Ly Thiên Đại Thánh

Đã đến được quận thành, tự nhiên Tôn Hằng lại muốn gặp Nhị Nha một lần.

Chỉ có điều, hắn không ngờ, bây giờ, Nhị Nha không phải là người mà hắn muốn gặp là gặp.

"Vị cô nương này, làm phiền ngươi rồi, ta là người quen biết cũ của Nhị.. à Ngọc Châu cô nương, sáng nay vào thành, nên muốn gặp nàng."

Tôn Hằng phải dúi vào tay một lượng bạc, mới khiến cho vị nữ tử này hớn hở, bước vào trong.

Nơi này là chỗ ở của bang chủ, nên không cho phép người ngoài tự ý ra vào.

Hắn phải năn nỉ mãi, người trông cửa sau mới chịu truyền lời, để hắn gặp được vị nha hoàn khi nãy.

Không lâu sau, ở cửa sau trong nội viện đã vang lên tiếng bước chân vội vàng.

Bóng người nhoáng một cái, một vị mặc váy gấm màu xanh nhạt, khuôn mặt xinh đẹp bước ra từ cửa sau.

Tiểu nha hoàn này búi một bím tóc nhỏ trước trán, mặt như trăng rằm, mắt như thu thủy, tướng mạo xinh đẹp, không phải Sơ Hạ thì còn là ai?

"Sơ Hạ?"

Thấy được người vừa tới, Tôn Hằng không khỏi ngẩn ngơ: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Tôn Đại Ca."

Sơ Hạ nhìn thấy Tôn Hằng thì sáng mắt lên, sau đó rụt rè vuốt mép váy của mình: "Ta đến nương tựa Ngọc Châu tỷ tỷ."

"Ngọc Châu..."

Tôn Hằng bừng tỉnh, gật đầu: "Xem ra Nhị Nha sông ở đây cũng không tệ, cinf có thể đem ngươi vào nội viện của nhị phu nhân."

"Không phải."

Sơ Hạ ngẩng đầu, cười khổ, giống như có chuyện gì khó nói: "Hiện tại thì ta không có ở nội viện của nhị phu nhân, mà là…"


"Tôn Đại Ca!"

Một giọng nói vui mừng truyền đến, một người mặc váy dài giống như hoa sen nhẹ nhàng chạy tới, trước kia là Nhị Nha, bây giờ là Ngọc Châu, đã đẩy ra cửa sau, xuất hiện trước mắt của Tôn Hằng.

Nửa năm không gặp, Nhị Nha cũng cao thêm không ít, làn da cũng mịn màng và trắng hơn xưa rất nhiều, ngũ quan rõ ràng, ngược lại còn có thêm một cỗ ý vị khác.

Người quen gặp lại, nên Tôn Hằng cũng vui vẻ, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười tự nhiên.

"Tôn Hằng đại ca cao nhanh quá!"

Nhị Nha nhảy cà tưng đến bên cạnh Tôn Hằng, đo độ cao của hai người, mặt bất đắc dĩ: "Ta vốn nghĩ lần gặp này sẽ cao gần bằng Tôn đại ca, nhưng không ngờ lại chênh lệch nhiều như vậy.

"Ngươi cũng không kém."

Tôn Hằng theo thói quen xoa xoa tóc của nàng: "Sắc mặt hồng nhuận, xem ra, ngươi sống ở nơi này không tệ, ta có thể an tâm rồi."

"Coi như cũng được a!"

Nhị Nha lắc lư đầu, dường như không quen với động tác của Tôn Hằng, nhìn về phía Sơ Hạ, giọng của nàng vô thức trầm xuống: "Tại sao ngươi cũng ra đây? Ngươi có nói cho Vương mụ biết chưa?"

"Ngọc Châu tỷ tỷ, ta nói rồi."

Sơ Hạ hơi sợ hãi cúi đầu xuống, hai tay đan vào nhau, nhẹ nhàng thi lễ: "Ta nghe được Tôn đại ca tới, nên nhất thời cao hứng, chạy ra gặp."

"Có thể ở nơi này gặp được các ngươi, ta cũng rất vui."

Tôn Hằng tiến lên một bước, cắt ngang cuộc nói chuyện: "Đúng rồi, giờ các ngươi có rảnh không? Chúng ta kiếm chỗ nào gần đây ngồi nói chuyện một chút?"

"Ta không thể rời đi quá lâu."

Nhị Nha có chút khó khăn, nhưng nàng nhìn Tôn Hằng một chút, sau đó liên tục gật đầu: "Không sao, chúng ta đi quán trà ngồi một chút."


"Ta cũng không có việc gì."

Sơ Hạ cười ngẩng đầu: "Ta cũng vừa mới làm xong, nên có chút thời gian rảnh."

"A!"

Nhị Nha liếc nàng một cái, giọng nói mang theo một cỗ ý vị làm người nghe không thể đoán được:

"Nhìn không ra, chỗ của ngươi công việc nhẹ nhõm nhỉ."

Nét cười trên mặt của Sơ Hạ cứng lại, khó khăn giật giật khóe miệng: "Không phải, chỉ là vừa vặn dư thời gian."

"Được rồi, hai người đừng nói nữa."

Tôn Hằng im lặng lắc đầu: "Chúng ta đi thôi, cũng không thể để các ngươi rời đi quá lâu."

"Tôn đại ca, ta không biết ngươi tới, bằng không nhất định sẽ an bài thỏa đáng, cùng ngươi đi chơi."

Nhị Nha giản mặt ra: "Nhừg bây giờ cũng tốt rồi,Ngươi cũng tới quận thành rồi, về sau còn có nhiều thời gian ở cùng nhau."

Nói vừa xong, nàng lại cảm thấy lời của mình có nghĩa khác, nên không nhịn được mà đỏ mặt lên.

"Đúng rồi!"

Vừa mới bước một bước, Nhị Nha vỗ tay, gấp giọng nói: "Tôn đại ca, ngươi còn chưa an bài công việc đúng không?"

"Đúng là chưa."

Tôn Hằng gật đầu: "Ta muốn tới xem ngươi như thế nào, sau đó muốn hỏi ngươi một chút, những việc cần làm của Tam Hà bang."

"Đây là chính sự."


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Nha kéo căng lên, nghiêm mặt gật đầu: "Chúng ta kiếm một phòng riêng, nói chuyện rõ ràng."

  ...

"Mặc dù Tam Hà Bang của chúng ta dựa vào sông nước mà lập nghiệp, nhưng gần đây, phàm là những thứ gì có liên quan tới sông, thì cũng đều là công việc béo bở."

Trong phòng riêng của quán trà, ba người không thưởng thức trà, Nhị Nha cầm mấy chén trà đung đưa trên mặt bàn: "Công việc tốt nhất, là công coi quán rượu, sòng bạc, còn có …. ừm, kỹ viện."

Nhị Nha hơi cao giọng, quay đầu nhìn Tôn Hằng: "Người hầu ở nơi này, tiền tiêu vặt được phát hàng tháng, có đãi ngộ, còn có những con đường kiếm tiền béo bở khác. Mà bên đường sông, thì đã sớm bị người khác tranh chia cắt dành sạch sẽ."

"Còn về việc khác, như làm thương buôn, thì phải đi lại bôn ba, không nói tới nhiều tiền hay không,

nhưng quá vất vả nguy hiểm."

Thật ra bang phái cũng có không ít nơi tốt, nhưng Tôn Hằng lại không có bối cảnh gì, cũng có không thực lực, nên những chỗ đó cũng không cần nghĩ đến.

Nhị Nha cũng không giúp được.

"Đương nhiên, ở trong thành, thì công việc cũng được, giống như một cái hố chứa đầy củ cải trắng vậy, nếu như Tôn đại ca muốn tìm một công việc phù hợp, thì phải đi quan hệ một vòng mới được."

Tôn Hằng khẽ nhíu mày, đưa cây roi ở bên hông ra, đặt lên bàn: "Đây là một cây Lang Độc Tiên loại một ngàn rèn, là ta tự tay rèn đúc, tuyệt đối là tinh phẩm, ngươi có thể trình lên nhị phu nhân giúp…"

"Tôn Đại Ca!"

Nhị Nha ngẩng đầu lên, cắt lời của Tôn Hằng: "Nhị phu nhân sao có thể vừa mắt vật này chứ? Lang Độc Tiên một ngàn rẻn với ngươi và ta thì là vật tốt, nhưng đối với nàng, thì chỉ cầm lên thôi cũng coi như hạ thấp thân phận của mình."

"Ngươi biết hai cây roi trong tay của phu nhân là cái gì không? Là Thiên Sơn Lang Chu Ti, mỗi một cây đều là vật hiếm thấy, mà cây roi này, chính là năm đó bang chủ dùng hơn một vạn lượng mới mua được từ trong tay của người khác."

Dừng một chút, nàng sáng mắt lên, tiếp tục nói: "Có điều, Lang Độc Tiên một ngàn rèn cũng có thể đổi được ít tiền, có thể dùng số tiền này đi quan hệ."

Tôn Hằng im lặng, hắn vẫn chưa có nói hết lời, hắn cũng không trông mong việc cây Lang Độc Tiên này hấp dẫn sự chú ý của nhị phu nhân, mà chỉ muốn ở chỗ của nàng nghe ngóng một chút, xem trong bang có ai giúp được không.

Cây Lang Độc Tiên một ngàn rèn này, không phải là hàng bình thường, nhưng đổi lại được một việc không trọng yếu, chắc không có vấn đề gì.

"Đúng rồi."

Sơ Hạ đột nhiên nói: "Hôm qua ta nghe nói, hình như chỗ Nguyễn gia đang tuyển người. Tôn đại ca, ngươi không phải biết Nguyễn tiểu thư sao? Có thể hay không…"


"Đúng rồi!"

Nhị Nha giương mày lên, sắc mặt nghiêm túc: "Sơ Hạ, ngươi ra ngoài canh cửa, quan sát xung quanh."

"A!"

Sơ Hạ ngẩn người, không hiểu là chuyện gì, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Xem ra, nàng rất sợ Nhị Nha.

Tôn Hằng khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có nói gì cả.

Đợi cho Sơ Hạ ra ngoài, Nhị Nha nhìn xung quanh một lần nữa, mới ghé đầu qua, nhỏ giọng: "Võ nghệ của Tôn Hằng đại ca cũng không tệ đúng không? Vừa hay có một cơ hội, có thể cùng Nguyễn gia tạo quan hệ. Chỉ cần việc này thành công, thì sau đó, ngươi muốn làm gì thì chỉ một câu nói"

"Nguyễn gia?"

Tôn Hằng gật đầu: "Chuyện gì?"

"Là như thế này."

Nhị Nha lần nữa kiểm tra xung quanh xác nhận là không có ai, mới tiếp tục nói: "Nguyễn tiểu thư có một vị hôn phu, là một tên văn nhân thư sinh không có bản lĩnh gì cả, hai người có hôn ước, nhưng Nguyễn gia cũng không chịu hôn ước này."

Nàng mấp máy miệng, nheo mắt lại, một tay nhẹ khua qua cổ họng mình: "Cho nên, Nguyễn phu nhân đang tìm mấy người đáng tin, đi giết tên thư sinh kia. Tôn đại ca, chỉ cần ngươi làm thành công chuyện này, thì nhất định Nguyễn phu nhân sẽ ghi nhận ngươi."

Nguyễn Nguyên Hương, Nguyễn phu nhân cùng nhị phu nhân Thẩm Điệp Lan quan hệ rất tốt, loại chuyện này, Nhị Nha biết cũng không lạ.

Tôn Hằng nghe vậy, mặt không đổi sắc: "Còn cách nào khác không?"

"Như thế nào? Tôn đại ca không chịu?"

Nhị Nha nhíu màu, giọng của nàng có vẻ gấp gáp: "Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, một khi…"

"Nhị Nha, yêu cầu của ta không cao."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không có quan tâm tiền tiêu vặt bao nhiêu, chỉ cần tìm kiếm một công việc nhàn nhã là được. Đúng rồi, ngươi nghe ngóng giúp ta nên mua Tụ Khí Tán ở đâu? Còn nữa, ngươi có biết chỗ ở của Hoàng Mạc tiền bối không? Ta muốn đi bái kiến ông ấy một chút."

Nhị Nha ngồi ở bên cạnh, mặc dù khó chịu nhưng không lên tiếng, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu: "Được, ta sẽ giúp Tôn đại ca tìm hiểu."

"Còn nữa, Tôn đại ca, bây giờ ta đã đổi tên là Ngọc Châu, không phải Nhị Nha!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận