Ly Thiên Đại Thánh

Ở doanh địa dưới chân núi Loan Khải Sơn.

Từ lúc mà Tôn Hằng xuống núi tới nay đã qua mấy ngày, những người hái thuốc ở nơi khác cũng nhao nhao chạy về, hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.

Hôm nay là ngày Hoàng Mạc rời đi, mọi người đều tập trung đông đủ, tiễn đưa lão.

Trong đại sảnh, Hoàng Mạc bưng chén trà nhỏ, ngồi ở giữa sảnh được hai thị nữ hầu hạ.

Hai vị Ngoại Vụ sư phó là Lôi Thiên, Thân Độc một trái một phải, ngồi ở hai bên bàn dài.

Hôm nay rất khác với ngày bình thường, khác là ở chỗ, trên mặt bàn không có rượu và thức ăn, mà chỉ có những đóa Huyết Hồng Hoa.

Đáng lẽ hôm nay phải vui sướng hớn hở, nhưng sắc mặt của mọi người lại không như vậy.

Thấp thỏm, oán trách, oán hận đủ loại tâm tình, hiện trên hai gò má của ba người.

"Còn chưa xuống núi sao!"

Hoàng Mạc nhấp một ngụm trà, lạnh lùng mở miệng phá đi sự im lặng này: "Nếu đúng là chết trên núi, coi như là hai đứa nó may mắn!"

Trong lời của lão nói về Hoàng Lân, Chu Cảnh hai người này.

Hai người bọn họ dù sao cũng là thuộc hạ của Lôi Thiên và Thân Độc, nhất là Hoàng Lân, đã sớm được Lôi Thiên thu làm thủ hạ, được ký thác kỳ vọng, lúc này bị người khác chửi bới trước mặt, sắc mặt của hắn cũng không tốt đẹp gì.

"Sau lưng con hổ có đường vân màu đen, đúng là Huyền Cốt Hổ, cũng là một loại dị thú, hai người bọn hắn nếu không may gặp phải, thì đúng là rất khó để đối phó được."

Thân Độc híp mắt, nghiêng đầu nhìn Lôi Thiên, trong ngôn ngữ của hắn mang theo hận ý: "Nếu chỉ có mình Chu Cảnh thì thôi không tính, nhưng Hoàng Lân là đồ đệ thân truyền của Lôi sư phó, cho dù đánh không lại, cũng có thể chạy mà? Hổ cũng đâu biết leo cây!"

"Lời này của Thân sư phó là sao!"

Nét mặt của Lôi Thiên tức giận: "Chắc là ngươi nghĩ ta lộ ra tin tức này, báo cho hắn trốn ở trên núi nhỉ? Ta cũng có rất nhiều chuyện, muốn nói rõ ràng trước mặt của Hoàng Lân đây này!"

"Những lời này cũng không phải là của ta."


Sắc mặt của Thân Độc trở nên hung ác: "Đinh phu nhân đang rèn đúc Lang Độc Tiên một ngàn rèn tự nhiên trúng độc mà chết, tra ra manh mối thì chỉ tình nghi mỗi hắn! Ta cũng muốn hỏi hắn, là ai cho hắn ăn gan hùm mật báo, cũng dám duỗi móng vuốt vào người của ta?"

Khó trách được Thân Độc trở nên tức giận, không lâu sau khi bọn người của Tôn Hằng lên núi, người quan trọng trong việc rèn đúc Lang Độc Tiên một ngàn rèn đột nhiên chết.

Theo điều tra, bởi vì nàng ăn đồ của Hoàng Lân đưa, cho nên mới trúng độc!

Rèn đúc Lang Độc Tiên một ngàn rèn chỉ có mấy người, thiếu ai cũng được, nhưng mà chỉ có thiếu mỗi mình nàng là không được!

Một năm lời được mấy trăm lượng bạc, cứ như vậy bị người khác chặt đứt, Thân Độc rất tức giận.

Thậm chí, nghe nói là hai vị Ngoại Vụ sư phó bởi vì chuyện này mà đánh nhau, phải cho đến khi Trần chấp sự ra mặt, sự tình này mới tạm thời hòa hoãn.

Nhưng mà bởi vì chuyện này, mà hai người triệt để cạch mặt nhau.

"Sự tình còn chưa có tra rõ ràng."

Sắc mặt của Lôi Thiên trở nên âm trầm hắn quét mắt về phía Trương Khiếu đang ôm tay đứng thẳng, không nói tiếng nào, buồn bực nói: "Ta cũng biết là Thân sư phó hoài nghi ta ra tay, như ta có thể thề, ta chưa bao giờ sai Hoàng Lân hạ độc mụ đàn bà kia!"

Đúng là hắn không có kêu Hoàng Lân động thủ, hắn chỉ kêu Trương Khiếu mà thôi!

Nhưng mà, hiện tại Hoàng Lân sống hay chết còn chưa biết, khả năng còn sống cũng không lớn, Lôi Thiên cũng không muốn đem đồ đệ của mình bán đứng.

"Hừ hừ..."

Thân Độc liên tục hừ lạnh hai tiếng, dĩ nhiên đối với câu trả lời này không tin tưởng chút nào.

Hắn đã hạ quyết tâm, nếu như Hoàng Lân chết trên núi thì không nói, nếu như hắn may mắn có thể về được, thì sẽ cho hắn biết thế nào là hối hận khi đã sinh ra trên đời này!

Có Hoàng Mạc đứng về phía hắn, hắn không tin, Lôi Thiên có thể ngăn cản mình!

Cho dù hắn dám ngăn, mình cũng sẽ không khách khí với hắn!


"Ở quận thành mà muốn biết tin tức ở đây thì cũng không lâu đâu."

Hoàng Mạc lạnh lẽo đảo mắt qua hai người, ngữ khí của lão lạnh lùng: "Ta mặc kệ các ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng dù cho ta trở về, thì ta cũng sẽ biết được tình hình của hai thằng ranh kia!"

Người này tâm tính rất hẹp hòi, thuộc loại có thù tất báo, Tôn Hằng cũng biết được việc này, nên khi nghe lão nói câu này, cũng không có gì nngạc nhiên.

Nhìn hai người Thân Độc, Lôi Thiên, trong lòng của Hoàng Mạc trở nên phiền muộn, lão xua tay thật mạnh: "Các ngươi lui xuống hết đi, cả đám đều mặt mũi nhăn nhó, biết là các ngươi đưa tiễn ta, nhưng người ngoài mà nhìn vào thì có khi lại nghĩ hai người các ngươi đưa tang ta đó…!"

Sau đó một lúc, lão chỉ tay về phía Tôn Hằng: "Tôn Hằng tiểu tử, ngươi ở lại! Ta có chuyện muốn nói."

  ...

Đưa Hoàng Mạc ra xe, Tôn Hằng nhẹ nhàng thở ra, cùng Trương Khiếu, hai người trở về nơi đóng quân, rồi từng người đi về phía gian phòng của sư phó mình.

Quả nhiên, Thân Độc đang ở trong phòng chờ hắn.

Hắn vẫn ngồi ở trong cái ghế dựa được phủ bằng lông thú như hằng ngày, chỉ có điều hôm nay tay của hắn không cầm trà nữa mà cầm một chén rượu.

Mùi hương thơm mát trong phòng cũng biến thành mùi rượu.

Mặt của Thân Độc tràn đầy sương lạnh, lộ ra vẻ âm trầm.

Dường như đang có một cổ lửa nóng ở trong lòng của hắn, chỉ cần một chút không vừa ý, liền sẽ bạo phát ra ngoài.

Xem ra, chuyện Lang Độc Tiên một ngàn rèn bị vỡ lở, làm cho hắn đau lòng không ít!

Nhìn thấy Tôn Hằng đi vào, Thân Độc lạnh giọng nói: "Hoàng Mạc giữ ngươi lại, hắn nói gì với ngươi?"

Tôn Hằng thành thật trả lời: "Hoàng tiền bối nói với ta, khi nào về bang, thì sẽ tiến cử ta vào quận thành nhậm chức."

Sắc mặt của Thân Độc ngày càng trở nên âm trầm, cuối cùng thì lạnh lùng cười, liếc Tôn Hằng: "Vậy người trả lời như thế nào?"


"Tất nhiên là ta đã cảm ơn tiền bối."

Tôn Hằng mặt không đổi sắc nói: "Nhưng mà đồ nhi tự nhận thấy là mình còn nhỏ, nên cứ ở đây làm việc vài năm, sau đó lại đi vào quận thành cũng không muộn."

Hắn không có nói xạo, không phải là vì hắn không muốn đi vào quận thành, mà bởi vì hắn biết, Thân Độc tuyệt đối sẽ không thả mình đi!

Nếu như mình ngoan cố mà đi, e là Thân Độc sẽ trực tiếp giết mình.

Phải biết rằng, theo quy củ của tiệm thuốc, sư phó có quyền sinh sát với đệ tử của mình!

Trước khi có đủ thực lực chống lại Thân Độc, Tôn Hằng chỉ có thể ở lại nơi này.

Trước kia thì Thân Độc như là loại bảo hộ của hắn, còn bây giờ thì lại là vật cản của hắn.

"Ừ!"

Thân Độc nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn, chậm rãi gật đầu: "Coi như ngươi cũng hiểu chuyện, không có phụ lòng ta dốc sức bồi dưỡng ngươi."

Tôn Hằng cúi đầu xuống, không nói tiếng nào.

"Ngươi cũng đã trở về mấy ngày rồi."

Thân Độc hít một hơi dài, ánh mắt của hắn mang theo chờ mong nhìn về phía Tôn Hằng: "Như thế nào? Lang Độc Tiên một ngàn rèn, ngươi có biện pháp giải quyết việc này không?"

"Sư phó."

Tôn Hằng ngẩng đầu, hắn nghiêm mặt: "Thiết Tuyến Đằng một ngàn rèn, trước kia thì chỉ có dì Đinh làm tốt nhất, có khả năng thành công lớn nhất. Những người khác, dù là vị Tiền bá kia, cũng không bằng"

"Rầm!"

Thân Độc liên tục vỗ vào ghế, hắn đứng dậy: "Những gì ngươi vừa nói ta cũng biết! Ta biết! Nên bây giờ ta chỉ hỏi người có biện pháp giải quyết hay không?"

Nhìn vẻ mặt nôn nóng của Thân Độc, Tôn Hằng bất đắc dĩ lắc đầu: "Sư phó, nếu như chúng ta kêu tên Tiền bá kia tới, để hắn giúp chúng ta rèn Lang Độc Tiên một ngàn rèn, thì phải đưa ra một cái giá rất lớn cho Lôi sư phó chăng?"

"Giá lớn gì chứ?"

Thân Độc chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, hắn liên tục cười lạnh: "Tên họ Lôi kia cũng không muốn cái giá lớn gì, thứ hắn muốn là khi rèn được Lang Độc Tiên! Thì chúng ta phải chia lợi nhuận cho hắn, chia ba phần!"


Tôn Hằng im lặng, tên Lôi Thiên này thật biết công phu sư tử ngoạm.

Phải biết rằng, lúc trước muốn mang dì Đinh về từ tay Lôi Thiên, thì đã phải bỏ không biết bao nhiêu là lợi nhuận của Thân Độc, bây giờ lại phải chia ba phần lợi nhuận cho Lôi Thiên, gần như biếu không cho hắn vậy.

"Tôn Hằng!"

"Có đệ tử!"

Hai mắt của Thân Độc đỏ thẫm, hắn xoay người nhìn thẳng Tôn Hằng: "Lợi nhuận của một ngàn rèn Lang Độc Tiên, ta tuyệt đối sẽ không chia cho hắn một xu!"

"Lúc trước ta bỏ ra rất nhiều lợi nhuận như vậy, toàn lực ủng hộ ngươi rèn Lang Độc Tiên một ngàn rèn, là bởi vì ngươi cam đoan với ta, Lang Độc Tiên một ngàn rèn, sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ cho ta! Bây giờ đã xảy ra chuyện, thì ngươi phải nghĩ biện pháp giải quyết cho ta!"

Trời!

Trong lòng của Tôn Hằng giận dữ, ngươi nói như chuyện này không phải trách nhiệm của ngươi vậy!

Hai tay của hắn nắm chặt, từng đường gân xanh nổi lên, hận không thể đấm một phát thủng người tên trước mặt này.

"Vâng!"

Hít sâu một ơi, Tôn Hằng nhắm hai mắt lại, chậm rãi gật đầu: "Kỳ thật thì còn một cái biện pháp khác."

"Biện pháp gì?"

Hai mắt của Thân Độc sáng người, vội vàng đưa tay giữ lấy hai vai của Tôn Hằng: "Ngươi nói mau!"

"Lang Độc Tiên một ngàn rèn được chế tạo từ Thiết Tuyến Đằng một ngàn rèn, ngoài trừ dì Đinh ra, ta cũng có thể làm được!"

Ánh mắt của Tôn Hằng không thay đổi, thanh âm đạm mạc nói: "Chỉ là, một khi ta đi chế tạo Lang Độc Tiên, thì sẽ không làm được những việc khác. Ta cần phải tập trung để làm việc này, không thể để những việc vặt vãnh làm xao nhoãng đầu óc."

"Không sao, không sao!"

Hai mắt của Thân Độc sáng lên, cười ha ha vỗ vai Tôn Hằng: "Ngươi cứ đi rèn Lang Độc Tiên đi, những chuyện khác, ta sẽ sắp xếp người khác đến làm, tuyệt đối sẽ không làm phiền ngươi."

"Sư phụ yên tâm, chỉ cần ngươi cho ta thời gian, ta sẽ rèn ra được Lang Độc Tiên, thời gian rèn ra cũng không chênh lệch với dì Đinh nhiều đâu."

Tôn Hằng cúi đầu xuống, che khuất vẻ vui mừng trong mắt của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận