Ly Thiên Đại Thánh

Editor: Wave Literature

Ba ngày sau, Tuyệt Linh Chi Địa, bên cạnh Hắc Thủy Đàm.

Hơn mười con Ngưu Oa to bằng con cừu non đang mở to ba cặp mắt của mình, ngửa mặt kêu "Ộp ộp".

Da của nó màu nâu xanh, người đầy vết nhăn, trời sinh sáu con mắt, toàn thân lộ ra cảm giác hung lệ tàn nhẫn.

Tiếng kêu của Ngưu Oa giống như tiếng sấm rền, tiếng kêu vừa ra khỏi miệng, thì sóng âm vô hình đã đánh mạnh lên không trung.

Mà trên không trung, mấy ngàn con Thiên Hạt Cổ tạo thành một đám mây đen, liên tục kêu "Ong ong", cũng đánh ra vô số sóng âm.

Hai thức này va chạm vào nhau, sóng âm mênh mông tràn ra bốn phía, sức mạnh như gió lốc gió xoáy, ở dưới Hắc Thủy Đầm, càng bị đánh nước văng tung tóe, bắn lên cao mấy trượng.

Tuy những con Ngưu Oa sáu mắt này liên tục kêu, nhưng không đọ lại tiếng kêu của mấy ngàn con Thiên Hạt Cổ, chỉ chống cự được một chút, đã bị sóng âm của Thiên Hạt Cổ đánh bay tung tóe.

Có điều, những con Ngưu Oa này còn có dị năng, chúng kêu to một tiếng, cả người đã được bao bọc trong bùn, tuy bị sóng âm đánh trúng, nhưng lại không chết được.

"Ong..."

Bầy cổ thừa thắng xông lên, từ phía trên vọt tới, bay dày đặt đánh về một đám Ngưu Oa này.

"Tốc tốc!"

Những con Ngưu Oa mở to miệng rộng, từng cái lưỡi của nó đã bay lên không trung, trong chớp mắt bắt được một con Thiên Hạt Cổ, kéo trở về trong miệng.

Đầu lưỡi của những con Ngưu Oa này, nhanh như điện, lợi hại kinh người, ngay cả Thiên Hạt Cổ rất cứng rắn, cũng không thể ngăn cản, sức nhanh của nó cũng rất khủng khiếp, chỉ hai ba lần là đã nuốt sạch một con Thiên Hạt Cổ.

Nhưng số lượng cổ độc rất nhiều, chỉ bị ăn mất vài ba con, là một đàn Thiên Hạt Cổ đã bổ nhào xuống, răng nanh cắn mạnh, cắn lũ Ngưu Oa này không còn cặn bã.

"Răng rắc... Răng rắc..."

Âm thanh cắn xé không ngừng vang lên, từng con Ngưu Oa lăn lộn liên tục trên bùn, tiếng kêu khó chịu như sấm rền dần dần yếu ớt.

Cách đó không xa, Tôn Hằng như không trọng lượng đạp lên bùn, đang cẩn thận từng li từng tí di chuyển, nhìn về ba gốc linh được trước mặt.

Đây là ba gốc cây cỏ.


Mỗi cây lớn cỡ lòng bàn tay, cành lá xum xoe, cỏ này rất thần kỳ, có thể bay trên không trung.

Chưa từng rơi xuống đất.

Có một quầng sáng nhàn nhạt, bao phủ cây cỏ này, thỉnh thoảng khẽ múa theo gió.

"Niếp Không Thảo!"

Tôn Hằng thấp giọng thở dài, loại linh dược này, hắn từng gặp một lần ở Trần quận, lúc đấy rất mừng rỡ.

Nhưng bây giờ, chỉ có thể khiến cho lòng hắn nổi lên một ít gợn sóng mà thôi.

Vậy này là linh dược hiếm thấy, ăn một cái giúp cho cả cơ thể có thể nhẹ như chim yến, thậm chí còn giúp người khác bay lượn trên không.

Đối với những người chưa vào tiên thiên, thậm chí là những người mới vào tiên thiên mà nói, thì đây là bảo vật rất hiếm thấy.

Nhưng đối với Tôn Hằng, tác dụng cũng không lớn.

Còn về phần bay trên không, thì sợ là không chỉ dùng hai ba cây là có thể bay được.

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, hắn lấy bao bố bên hông ra, tay chụp tới, thu thập ba cây Niếp Không Thảo này.

Linh vật như này, bản thân rất cứng cỏi, không dễ dàng làm chúng bị thương, nên cũng không cần quá cẩn thận.

Hắn đứng thẳng dậy, tình hình chiến đấu ở phía sau, cũng kết thúc.

Một đám Ngưu Oa sáu mắt, cuối cùng cũng không địch lại mấy ngàn con Thiên Hạt Cổ, đều bị nuốt sạch sẽ.

"Đi!"

Ngự Thú Đại ở bên hông rung lên, mấy ngàn con Thiên Hạt Cổ kêu ong ong một tiếng, đã hóa thành một mũi tên nhọn, chui vào trong túi.

Lúc này, Tôn Hằng đã đi sâu vào trong Tuyệt Linh Chi Địa, nơi này lúc trước hắn cũng chưa có đi tới.

Xung quanh nơi nơi đều có nguy hiểm, nhưng ba ngày này, thu hoạch của hắn cũng không tệ.

Mất đi luồng sương mù mênh mông kia, đã không còn bị áp chế nữa, nên rất nhiều linh dược, chỉ cần đi từ phía xa xa, là có thể nhìn thấy rõ ràng.


Không nói tới cảm giác nhạy bén của người tu pháp, coi như là Tôn Hằng, cũng từ cảm giác của cơ thể, phát giác được nơi chứa linh dược.

Ở nơi như này, đâu đâu cũng có đồ tốt.

"Vù! Vù!"

Cơ thể Tôn Hằng liên tục lóe lên, hắn đã chạy lên một cái đường núi.

"Xoạt…"

Cơ thể đang phóng nhanh của Tôn Hằng đột nhiên khựng lại, hắn nhíu mày một chút, mới tiếp tục di chuyển, đã đi tới trước đường núi.

Nơ này là nơi giao nhau của hai ngọn núi lớn, không có đường vòng, chỉ có một đường đi thẳng.

Còn về phần đi thẳng…

Nơi này đường rất khó đi, ngoài Tôn Hằng ra, thì sợ là chẳng ai trèo lên chỗ này.

Là đường núi trước mặt này, đá núi sụp đổ, ba bộ thi thể lẳng lặng nằm dưới mặt đất.

Bọn họ đều mặc quần áo màu trắng giống nhau, hiển lộ ra thân phận của bọn hắn.

"Người của Đăng Tiên Ti?"

Thấy rõ được ba bộ thi thể này, Tôn Hằng nhịn không được nhíu mày một cái.

Tất nhiên ở bên trong Tuyệt Linh Chi Địa sẽ xảy ra chém giết, đây còn là chuyện bình thường.

Chuyện như vậy, lần nào cũng xảy ra, coi như triều đình có ra nghiêm lệnh, cũng không thể cấm được.

Thậm chí, những người này, vì muốn đạt được lợi ích tối đa, nên tổ chức cướp đoạt bảo vật của người khác, làm giàu từ tiền của phi nghĩa.

Nhưng bình thường, thì lúc mà bọn họ động thủ, đều là lúc biến hóa sắp kết thúc.

Khi đó, mới là khi có nhiều thu hoạch nhất.


Bây giờ, khí cơ mới bắt đầu thay đổi, mọi người tiến vào Tuyệt Linh Chi Địa chưa được mấy ngày, sợ là còn chưa làm quen tới địa hình nơi này.

Lúc này, có thể hái được linh dược, thì được mấy người? Hơn nữa, cho dù có may mắn hái được, thì cũng hái được mấy gốc?

Vì vậy, có ra tay cũng không đáng.

Mặt khác, ba cỗ thi thể này, là người của Đăng Tiên Ti.

Tôn Hằng hơi hơi trầm ngâm, hắn bước lên, khí mạnh rung động, đã từ trong một đám đá vụn, móc ra một cỗ thi thể.

Người này tầm bốn mươi tới năm mươi tuổi, vết thương chí mạng là ba dấu móng tay ở trên cổ.

Trên ba dấu móng tay kia, vẫn còn lưu lại một chút sát khí.

"Sát Thân, Lương Quốc võ giả!"

Tôn Hằng nhíu mày, chậm rãi đứng lên: "Thậm chí còn có người của Lương quốc đi vào, khó trách."

"Vù!"

Phía trên, đột nhiên có tiếng gió mạnh.

Tôn Hằng ngẩng đầu, chỉ thấy hai bóng người đang khống chế một cái pháp khí như lá sen, bay về phía đường núi này.

Tốc độ của bọn hắn không nhanh, lúc này cũng vừa nhìn thấy cảnh Tôn Hằng sờ thi thể.

"Vù!"

Gió mát lại thổi lên, hai bóng người đã rơi xuống dưới đất.

Một người trong đó là một vị đại hán cao to cường tráng, nét mặt hung thần ác sát, đầu đội mũ quan màu tím, lá sen bay lượn quanh thân, đang híp mắt nhìn thi thể bên cạnh Tôn Hằng.

Tên còn lại là một bà lão, lưng hơi gù, cầm một cái trượng đầu rồng trong tay, hai con ngươi đục ngầu đánh giá xung quanh.

Đại hán quét mắt nhìn xung quanh, sắc mặt trầm xuống, buồn bực nói: "Thật to gan, dám ra tay với người của Đăng Tiên Ti!"

"Các hạ có tận mắt thấy ta ra tay không?"

Tôn Hằng tức giận trả lời một câu: "Trời đất này là của mọi người, chẳng lẽ ta không được đi ngang qua nơi này."

Nói xong hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đi về phía đường núi.

Bất luận như thế nào, hắn cũng không muốn dính vào chuyện này.


"Đứng lại!"

Một tiếng quát lớn vang lên, sóng âm như chùy sắt, chớp mắt nổ tung trong đầu Tôn Hằng, cũng chặn đường hắn lại.

"Chẳng lẽ ngươi nói ngươi không ra tay, là xong sao?"

Bà lão kia âm trầm mở miệng nói, hai mắt đảo qua túi vải căng phồng trên người Tôn Hằng, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy đúng là ngươi làm, giết người đoạt bảo, mà cái túi bên hông của ngươi, chính là chứng cứ!"

"Hả?"

Tôn Hằng nhướng mày, chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng hai người này.

"Hai vị có ý gì, đường đường là người tu pháp, mà vẫn muốn làm cướp đường sao?"

"Hề hề…"

Đại hán kia nghe vậy cười lạnh: "Tiểu tử, chắc ngươi không biết chúng ta là ai? Cướp đường chính là nghề của chúng ta!"

Bà lão kia liếm liếm miệng, nói: "Tướng công, đừng nói nhảm với hắn nữa, trong cái túi kia có rất nhiều linh khí, chắc cũng có không ít đồ tốt. Giết hắn đi, coi như chúng ta khai trương sớm một chút!"

Tuổi tác của hai người này rất chênh lệch, lại là một cặp vợ chồng!

"Được!"

Đại hán kia gật đầu khen hay, tay hắn vung lên, từng đốm lửa kèm theo sét lớn tầm lòng bàn tay, đã đánh tới Tôn Hằng.

"Tiểu tử, có thể chết trong tay Dân Sơn Nhị Quái chúng ta, thì xem như ngươi rất may mắn!"

"Kiếp sau đầu thai, thì hi vọng ngươi cũng may mắn như vậy."

"Hề hề…"

"Ách?"

Tiếng cười hai người vừa vang lên, thì đột nhiên cứng lại.

Nhìn thấy bên hông của Tôn Hằng, có một luồng khói đen bay ra, khói đen đón gió mà lớn dần, lúc đầu chỉ có một ngón tay, bây giờ đã lớn tới mức che cả bầu trời.

Trong khói đen này, càng có ánh lửa ma trơi, có oan hồn gào thét.

Gió lạnh thổi tới, tiếng quỷ rít gào, trong chớp mắt bao phủ cả vùng trời này!

Không bị khí cơ áp chế, thì Bích Lân Quỷ La Yên bên trong Âm Hồn Hồ Lô, cũng đạt tới uy năng tối đa của nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận