Ly Thiên Đại Thánh

Mấy ngày sau, đoàn người của Tôn Hằng đi ra khỏi núi, trở về nơi đóng quân.

Những ngày vừa qua, Hoàng Mạc mặc dù đi trong rừng núi, nhưng có Tôn Hằng cẩn thận chăm sóc lão, chẳng những không có giảm cân, ngược lại còn tăng thêm mấy cân, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn.

Do tính chất nghề nghiệp ở kiếp trước của Tôn Hằng, nên hắn rất biết cách nắm được tâm lý khách hàng, vì thế dễ dàng chiếm được hảo cảm của Hoàng Mạc, được lão đánh giá cao.

Nhưng mà Hoàng Mạc cũng là một lão già, cho dù trên núi được hầu hạ rất tốt, nhưng cũng không thoải mái bằng dưới doanh địa. Lần hồi doanh này, đã trải qua ba bốn ngày rồi.

Từ lúc về doanh địa không thấy lão có yêu cầu gì thêm, gây ra không ít lo lắng cho mọi người ở doanh địa.

Vì vậy, một yến tiệc đã được các vị sư phó tổ chức.

Trên yến tiệc, Trần Tứ Long lần trước có việc chưa đến gặp qua Hoàng Mạc, cũng tranh thủ xuất hiện trong bữa tiệc này.

Mọi người nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình, Hoàng Mạc mặc dù ở trong bang không được người khác yêu thích lắm, nhưng từ khi chuyển về nơi vắng vẻ này, hắn lại được người khác không ngừng lấy lòng.

Mọi người liên tục mời rượu hắn, khiến cho hắn đã ngà ngà say, mặt dần dần đổi thành màu đỏ.

"Hoàng sư phó."

Trần Tứ Long đặt chén rượu xuống, mở miệng cười: "Không biết việc thu thập Huyết Hồng Hoa có gì khó khăn không? Nếu có, Ngài cứ việc nói, ta nhất định sắp xếp!"

"Híc…"

Hoàng Mạc đã say rồi, hai mắt của hắn bắt đầu mơ hồ, một tay chỉ chỏ: "Không có, không có! Hạt giống của Huyết Hồng Hoa dựa vào một loại con trùng nhỏ đến sinh sản, nếu như xác nhận nơi này có Huyết Hồng Hoa, thì có thể khẳng định được ở xung quanh nó sẽ còn có những bông khác, cứ chậm rãi tìm là được".

Trần Tứ Long sờ ngực mình, cẩn thận từng li từng tí nói: "Như thế, có thể trễ thời gian không?"

"Sẽ không!"


Hoàng Mạc xua tay: "Một lò đan dược, chỉ cần ba gốc Huyết Hồng Hoa là dư xài, mười lò là ba mươi gốc, đợi thêm mấy tháng cho Huyết Hồng Hoa nở rộ, liền có thể thu thập đủ."

"Mấy tháng?"

Ba người Trần Tứ Long liền liếc nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Bọn họ đều biết rõ, lão già này rất khó để hầu hạ. Người trong bang tại sao không phái người khác xuống, hết lần này tới lần khác lại phái lão này xuống, chắc ở trên đó cũng không chịu nổi tính tình của lão nên mới đuổi xuống đây.

Thời gian gần đây, Thân Độc cùng Lôi Thiên

Cứ hễ có chuyện gì, lão già họ Hoàng này đều tìm đến bọn họ yêu cầu xử lý. Mấy ngày nay bọn họ đã chịu hết nổi rồi.

Trước khi Hoàng Mạc tới, trong doanh địa này ai dám sai khiến bọn họ làm việc?

Mấy ngày hôm nay, lão già này ăn cơm cũng không hợp khẩu vị, chỉ một chút sai sót nhỏ cũng chê, những chuyện đơn giản như giặt giũ quần áo, đều tìm bọn họ, cả ngày liên tục lải nhải, làm cho người khác rất khó chịu.

Nhưng lão là người đến từ trong bang, lại là người có tuổi, bọn hắn phải cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho lão, mà không dám có ý kiến gì. Bây giờ nghe được lão còn muốn ở lại nơi này mấy tháng, sắc mặt của bọn hắn đều trở nên xanh mét.

"Hoàng sư phó."

Lôi Thiên gượng cười gắp một miếng đồ ăn, sau đó thả vào đĩa sứ trước mặt Hoàng Mạc: "Phải mấy mấy tháng, có quá lâu không? Ở nơi nông thôn vắng vẻ thế này, không có thuận tiện bằng quận thành, ở thời gian lâu như vậy, chẳng phải là ủy khuất ngài?"

"Không sao hết!"

Hoàng Mạc không ngừng cười, lộ ra hàm răng thưa thớt màu xỉn vàng: "Ta ngược lại cảm thấy, nơi này sống rất tốt."

Lão đúng là cảm thấy nơi này rất không tệ, tại quận thành cũng không có nhiều người chào đón hắn như ở đây, ở đó cũng có nhiều người mà lão cảm thấy chướng mắt, nào có được cảnh trăng sáng quanh năm cuộc sống thoải mái, tự tại như ở nơi đây.

Nhưng mà hắn cảm thấy thoải mái tự tại, người khác thì không!

"Mấy tháng, sợ là không ổn!"


Thân Độc sắc mặt cũng rất khó coi, khi hắn ở quận thành đã nghe qua một số tin đồn về lão Hoàng Mạc này, hắn cũng thấy được cách hành xử của lão, mà lại không chỉ thấy một lần, hắn cảm thấy lão Hoàng Mạc này từ trên xuống dưới chỗ nào cũng rất buồn nôn: "Đồ đệ Tôn Hằng phải phụ trách quá trình rèn Lang Độc Tiên của doanh địa, nếu như hắn rời đi thời gian dài như vậy, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ chế tạo Lang Độc Tiên."

"Không sai, không sai!"

Lôi Thiên mặc dù rất ghét Tôn Hằng, nhưng lúc này cũng phải diễn theo lời của Thân Độc: "Nếu Tôn Hằng không có mặt ở doanh địa trong thời gian dài như vậy, việc chế tạo Lang Độc Tiên sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ."

"Cái rắm!"

Hoàng Mạc mở miệng chửi, sau đó hắn nhổ một bãi nước miếng xuống đất.

Hắn không quan tâm tới sắc mặt của ba người kia: "Tiểu tử Tôn Hằng này, rõ ràng là một tên học đồ bình thường, Mãng Viên Thổ Tức Thuật còn chưa có học, làm sao có thể ảnh hưởng đến tiến độ của toàn doanh địa?"

"Đừng hòng gạt lão già như ta, có phải các ngươi nhìn ta ngứa mắt, nên muốn đuổi ta đi đúng không? Hả??"

Hoàng Mạc lảo đảo đứng lên, hai tay của hắn múa loạn cả lên, giống như chịu điều gì nhục nhã lắm sau đó rống to: "Ta trung thành với bang phái cả đời, nhưng không ngờ, đi đến một nơi nông thôn như thế này, vẫn còn bị người khác khinh bỉ? Làm cho ta cảm thấy đau lòng a, ta muốn trở về, bẩm báo chuyện này lên bang chủ, bang chủ cũng là lão già như ta, ta cho hắn thấy mấy người trẻ tuổi các ngươi, đối xử với một lão già như ta như thế nào!"

Thấy chuyện này trở nên nghiêm trọng như vậy, ba người vội vàng đứng lên, liên tục xin lỗi.

Trần Tứ Long cẩn thận từng li từng tí dìu Hoàng Mạc ngồi xuống, nhẹ nhàng an ủi lão: "Hoàng lão tại sao lại nói ra lời này, chúng ta tôn kính ngài còn không hết, ngài tới nơi hẻo lánh này của chúng ta, là vinh hạnh của chúng ta. Chỉ là, theo ta được biết, việc chúc thọ vị quý nhân kia chính là chuyện quan trọng của bang mình, nên chúng ta sợ chậm trễ đại sự a!"

"Hừ!"

Hoàng Mạc đang tức giận, nhưng thấy đối phương cũng nhún nhường, nên hừ lạnh rồi ngồi xuống: "Các ngươi nghĩ là ta muốn ở đây với các ngươi lắm sao, chỉ là ta già rồi chân yếu tay yếu, đi vào trong núi, ta không thể thu thập được nhanh bằng đám người trẻ như các ngươi."

"Việc này cũng nên nghĩ biện pháp khác."

Trần Tứ Long bưng bình rượu, rót đầy ly cho Hoàng Mạc: "Chúng ta có thể phát động nhiều người vào núi hơn, chọn những người mà thường xuyên lên núi, tranh thủ một lần duy nhất đem thảo dược trong núi thu thập đầy đủ. Tới lúc đó, cũng xong việc được giao, Hoàng lão ngươi muốn ở chỗ này bao lâu, liền ở bấy lâu, chúng ta tuyệt đối không nói hai lời!"


Đương nhiên, sau khi thu thập xong mà ngươi không về bang, bị người trong bang thúc giục, thì không trách chúng ta được, Trần Tứ Long nói thầm trong lòng.

"Nói như vậy…, cũng được!"

Hoàng Mạc đã ngà ngà say, nên cũng không nghĩ được chuyện này, lúc này mới gật đầu nói: "Có điều, tiểu tử tên là Tôn Hằng, ta cảm thấy không tệ…"

"Tiền bối!"

Trong lòng của Thân Độc hồi hộp, vội vàng ngắt lời của Hoàng Mạc: "Tôn Hằng là đệ tử chính thức của vãn bối."

"Đệ tử chính thức?"

Hoàng Mạc mở hai mắt ra: "Vậy tại sao hắn chỉ biết mỗi môn võ công mà bọn tạp công đều có thể học, ngươi là Ngoại Vụ sư phó kiểu gì thế?"

Tất cả phân đà của Tam Hà Bang đều có Ngoại Vụ sư phó, ngoài việc cam đoan phân đà hoạt động bình thường, còn đảm nhận việc thu nhận đồ đệ để truyền thụ võ công, từ đó tiến cử nhân tài cho bang phái, dùng để tăng cường thực lực của bang phái.

Đương nhiên, việc này có người làm rất tốt, nhưng đa phần mọi người không có lòng dạ rộng lượng như vậy!

Thu đồ đệ, mà không ép khô bọn hắn, sao có thể để cho chúng vào bang phái được? Từng đứa học đồ mà muốn gia nhập bang phái ở quận thành, phải cống hiến rất nhiều cho sư phó, sau đó mới được tiến cử.

"Tuổi của hắn còn nhỏ, cũng vừa mới bái sư, nên ta chưa kịp truyền thụ võ học thượng thừa cho hắn."

Thân Độc cười lớn nói: "Tên đồ đệ này của ta rất lanh lợi, nhưng còn thiếu tôi luyện, nên bây giờ cứ cho hắn ở bên cạnh ta vài năm để tôi luyện, lúc đó tiến cử vào bang phái cũng chưa muộn."

"Tôi luyện?"

Hoàng Mạc cười lạnh: "Võ công còn không dạy, tôi luyện cái gì? Muốn bốc thuốc thì cũng phải biết xem bệnh đã chứ? Hơn nữa, tiểu tử kia hình như cũng biết chữ, bằng không, cho hắn theo ta trở về học y dược cũng được."

"Gần đây vãn bối cũng đang định truyền võ nghệ cho hắn."

Thấy Hoàng Mạc liên tục để mắt tới Tôn Hằng, sắc mặt của Thân Độc dần dần trở nên lạnh lẽo: "Như thế nào? Hắn nói với ngài là hắn muốn đi vào quận thành? Có vẻ hơi gấp gáp nha!"

Lôi Thiên ở bên cạnh cười ha hả: "Người trẻ tuổi tính tình như vậy, Thân sư phó đừng để trong lòng. Nhưng mà, ta cũng hiểu cho suy nghĩ của hắn, có lẽ hắn thấy học y thuật, tốt hơn học võ nhiều!"


"Hắn chưa từng nói muốn trở về quận thành với ta."

Lời này vừa nói ra, khiến cho Lôi Thiên và Thân Độc sững sờ: "Chỉ là, nếu mà ta nói ra, chẳng lẽ hắn có thể không đáp ứng sao?"

"Thì ra là tiền bối có lòng yêu tài a!"

Thân Độc nhẹ nhàng thở ra, cười ha ha nói: "Vãn bối thay phép đồ đệ cảm tạ, nhưng mà hắn còn nhỏ tuổi, tạm thời cứ ở bên cạnh ta tôi luyện thêm vài năm, đến lúc trở nên trưởng thành rồi, lại tiến cử vào bang cũng không muộn."

"Hừ hừ..."

Hoàng Mạc hừ hai tiếng: "Đừng để cho ta phát hiện, ngươi chỉ là lo lắng trò giỏi hơn thầy, nên mới tận lực áp chế."

"Sẽ không, sẽ không!"

Thân Độc liên tục xua tay.

...

Chạng vạng tối.

Tôn Hằng được Thân Độc gọi vào trong phòng.

Thân Độc nghiêng chân, ngồi trên chiếc ghế dựa được bọc bởi lông mềm, hai mắt nhìn Tôn Hằng.

Thật lâu, hắn mới hừ một tiếng, móc từ trong ngực ra một quyển sách giấy đã ố vàng, đưa cho Tôn Hằng.

"Đây là Mãng Viên Thổ Tức Thuật, cùng công pháp tu luyện hoàn chỉnh của Mãng Viên Kính. Có nó mới có thể giúp cho ngươi tu luyện Mãng Viên Kính đến viên mãn, sau đó có thể trùng kích cảnh giới nội gia chân khí."

Thân Độc ngả lưng về phía sau ghế, lạnh nhạt nói: "Vốn là môn võ công này cần ngươi chính thức bái sư ta mới truyền cho ngươi, nhưng mà lần lên núi này cần tốn rất nhiều thời gian, ngươi cầm đọc trước, cũng giúp đề thăng thực lực một chút, tránh gặp phải được hổ và sói, luống cuống tay chân."

"Đa tạ sư phó!"

Tôn Hằng khom người thật sâu, trong lòng hắn thầm cảm thán, lão già Hoàng Mạc này đúng là có tài, không ngờ thật sự có bản lĩnh đem đến cho mình một kinh hỷ lớn như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận