Ly Thiên Đại Thánh

Kho điển tịch và kho vũ khí, hiển nhiên là nơi quan trọng nhất đối với bất kỳ một môn phái nào.

Tam Hà Bang cũng không ngoại lệ, dù cho nơi này chỉ chứa những công pháp cấp thấp, nhưng vẫn canh giác cẩn thận.

Đây là một tòa nhà bằng đá ba tầng, là hạch tâm của Nội Vụ Các, xung quanh ba bước một chòi gác, mười bước một trạm gác, canh chừng cẩn mật.

Trong lầu này, chống cháy chống nước, mà chỉ có một cái cửa ra vào hẹp, để chắc chắn một khi phát hiện có trộm, thì tuyệt đối không thể chạy thoát.

Tôn Hằng mang theo thư tín cùng lệnh bài thân phận, đi qua ba lần kiểm tra, mới có thể đến được chỗ này.

Cửa lầu rộng mở.

Nắng chiều chiếu dọc vào cái cửa hẹp này, tạo thành một đường sáng thon dài.

Một lão già mặt áo xám, nghiêng người ngồi trước cửa, hai mắt híp lại, đầu nhẹ lung lay, đắm chìm trong đường sáng này, ngủ mà lại như không ngủ.

Ở trước người hắn, đặt một cái bàn dài, trên bàn thì đặt bốn món bút mực giấy nghiên.

Vị này, chắc là Lưu tiền bối theo lời của Trịnh Luân.

"Tiền bối!"

Tôn Hằng chậm rãi tiến tới, hơi khom người, cầm lệnh bài và thư tín đưa ra: "Vãn bối Tôn Hằng, vừa mới tấn cấp nội khí."

"Ừ."

Lão già kia hơi hé con ngươi ra, đảo qua lệnh bài và thư tín, nhưng cũng không có kiểm tra kỹ lại, lão chỉ duỗi ngón tay gầy còm ra, nhẹ nhàng chỉ vào bốn món trên bàn: "Trong một canh giờ có thể chép lại hai môn võ học, đi chọn đi, chỉ có thể chọn ở tầng một!"

Giọng của người này khàn khàn, dường như đã suy yếu lắm rồi, để lại ấn tượng sâu trong lòng người khác.

"Vâng!"

Tôn Hằng khom người đáp ứng, sau đó quét mắt nhìn xung quanh, tâm tình của hắn cũng trở nên kích động.

Từ trước đến giờ, mình vì một môn công pháp, mà phải tốn biết bao công sức và tâm tư mới có thể lấy được.


Mà bây giờ, thì có nhiều công pháp bí tịch như vậy đặt ở trước mặt, mình có thể tùy ý chọn.

Đây chính là cái lợi của việc gia nhập thế lực lớn, tương lai có thể rộng mở hơn, đỡ vất vả hơn, đó là những thứ mà không một người độc hành nào có thể so sánh được.

Nhẹ nhàng hô hấp, Tôn Hằng bình tĩnh lại, bắt đầu chăm chú dò xét nơi này.

Không gian phòng đá cũng không lớn, khoảng chừng một trăm mét vuông, chỉ có sáu cái giá sách lớn, trong đó chứa tầm 300 cuốn sách.

Ở góc phòng có hai bộ bàn ghế, chắc là nơi để cho những người vào đây sao chép lại võ học.

Những bộ sách bí tịch này được xếp ngay ngắn trên giá sách, mỗi một cuốn đều chiếm diện tích không nhỏ. trong lúc đi dạo, Tôn Hằng tiện tay cầm lấy một quyển, chỉ thấy ở bìa sách ghi ba chữ lớn "Thông Tí Quyền."

Những quyển sách xếp gần nó, đều là quyền pháp, hơn nữa Tôn Hằng đều từng nghe qua tên của chúng, xem ra nhiều người trong bang, đều học công pháp ở đây.

"Thập Tự Thủ", "Phân Cân Bát Quyết", "Thất Tinh Thung Quyền"...

Ở hai trang đầu tiên của mỗi một môn công pháp, đều có miêu tả vắn tắt, để cho người chọn sách có thể hiểu rõ.

Khi cầm lấy một quyển sách nọ, thì Tôn Hằng không khỏi mỉm cười.

Môn quyền pháp này hắn cũng có, chính là lúc trước lấy được của chấp sự Trần Tứ Long ở Thanh Dương Trấn, Hàng Long Phục Hổ Quyền.

Tuy nói trong bang nghiêm cấm mang những công pháp ở đây truyền ra bên ngoài, nhưng chuyện này, ai có thể quản được?

Ngược lại, nội khí công pháp, bởi vì có tu vi hạn chế, hơn nữa nếu để lộ thì bị xử phạt rất nghiêm trọng, nên không truyền ra bên ngoài.

Hơi trầm ngâm, Tôn Hằng quay người tìm kiếm trên giá sách khác.

Phía trên giá sách này đều là chưởng pháp, ở đằng sau còn có một chút thối pháp, trảo pháp. (Chân, tay).

Mà ở trên giá sách này, Tôn Hằng cũng nhìn thấy công pháp sở trường của mình Đại Suất Bi Thủ.

Sau giá sách bên cạnh chưởng pháp này, là công pháp cùng binh khí, trong đó đao kiếm chiếm tỷ lệ nhiều nhất, những binh khí khác cũng không ít, nhưng chúng đều không được miêu tả vắn tắt, nên chắc là những công pháp này không phải loại mạnh mẽ lắm.

Dạo qua một vòng, Tôn Hằng đứng trước một giá sách chuyên đặt nội công tâm pháp.


Phía trên giá sách này chỉ có bốn loại bí tịch.

"Thanh Ngọc Công", "Phiên Giang Đảo Hải Quyết", "Tráng Khí Công, "Nội Khí Thuật".

Bốn môn công pháp này, đều là công pháp chủ yếu của nội khí cảnh cao thủ Tam Hà Bang, trong đó Thanh Ngọc Công là môn công pháp gia tăng nội khí nhanh nhất.

Chỉ có điều,

Môn công pháp này có thể gia tăng nội khí rất nhanh, nhưng nếu cùng người khác đánh nhau chém giết, thì lúc đó nội khí sẽ rung chuyển kịch liệt, rất dễ dàng gây tổn thương chính mình.

Đề xuất của Hoàng Mạc, là Tráng Khí Công, môn công pháp này rất thích hợp khi đánh nhau chém giết với người khác, có thể bạo phát sức mạnh.

Nhưng mà, bây giờ Tôn Hằng còn có thể lựa chọn công pháp tốt hơn.

Thả quyển sách trên tay xuống, Tôn Hằng đi đến trước mặt lão già trông coi nơi này, móc từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu trị giá năm mươi lượng, cung kính đưa tới.

"Tiền bối, vãn bối thường xuyên nghe qua tên của kho điển tàng, không biết vãn bối có thể xem kỹ hơn một chút được không?"

"Hả?"

Lão già này nhíu mày lại, dần dần mở ra hai con ngươi, nhìn Tôn Hằng nửa ngày, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi tên là gì?"

"Tôn Hằng."

"Họ Tôn... Họ Tôn? Ngươi là hậu bối của Tôn Đạt?"

Lão già thì thào nói, sau đó đột nhiên nhíu mày: "Không, Tôn Đạt cũng không có đứa con cháu nào trẻ như vậy."

Trong khi nói chuyện, sắc mặt của lão dần dần trở nên lạnh hơn.

Tôn Hằng một mực đứng ở bên cạnh, nghe vậy tim của hắn không khỏi đập mạnh một cái, hắn đang nghi ngờ có phải Trịnh luân lừa mình hay không.

Nhưng cũng có thể, loại đưa tiền lên lầu này, chỉ có thể dùng cho những người có bối cảnh.


Nhưng mình thì không có bối cảnh!

Mà Trịnh Luân, lại cho rằng mọi người đều có cơ hội này!

Nhìn thấy trên mặt của lão già này dần dần đỏ lên, Tôn Hằng hít mạnh một hơi, sau đó vội vàng nói: "Năm nay vãn bối mới mười lăm tuổi!"

Đây chính là ưu thế duy nhất của hắn!

"Két…"

Ghế ngồi của lão già này vang lên một âm thanh, nét giận trên mặt cũng cứng lại, sau đó trợn mắt nhìn Tôn Hằng: "Mười lăm tuổi? Có thật không?"

"Tất nhiên là thật."

Nhìn biểu hiện của đối phương, Tôn Hằng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hình như, mọi chuyện ổn lại rồi.

"Mười lăm tuổi!"

Lão già này cầm lấy lệnh bài thân phận của Tôn Hằng, nhìn tới nhìn lui một hồi, sau đó mới buông lỏng cơ thể, lần nữa ngồi xuống.

"Khó trách, khó trách!"

Thở dài một hơi, lão nhẹ nhàng xua tay: "Đi đi, nhớ kỹ, thời gian một nén hương."

"Vâng!"

Tôn Hằng gật mạnh đầu, tim của hắn không kìm được mà đập mạnh lên, thậm chí mặt hắn cũng dần dần đỏ lên.

Không chút do dự, hắn cầm bốn món bút mực giấy nghiên trên bàn, xoay người đi lên lầu hai.

Bài trí của lầu hai cũng giống như lầu một, nhưng nó chỉ có ba cái giá sách, hơn nữa điển tịch cũng rất ít.

Còn về phần lầu ba, ở trên đó có cửa đá khóa chặt, Tôn Hằng cũng không có suy nghĩ sẽ lên đó.

Đầu tiên là nội công tâm pháp!

Tổng cộng ba quyển.

"Thiếu Dương Thần Công", "Bát Mạch Hành Thủy Quyết", "Lưỡng Nghi Tâm Pháp"


So sánh với những môn tâm pháp ở dưới, thì chỉ cần nhìn tên của ba môn tâm pháp này, đã có thể thấy được chúng thâm thúy hơn nhiều rồi.

Hơn nữa, không giống như bốn môn tâm pháp ở dưới chỉ miêu tả về Thập Nhị Chính Kinh, ba môn tâm pháp này, miêu tả đầy đủ ba giai đoạn của nội khí cảnh giới.

Không chỉ như vậy, xét cùng một khoảng thời gian, thì tu luyện ba môn tâm pháp này, sản sinh nhiều nội khí hơn những môn tâm pháp kia, mà chất lượng của nội khí, cũng mạnh hơn chúng nhiều!

"Phù…"

Tôn Hằng thở dài một hơi, hắn rất nhanh lướt qua miêu tả của ba môn tâm pháp này, cuối cùng lựa chọn "Thiếu Dương Thần Công".

Còn về nguyên nhân, thì là do môn công pháp này vận hành nội khí đơn giản nhất!

Hơn nữa, mặc dù công pháp này vận hành đơn giản, nhưng uy lực rất lớn, và đối với việc trị độc chữa thương, lại càng có hiệu quả.

Thậm chí, khi đả thông được Kỳ Kinh Bát Mạch, thì Thiếu Dương Thần Công còn có tăng phúc thêm nữa.

Cầm lấy cuốn bí tịch này, Tôn Hằng xoay người về những giá sách chứa vũ kỹ.

Môn công pháp thứ hai, hắn muốn lựa chọn giữa khinh công và ngạnh công.

Kinh nghiệm từ nhiều lần giao thủ, báo cho Tôn Hằng biết khinh công của hắn yếu thế nào, nhưng hắn có thiên phú về tu luyện thân thể, nên hắn cũng muốn lựa chọn ngạnh công để tu luyện.

Rất nhanh, Tôn Hằng đã quyết định.

Hắn lựa chọn khinh công.

Mặc dù công pháp ở lầu hai cũng không ít, nhưng ngạnh công chỉ có mấy cái, hơn nữa chúng cũng không mạnh lắm.

Trong đó mạnh mẽ nhất là Ngũ Sát Thân, nhưng môn công pháp này chỉ mạnh hơn Thập Tam Hoành Luyện của hắn một chút mà thôi.

Còn về phần Thiết Bố Sam, Bát Bảo Môn…, miêu tả về trạng thái đại thành của những môn công pháp này, Tôn Hằng đã sớm đạt tới nên không cần tu luyện làm gì.

Xem ra, người cường hóa thân thể luyện ngạnh công, ở trong nội khí cảnh, là rất hiếm thấy.

Còn về phần khinh công, Tôn Hằng chọn môn công pháp tên là "Lục Địa Bôn Đằng Thuật".

Môn khinh công này, chủ yếu sử dụng thân thể, nội khí chỉ là phụ trợ thôi. Dù chỉ có thể xếp hàng trung đẳng trong những môn khinh công ở đây, nhưng đối với Tôn Hằng đây chính là công pháp thích hợp nhất.

"Thiếu Dương Thần Công", "Lục Địa Bôn Đằng Thuật".

Chính là chúng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận