Tú Dung, lại là khắc tinh của những quỷ vật này, chân khí như mặt trời ban trưa, đánh vào mây đen, khiến nó liên tục bốc khói xanh.


Mà ba người còn lại, thì tử thủ, chống đỡ đám oan hồn này không cho chúng luồn vào trong.

Tuy nhìn như rất nguy hiểm, nhưng trong thời gian ngắn, cũng an toàn không phải lo lắng.

Phía dưới, đôi mắt của Tôn Hằng chớp chớp vài cái, đột nhiên vỗ Âm Hồn Hồ Lô bên hông.

"Phốc…"

Nắp hồ lô bay vào trong lòng bàn tay của hắn, Âm Hồn Hồ Lô nhảy lên, lơ lửng giữa không trung.

Một lực lượng cắn nuốt, đột nhiên sinh ra từ trong hồ lô, đám mây đen đang bay trên trời kia, bị nó lôi kéo, hóa thành từng luồng khói khí, bay vào trong Âm Hồn Hồ Lô.

Chỉ một lát ngắn ngủi, Tôn Hằng có thể cảm ứng được, Bích Lân Quỷ La Yên ở trong Âm Hồn Hồ Lô của mình, đang nhanh chóng tăng lên.

Nhất là Âm Hồn Hồ Lô còn nuốt một con oan hồn bị trong thương, lúc này nó đã trở nên rất mạnh mẽ.

"Xuất!"

Tôn Hằng vui mừng, hắn suy nghĩ một chút, đem đám Bích Lân Quỷ La Yên vừa mới được luyện hóa phóng ra ngoài.

Bích Lân Quỷ La Yên hội tụ lại, chiếm giữ một hướng, rồi hung hăng đánh về những con oan hồn đang bị thương ở trong khe núi!

Những con oan hồn này, không có người điều khiển, cũng không có lý trí, nên chỉ biết điên cuồng công kình vật sống, nên chẳng mấy chốc, bọn họ sẽ biến mất trong Uyên Sơn.

Chẳng bằng cứ bị Âm Hồn Hồ Lô luyện hóa, hóa thành thực lực của bản thân thì hơn.

Nếu như luyện hóa toàn bộ bọn chúng…

Nghĩ đến đây, khóe miệng của Tôn Hằng hơi vểnh lên, tâm tình đang chịu áp lực của hắn, cũng dần dần biến mất.

Mà những người khác, đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tôn Hằng.

Một đoàn người liều mạng chém giết.

Thế mà cuối cùng mình hắn là người được lợi!

...

Trong hang động.

Khói đen quấn quanh người cô gái che mặt, khuếch trương, lập tức hóa thành một mạng lưới khổng lồ, xuyên qua đá núi, bao phủ khắp ngọn núi này.

Mạng lưới khổng lồ co rút lại, cho tới khi chạm phải sự phản kháng, mới chậm rãi ngừng lại.

Trong phần cuối của cái hang động đen kịt này, có một mảng phế tích hỗn độn, núi đá bị đập vỡ nát, mấy bộ xương trắng nằm rải rác trên đất.

"Sư thúc tổ, "

Cô gái che mặt đi tới, giậm nhẹ mặt đất dưới chân, chậm rãi mở miệng: "Xuất hiện đi, vãn bối đưa ngài về tông môn."

"Đánh rắm!"

Một giọng nói nóng nảy như tiếng quạ rít gào vang quanh quẩn trong hang động, khiến cho người khác không biết nó phát ra ở đâu.

"Ta đã mất cơ thể, Hồng Luyện sẽ bỏ cho ta sao?"


Cô gái che mặt nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói: "Sư thúc tổ nghĩ quá rồi, hơn một trăm năm trước Hồng Luyện sư thúc tổ đã hết tuổi thọ, trở về cõi tối tăm rồi."

"Nàng đã chết?"

Giọng nói kia lại vang lên, rồi đột nhiên cười như điên: "Ha ha… Ha ha…, chết là tốt, chết là tốt! Tiện nhân, ngươi vẫn đi trước ta!"

"Không đúng!"

Tiếng cười đột nhiên biến mất, giọng nói kia trở nên lạnh lùng: "Ngươi nói nàng hết tuổi thọ? Là từ khi nào?"

Cô gái che mặt nói: "Nếu tính từ lúc sư thúc tổ mất tích tới bây giờ, thì đã hơn ba trăm năm."

"Hơn ba trăm năm..."

Giọng nói vang lên được một nửa, rồi yên lặng.

Một lát sau, giọng nói kia mới tiếp tục vang lên: "Vì sao nhiều năm như vậy, ngươi mới tìm ta?"

"Năm đó môn chủ của Thiên Đao Môn Tưởng Bá Đoan hốt gọn phân đà ở Uyên Sơn, không một ai còn sống cả."

Cô gái che mặt giải thích: "Mệnh bài của sư thúc tổ, cũng vỡ vụn, nên mọi người cho rằng ngài đã gặp nạn."

"Cho đến mấy năm trước, ta mới tình cờ biết được tiền bối đang ở đây."

"Thiên Đao Môn thế nào rồi?"

Trong hang động, giọng nói như quạ gào thét lại vang lên, lần nữa trở nên lạnh như băng, pha lẫn ý hận, gần như không hề che giấu.

"Thiên Đao Môn đã tuyệt diệt."

Cô gái che mặt nói: "Tổ địa của Thiên Đao Môn không xuất hiện, coi như đại thù của sư thúc tổ cũng được báo, hẳn là ngài không còn tiếc nuối nữa chứ."

"..."

Hang động lại rơi vào tĩnh lặng, nửa ngày sau giọng nói kia mới tiếp tục vang lên, bây giờ đã trở nên bình tĩnh vững vàng hơn rất nhiều: "Ngươi là đệ tử của ai?"

Cô gái che mặt hơi cúi người, nói: "Gia sư Lý Diệu Nguyên."

"Lý Diệu Nguyên? Là đứa đệ tử xinh đẹp của Huệ Thanh Tú sao, ta nhớ nàng rất lễ phép, nhưng cũng không quá nổi bật."

Giọng nói kia vang lên, mang theo một chút kinh ngạc: "Nàng vẫn còn sống à? Bây giờ đã tiến giai đạo cơ rồi sao?"

Cô gái che mặt nhẹ nhàng nói: "Gia sư vẫn còn sống, bây giờ đã là tông chủ rồi."

"Nàng đã trở thành tông chủ?"

Trong hang động, không khí hơi vặn vẹo, dường như tin tức này vượt quá tưởng tượng của người này.

Cô gái che mặt hơi nghiêng đầu, nhìn về một phía trong hang động, nhưng cũng không có làm gì.

"Còn Huệ Thanh Tú thì sao? Ta nhớ hắn tu luyện Âm La Minh Thiên Pháp Thể, tuổi thọ rất dài, chắc vẫn còn sống chứ?"


Giọng nói kia vang khắp hang động, dường như đang rất tò mò.

Cô gái che mặt lạnh nhạt nói: "Sư tổ trái môn quy, nên đã bị gia sư xử tử từ hơn hai trăm năm trước."

"Ha ha…, ta biết mà, biết mà!"

Giọng nói kia cười thỏa mái, sau đó im lặng một hồi, mới tiếp tục nói: "Cháu gái, chúng ta thương lượng một chút nhỉ?"

"Mời tiền bối nói."

Cô gái kia mở miệng trả lời.

"Ngươi tìm giúp ta một bộ nhục thân, chỉ cần tìm cho ta, là ta sẽ đưa hết tài sản của ta cho ngươi, bao gồm những cái bảo tàng ở bên ngoài."

Giọng nói kia vang lên, mang theo một cảm giác dụ hoặc mê hoặc người khác: "Trên tay của ta có hơn mười loại thiên tài địa bảo, còn có ba món pháp khí cực hạn. Nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như mới tiến giai đạo cơ đúng không, cái búp sen màu đen kia cũng mượn của người khác, chắc là cũng không khá giả gì nhỉ?"

"Chỉ cần ngươi lấy tâm ma thề, thì mọi thứ của ta, đều là của ngươi! Những vật này, đủ cho ngươi tu luyện mấy chục năm"

Giọng của nàng cao thấp phập phồng, chui thẳng vào trong lòng người, sóng âm lướt qua, những viên đá núi cứng rắn kia cũng biến thành xốp.

"Tiền bối muốn có cơ thể sao?"

Cô gái kia mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ tiền bối muốn tu luyện lại, theo vãn bối biết, đoạt xá trùng tu, bây giờ quy tắc của thiên đạo đã hạn chế, nên sẽ không có khả năng tiến giai đạo cơ đâu."

"Hề hề…"

Giọng nói kia vang lên: "Dù sao cũng có chút hi vọng."

"Không bằng như vậy."

Cô gái kia nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Vãn bối có một nơi rất tốt, chẳng những có thể bảo tồn thực lực đạo cơ của tiền bối, hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có thể trường sinh."

"Hả?"

Giọng nói kia sững sờ, nói: "Nói nghe một chút."

"Phần phật..."

Cô gái phất tay, một cây cờ dài hơn một trượng đã xuất hiện, đứng sừng sững trong hang động.

Cây cờ này tỏa ra ánh sáng đen kịt, âm khí dày đặc, chỉ cần nhìn một cái, dường như có thể khiến linh hồn thoát khỏi cơ thể, chui vào trong đó.

"Vãn bối có một cái Huyền Âm Tụ hồn Phiên, trong đó còn thiếu chủ hồn, hay là tiền bối vào làm chủ hồn?"

"Tiện nhân! Ngươi còn muốn cầm ta luyện cờ!"

Một tiếng rống giận vang lên, trong hang động sinh ra vô số tia sáng đen, nhanh như chớp bắn về phía cô gái kia.

"Vù!"

Cán cờ run lên, hơn trăm sợi khói khí lao tới, đụng với tia sáng màu đen kia.

"Tại sao tiền bối lại tức giận như vậy."

Giọng nói cô gái kia trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói: "Đây là vãn bối thành tâm muốn mời, người bình thường muốn, còn chưa đủ tư cách."

Nàng duỗi tay ngọc ra, từng cái hồn phách xuất hiện, mấy bóng người, dần dần ngưng tụ thành thật, lặng yên hiển hiện ra bên ngoài.

"Đây là hai vị sư tỷ của vãn bối, năm đó khi vãn bối còn nhỏ, các nàng rất yêu thương vãn bối, nên mới cho các nàng lên đây."

"Hai vị này, đều là cao thủ trẻ tuổi của Huyền Thanh Tông, đã tu luyện Huyền Thanh Diệu Pháp tới tầng thứ mười hai, có thể tiến vào đạo cơ."

Nàng chỉ về từng cái hồn phách trong cờ, mặc dù giọng của nàng rất nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng lại lộ ra ý lạnh tới thấu xương.

"Hai vị này là tiền bối trong tông môn, luyện khí hậu kỳ, nhìn trúng Huyền Âm Chi Thể của vãn bối, muốn dùng ta làm lô đỉnh luyện công, nên vãn bối cũng mời bọn họ lên đây."


"Chỉ tiếc..."

Giới thiệu xong những hồn phách này, cô gái lại nhẹ nhàng thở dài, nói: "Những hồn phách này quá nhiều, luyện hóa xong là mất luôn linh trí, nên cái Huyền Âm Tụ Hồn Phiên của vãn bối cũng không viên mãn được."

"Tiện nhân, tiện nhân!"

Trong sân, khói đen bay lượn, đuổi theo tia sáng màu đen kia.

Bên trong tia sáng này, liên tục vang lên tiếng mắng chửi.

Đều là đồng môn, tất nhiên nàng cũng biết Huyền Âm Tụ Hồn Phiên là gì.

Vật này là một trong những pháp khí khó luyện nhất của Âm La Tông, bảy mặt thành một bộ, trong đó thực lực chủ hồn càng mạnh, thì uy lực càng lớn!

Con bé này, vọng tưởng đem nàng luyện vào trong đó, tăng cường uy năng của pháp khí.

Nhưng một khi vào trong cờ, không nói tới việc rất thống khổ khi bị luyện hồn.

Thì từ này về sau sinh tử của mình, cũng không nằm trong tay mình nữa!

"Tiền bối, ta thành tâm mời ngài vào."

Cô gái che mặt phất tay giải tán đám khói khí đang đuổi tia sáng, trịnh trọng nói: "Chỉ cần mở Thượng Giới Chi Môn, thì dựa vào Huyền Âm Chi Thể của vãn bối, cảnh giới đạo cơ, cũng không phải là cực hạn của vãn bối."

"Cho tới khi pháp lực của vãn bối viê mãn, thì ta sẽ thả tiền bối. Thậm chí, đến lúc đó, chưa hẳn tiền bối cam lòng rời đi."

"Huyền Âm Chi Thể?"

Đã không còn khói đen đuổi theo, tia sáng đen kia cũng đứng lại, hai con mắt lặng yên xuất hiện, nhìn về phía cô gái này.

Một lát sau, giọng nói của nàng mang theo kinh ngạc cùng bất ngờ.

"Thật là Huyền Âm Chi Thể, khó trách… Khó trách ngươi còn trẻ như vậy, mà cũng có thể tiến giai đạo cơ."

"Có điều, mở ra Thượng Giới Chi Môn, cũng không dễ như vậy."

"Cái này phải hỏi tiền bối."

Giọng nói của cô gái kia vang lên: "Huyền Thanh Tông tốn hơn hai ngàn năm, cũng chưa luyện tiên sơn với viên mãn, mà vãn bối tìm được ở sâu trong Uyên Sơn này, một vật mà chúng ta luôn thèm muốn."

"..."

Hang động rơi vào yên lặng một chút, sau đó giọng nói kia mới vang lên, lúc này, giọng nói này trở nên nghiêm túc.

"Năm đó chúng ta đoán không sai, sâu trong Tuyệt Linh Chi Địa, quả thật có Lưỡng Giới Thạch."

"Chỉ cần trong đạt được Lưỡng Giới Thạch, sau đó huyết tế trăm vạn sinh linh, là có thể mở ra Thượng Giới Chi Môn."

"Đến lúc đó..."

Giọng nói của nàng, dần dần nhỏ xuống.

Bỗng nhiên, nàng nhớ tới cái gì, hỏi: "Nha đầu, ngươi tên là gì?"

"Vãn bối Chu Tử Du."

"Chu Tử Du."

Tia sáng đen nhảy lên, nói: "Ta có thể đồng ý làm chủ hồn của Huyền Âm Tụ Hồn Phiên, nhưng ngươi cũng phải thề, khi nào tới thượng giới, thì phải khôi phục tự do cho ta, còn giúp ta đoạt xá trùng tu."

"Không có vấn đề!"

Khăn che mặt biến mất, khuôn mặt có thể được xưng là hoàn mỹ tinh xảo của Chu Tử Du, nở ra một nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận