Ly Thiên Đại Thánh

Một lát sau, Phương Dịch mặt xanh mét quay trở về.

Trong tay hắn, cầm theo một cây xích chùy dài, ném vào trong góc sân.

"Để hắn chạy rồi, nhưng mà hắn bị thương, nên chắc chắn không trốn xa được."

Phương Dịch trầm mặt nhìn về đám người của nha môn, chất vấn: "Hung thủ giết người vẫn đang trong thành, các ngươi tính sao?"

"Phương hộ vệ yên tâm, hắn không trốn được."

Bạch bộ đầu an ủi một câu, tự tin nói: "Chúng ta đã thả một ít đồ trên người của hắn, chắc chắn là có thể tìm tới nơi hắn đang ẩn núp."

"Ừ!"

Phương Dịch vui vẻ, nhưng sau đó nóng lòng mở miệng: "Vậy các ngươi còn chờ cái gì? Không mau truy bắt hắn đi!"

"Phương hộ vệ bình tĩnh một chút."

Giọng nói của Bạch bộ đầu chậm dần: "Khả năng cao là việc này không dễ vậy. Người kia là Tứ đương gia của Phi Ưng Trại Vương Hoành, chúng ta không thể chắc chắn là, những người khác của Phi Ưng Trại có ở trong thành không, lỡ như Vương Hoàng chạy đến nơi mà bọn hắn tụ tập. Thì nói thật, những người chúng ta, còn sống để ra khỏi đó hay, không đã là vấn đề khó nói rồi."

"Phi Ưng trại?" Phương Dịch khẽ nhíu mày.

"Ừ, Phi Ưng Trại là đám tội phạm đang chiếm đóng Lâm huyện."

Mặc dù trước đó đã kể cho Tô Chung nghe rồi, nhưng Bạch bộ đầu vẫn tiếp tục lặp lại để kể cho Phương Dịch: "Phi Ưng Trại có bốn vị thủ lĩnh, đại thủ lĩnh Lam Nhãn Phi Ưng - Bốc Nguyên, là một tên nhị lưu cao thủ; Nhị thủ lĩnh Nhập Vân Hạc - Hà Văn Sơn, tuy chỉ là tam lưu cao thủ, nhưng lại có khinh công rất tốt, rất khó chơi; còn về phần tam thủ lĩnh Ngũ Bộ Xà - Chử Nam, nửa năm trước còn bị nha môn Trầm bộ đầu truy nã, xử phạt mức án cao nhất; còn người vừa rồi là tứ thủ lĩnh Truy Hồn Chùy - Vương Hoàng, người nổi bật trong tam lưu cao thủ."

Tô Chung vui mừng: "May mắn, bọn họ không có ở cùng một chỗ, nếu không thì hôm nay chúng ta xui xẻo rồi."

Đám người của bọn họ, chỉ mới đối đầu với Tứ thủ lĩnh mà đã thấy hơi quá sức rồi, nếu như còn thêm ba vị kia nữa, chẳng phải là toàn quân bị diệt sao.

"Tô thiếu gia quá lo lắng."

Bạch bộ đầu lắc đầu cười khẽ: "Mấy tên tội phạm như bọn họ, đều là trọng điểm truy nã của nha môn, nếu tụ tập một chỗ, rất dễ dàng bị phát hiện, nên dù cho tất cả bọn họ đều đã tiến vào thành, nhưng cũng không có khả năng ở chung một chỗ đâu."

Phương Dịch sắc mặt lạnh lẽo: "Ý của ngươi là, bọn họ có khả năng đều đã tới quận thành?"


"Đề phòng vạn nhất!"

Bạch bộ đầu nghiêm mặt: "Ta đã báo cho tổng bộ đầu, xin cao thủ tới ứng trợ."

Phụ trách trị an của nội thành ngoại trừ binh lính, thì chủ yếu là do nha dịch, bộ đầu và nha môn phụ trách bắt người, trong đó có ba vị tổng bộ đầu phụ trách bảo vệ.

Ba vị này đều là cảnh giới nội khí viên mãn nhất lưu cao thủ, dưới tình huống bình thường thì sẽ không xuất thủ.

Mà từng vị bộ đầu dưới trướng bọn họ, võ nghệ tuy cao thấp khác nhau, nhưng cũng đều nội khí cảnh giới.

Bạch bộ đầu phụ trách khu vực ngoại thành, nên võ nghệ được coi là thuộc loại yếu hơn.

"Phần phật..."

Trong khi nói chuyện, một con chim trắng từ trên không hạ cánh xuống, Bạch bộ đầu đưa tay đỡ lấy con chim này, gỡ một tấm giấy trắng trên người của nó xuống.

"Có tin tức."

Đảo mắt qua tờ giấy, Bạch bộ đầu vui vẻ: "Lần này người xuất thủ là Bát Tí Thiên Vương - Lâm Bằng, Truy Phong Kiếm - Thẩm Trọng, đều là nhị lưu cao thủ thuộc nha môn, trong đó Thẩm bộ đầu khinh công rất tốt, vừa vặt có thể khắc chế được Nhập Vân Hạc, bọn họ đang ở thành đông Quế Uyển đợi chúng ta qua đó."

"Vậy còn chờ gì nữa, đi!" Phương Dịch nhíu mày, mở miệng nói.

"Thiếu gia?"

Chu Thông đang đứng bên cạnh Tô Chung, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Chúng ta có đi qua đó luôn không? Hay là, đi về đi."

"Bốp!"

Tô Chung quay đầu vỗ một chưởng vào trán của Chu Thông, nhỏ giọng chửi: "Đồ vô dụng, mối thù của Trần Đại Toàn, ngươi cứ để yên như vậy sao?"

"Thiếu gia, ta không có ý đó."

Chu Thông vội vàng mở miệng: "Ta lo lắng cho an nguy của ngài, nếu như, nếu như chỗ đó có đám người kia, mà đao kiếm thì không có mắt…"


"Đánh rắm!"

Tô Chung hừ lạnh: "Có nhiều người như vậy,

Thì có thể xảy ra chuyện gì? Ta thấy ngươi lo lắng cho tính mạng của ngươi thì đúng hơn. Đừng có càm ràm nhiều như vậy, đuổi theo bọn họ cho ta, hôm nay ta nhất định phải thấy kẻ giết Trần Đại Toàn bị chém đầu mới hả dạ được!"

Tôn Hằng quét mắt nhìn Tô Chung, hắn không ngờ tới, một vị thiếu gia quần là áo lụa, mà vẫn có nghĩa khí như vậy.

"Vâng, thiếu gia."

Chu Thông thấy khuyên can không được, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

...

Chờ cho tới khi bọn họ đi tới Quế Uyển, thì ở nơi này đã có năm vị trong nha môn chờ sẵn.

Mặc dù không nhiều người, nhưng mỗi một người đều là cao thủ.

Trong đó còn có Bát Tí Thiên Vương - Lâm Bằng, chính là người mà Tôn Hằng từng gặp ở Miên Nguyệt Lâu.

Lâm Bằng tiếp nhận quyền chỉ huy từ Bạch bộ đầu, đoàn người dưới sự dẫn đường của Lưu Di, dọc theo đường chính, đi đến một địa điểm thuộc thành đông.

Càng đi về phía trước, thì sắc mặt của đám người Lâm Bằng, Phương Dịch càng cổ quái.

"Chỗ ở của Trương gia?"

Đây là một khu nhà ở bị bỏ hoang, bụi cỏ mộc bốn phía, biển hiệu bị nứt gãy, nhìn qua thì như đã rất lâu rồi không có người ở, rất hoang vu.

Lúc này, bọn họ đang đứng trước khu nhà này, ánh mắt của nhiều người lại trở nên phức tạp.

"A..."


Lâm bộ đầu lạnh lùng cười: "Bọn hắn trốn thật kỹ! Tưởng rằng trốn vào trong ổ quỷ này thì ta không dám tiến vào sao?"

"Ổ quỷ?"

Tô Chung trừng mắt nhìn, xoay đầu hỏi Chu Thông: "Chuyện này là thế nào, hình như ta đã từng nghe nhắc đến nơi này rồi."

"Thiếu gia, ngài lại quên rồi."

Chu Thông ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng giải thích: "Năm năm trước, liên quan đến Trương gia. Nơi này chính là chỗ ở của Trương gia, nhưng vào năm đó chết rất nhiều người, từ đó trở về sau, nghe nói là nơi này thường xuyên xảy ra những chuyện ma quái."

Ba chữ "chuyện ma quái" này làm cho người ta rất mẫn cảm, rõ ràng mặt trời đã lên cao rồi, nhưng khi nhìn vào cái sân bị bỏ hoang này, không hiểu sao lại khiến cho người ta rợn rợn sống lưng.

Tô Chung ra vẻ như đã bừng tỉnh: "Là Trương gia đúng không!"

Trong đám người, có người cũng bừng tỉnh hiểu ra, nhưng cũng có người vẫn khó hiểu.

Nhưng đa số bọn họ đều là người của quận thành, nên cũng nghe qua tin đồn về Trương gia này.

"Tiến vào!"

Mà lúc này, Lâm Bằng đã vung tay lên, dẫn đầu đám người, nhảy vào trong sân.

"Vâng!"

Tiếng trầm thấp của mọi người đáp lại, cánh cửa cũ nát bị đẩy ra một khe hở, một đám người đi vào, nhẹ nhàng không gây ra tiếng động.

Nơi này là một trong ba sân lớn của khu nhà, không ít căn phòng đã bị sụp đổ, chỉ còn lại chi chít mạng nhện, cỏ cao đến khoảng đầu người trải rộng toàn bộ nội viện.

"Sàn sạt..."

Bước chân nhẹ nhàng chà lên mặt đất và cỏ khô, phát ra âm thanh rất nhỏ, ẩn trong tiếng gió.

Mọi người đang rất đề cao tinh thần, chậm rãi tới gần căn phòng ở giữa.

"Có dấu chân!"

Lưu Di vạch đám cỏ khô ra, liếc nhìn dấu chân trên đất, ngay bên cạnh dấu chân này còn có vết máu, khẽ gật đầu: "Đúng là nơi này rồi."

"Tản ra, vây quanh nơi này, đừng để tên nào chạy thoát!"


Lâm Bằng vung tay lên, đám người liền chia thành từng tốp khoảng ba tới năm người tản ra, vây quanh căn phòng này.

"A..."

Trong căn phòng bỏ hoang, có tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, ngũ quan của Tôn Hằng rất nhạy bén, trong chớp mắt đã xác nhận được, đây chính là giọng của vị Hồn Chùy Vương Hoành kia.

Mắt Lâm Bằng sáng lên, không chần chờ gì nữa, rảo bước nhanh hơn, trong chớp mắt đã đi tới trước cửa phòng, song chưởng của hắn lay động, hung hăng đánh về phía trước.

"Ầm..."

Cánh cửa sớm đã bị mục nát làm sao chống đỡ được một chưởng của Lâm Bằng, lúc này đã bị đánh văng ra.

"Người của nha môn đây, tất cả quỳ xuống chịu trói, bằng không, giết bất luận tội."

Trong tiếng hét này, một đám người nhảy vào từ cửa sổ, dũng mãnh xông vào căn phòng bỏ hoang này, vây xung quanh.

Lọt vào mắt bọn họ, là mấy người đang ở trong phòng, trong đó còn có người tên Vương Hoành đang băng bó vết thương.

Chỉ có điều, đối mặt với sự bao vây của bọn họ, thì đám người kia cũng không có chút gì là ngạc nhiên.

Nhìn qua những người trong phòng, Lâm Bằng cười ha hả: "Bốc Nguyên, chắc các ngươi không ngờ tới đúng không? Chúng ta có thể nhanh chóng tìm tới nơi này như vậy!"

"Đúng là bọn ta không ngờ tới."

Một người đàn ông mặc đồ đen, đầu đội mũ mềm nhẹ nhàng đặt thuốc trên tay xuống, nhìn về phía Lâm Bằng: "Nhưng mà ta biết, các ngươi sớm muộn gì cũng đến."

Người này vừa mở miệng, thì những người khác trong phòng, bao gồm cả Lam Nhãn Phi Ưng - Bốc Nguyên kia, đều lạnh lùng nhìn về phía những người của nha môn, mà không nói tiếng nào.

"Hả?"

Biểu hiện của bọn này, làm cho Lâm Bằng thấy chột dạ, vô thức lùi về sau một bước, lạnh giọng nói: "Các ngươi là người pphe nào? Nha môn truy nã đạo phỉ, các ngươi cùng phe với bọn hắn đúng không?"

"Lâm bộ đầu đúng là người hay quên."

Người đàn ông kia kéo mũ mềm lên, lộ ra một khuôn mặt tang thương: "Năm năm không gặp, Lâm bộ đầu quên Trương mỗ rồi sao?"

"Trương Huyền Nghiệp! Là ngươi!"

Mà lúc này, không đợi Lâm Bằng mở miệng, thì Phương Dịch đang đứng sau lưng hắn đã trừng to mắt, la hoảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận