Ly Thiên Đại Thánh

Từ khi bước vào nội khí cảnh, thì Tôn Hằng hoài nghi mình có phải chuyển vận không.

Đầu tiên là dùng tiền để vào tầng hai của điển kho, lấy được hai môn công pháp cao minh.

Bây giờ lại lấy được môn ngạnh công hiếm thấy "Kim Thân Công" này.

Nếu như không phải hắn tu luyện nội khí chậm hơn người thường rất nhiều, thì sợ bây giờ đã không còn tiếc nuối gì nữa!

Ngoài ra, trong đợt vây quét diệt phỉ ở Phù Đăng Sơn, tuy Trương Huyền Nghiệp đã chết, nhưng phó đường chủ Tô Dương cũng chịu trọng thương.

Nên hắn phải cần bế quan dưỡng thương, sợ là trong vòng một hai năm sẽ không lộ diện, thậm chí nghe nói hắn còn tạm thời bị đình chỉ chức vụ phó đường chủ đông đường sông này.

Như vậy, thì trong thời gian ngắn Tôn Hằng không phải lo lắng hắn trả thù việc Tô Chung.

Xem ra, mình cũng không cần phải chạy trốn.

Ngược lại thì phụ thân của Thiệu Cương Thiệu An…

Hôm qua hai người đã gặp một lần ở trong bang.

Lúc ấy nhìn thấy nét mặt của Thiệu An, để cho Tôn Hằng cảm giác được, nếu như không phải e ngại có người khác ở đó, nếu mà hai người gặp nhau ở chỗ không người, thì sợ là hắn đã trực tiếp hạ sát thủ với mình rồi!

Rốt cuộc, Thiệu Cương mất tích, thì Tôn Hằng là người đáng nghi nhất.

Thiệu An là trợ thủ đắc lực của Tô Dương, nên chắc hắn đã đả thông Thập Nhị Chính Kinh, chỉ có đều cũng thuộc loại bình thường trong nhị lưu cao thủ à.

Tôn Hằng đối mặt với hắn, không có một chút phần thắng nào cả.

Cũng bởi vì lý do này, mà mấy ngày hôm nay Tôn Hằng một mực ru rú trong nhà, không có thò đầu ra ngoài, chờ Thẩm Điệp Lan triệu kiến.

Bây giờ đã được thư xác nhận của Thẩm Điệp Lan cùng với Dư bang chủ, nên Thiệu An muốn báo thù mình, thì sẽ không dám công khai như vậy.


"Không ngờ tới, ngươi nhanh chóng trùng kích nội khí như vậy!"

Trên đường phố làm bằng đá xanh này, ở trước mặt là một nữ tử đang chắp tay sau lưng, cơ thể của nàng thẳng tắp, tóc dài đến eo nhẹ nhàng lắc lư, khí tức mặc dù tiêu sái nhưng vẫn còn mang theo hào hùng.

"May mắn mà thôi!"

Tôn Hằng đi theo phía sau, đem bản bí tích cùng với hai hạt Hoàng Long Đan để vào trong ngực, chậm rãi mở miệng: "So với Nguyễn tiểu thư thì ta không tính là may mắn."

"Không cần phải khiêm tốn!"

Nguyễn Nguyên Hương hơi xoay người, mặc dù tán dương, nhưng vẫn thập phần kiêu ngạo: "Đúng là thiên phú của ngươi không kém, chỉ tiếc là xuất thân quá thấp, nên thành tựu nội khí cũng có hạn."

"..."

Sắc mặt của Tôn Hằng cứng lại, không khỏi cười khổ một tiếng.

Hắn biết Nguyễn Nguyên Hương đang nói sự thật, nhưng đôi khi sự thật thì lại gây đau lòng.

"Ngươi cảm thấy ta nói không đúng?"

Khóe miệng của Nguyễn Nguyên Hương cong lên, không đợi Tôn Hằng trả lời, đã xoay người đi chỗ khác, tiếp tục bước đi: "Nghèo văn giàu võ, xuất thân thấp hèn, thì tài nguyên tu luyện liền ít đi, học văn còn có thể dựa vào thiên phú để có thành tựu. Nhưng luyện võ, thì chỉ dựa vào thiên phú còn chưa đủ!"

"Giống như Hoàng Long Đan mà ngươi đang cầm vậy, giá cả ở trong bang là năm mươi lượng một hạt, hai hạt có thể rút ngắn tốc độ tu luyện của người thường một năm. Nhưng nếu muốn mua, thì chỉ có tiền thôi vẫn chưa đủ! Bởi vì mỗi tháng bang phái chúng ta chỉ sản xuất số lượng có hạn, nên phải ưu tiên cung cấp cho đệ tử có quyền có thế ở trong bang."

"Với lại, tuy một trăm lượng bạc cũng không nhiều, nhưng đối với ngươi, thì sợ cũng không phải là con số nhỏ đúng không?"

Mà sắc mặt của Tôn Hằng vẫn lãnh đạm như trước, im lặng không nói một lời.

"Còn nữa, ngươi còn lựa chọn tu luyện ngạnh công!"

Nguyễn Nguyên Hương cười khinh thường: "Loại công phu này, không chỉ cần thiên phú nhất định, mà còn phải kiên trì quanh năm suốt tháng tích lũy mới có thành tựu. Một ít công pháp kháp, thì còn có thể mưu lợi được một chút. Mà còn luyện thể ngạnh công, hừ…"


Ngạnh công khó luyện, hơn nữa lại không phải lợi hại nhất, đây cũng là chuyện bình thường.

Giống như tu luyện khinh công, chưởng pháp, kiếm pháp, thì chỉ cần rèn luyện một bộ phận trong cơ thể là được.

Nhưng ngạnh công lại không giống như vậy, nó yêu cầu phải rèn luyện toàn thân, nên tương đối tốn thời gian, hơn nữa còn yêu cầu hơi cao.

Mà ngạnh công đại thành, thì chưa hẳn có thể vượt qua những công pháp khác.

Giống như U Nguyệt Kiếm Pháp của Nguyễn gia, kiếm pháp không chỉ tinh diệu, mà còn có thể dựa vào thần binh lợi khí, nếu như đối mặt với ngạnh công, thì sẽ chiếm ưu thế rất nhiều.

Cũng bởi vì vậy, nên tiến giai nội khí thì người tu luyện ngạnh công cũng không nhiều, mà người phát triển công pháp cũng ít hơn.

Thấy Tôn Hằng một mực im lặng, nên Nguyễn Nguyên Hương đoán rằng lời nói của mình làm đối phương tự ái, nên lập tức dùng tay ném, đem một vật ném tới.

"Tiếp được!"

"Bốp!"

Tôn Hằng đưa tay tiếp được, đây là một cái lệnh bài làm bằng gỗ đen: "Đây là cái gì?"

"Là công việc mới mà nhị phu nhân giới thiệu cho ngươi."

Nguyễn Nguyên Hương lắc mái tóc dài của mình: "Ngươi đắc tội với người nào ở đông đường sông sao? Đây là công việc tuần tra Nam Hà Đạo đường khẩu, là một công việc nhẹ nhàng nhàn nhã, và gần đây thì phụ trách việc rút người của chúng ta ra khỏi Lĩnh Tây Quặng Mỏ."

"Lĩnh Tây Quặng Mỏ!"

Đôi mắt của Tôn Hằng khẽ nhúc nhích: "Là mỏ bạc kia?"

"Không sai!"


Nguyễn Nguyên Hương khẽ cười rồi gật đầu: "Đây chính là một công việc béo bở nha! Chỉ chỉ có gần hai tháng, nhưng vẫn đủ cho ngươi vơ vét một phen, ngươi cần phải nắm chắc cơ hội này, loại chuyện này không thường có đâu."

"Đây chính là sự chiếu cố đặc biệt của nhị phu nhân với ngươi, nên ngươi cần ghi nhớ điều này!"

"Ân nghĩ của nhị phu nhân, thuộc hạ không dám quên!"

Lúc này Tôn Hằng mới gật đầu, sau đó hỏi tiếp: "Chỉ là, tại sao người của chúng ta lại phải rút khỏi chổ này? Chẳng lẽ là mỏ bạc bị khai thác hết sao?"

"Chuyện này cũng không phải!"

Dường như biết Tôn Hằng cũng không rõ việc trong bang lắm, nên Nguyễn Nguyên Hương mới giải thích cho hắn: "Lĩnh Tây Quặng Mỏ là của triều đình, chúng ta chỉ phụ trách khai khác mà thôi, mà kỳ hạn mười năm đã tới, mười năm tiếp theo, là do Nhạn Phù Phái phụ trách."

"Nhạn Phù Phái."

Tôn Hằng yên lặng gật đầu, đây chính là một thế lực đã cắm rễ ở Trần quận hơn ba trăm năm, coi như là triều đình, cũng phải nể mặt nó vài phần.

"Nhạn Phù Phái có ba vị tiên thiên, chưởng môn lại là đệ nhất cao thủ của Trần quận, bọn họ muốn nhúng tay vào sinh ý của quặng mỏ này, nên chúng ta không thể không cho!"

Khi Nguyễn Nguyên Hương nói về Nhạn Phù Phái, thì giọng của nàng dường như ưu ái và tự hào hơn nhiều: "Có điều, bọn họ cũng đưa một cái tiêu cục cho chúng ta, nói qua nói lại, thì cũng không tính là thua thiệt."

Có thua thiệt hay không thì Tôn Hằng không biết, nhưng loại không tự nguyện nhượng lại cho người ta này, thì rõ ràng là Tam Hà Bang bị người ta ép.

Với tư cách là thế lực lớn thứ hai chỉ sau triều đình ở Trần quận, nên ở nơi này dường như Nhạn Phù Phái một tay che trời vậy!

Mà chưởng môn hiện tại của Nhạn Phù Phái là một người rất cường thế, khi Dư Tĩnh Thạch vừa mới tiến vào cảnh giới tiên thiên, thì hắn từng đến nhà bái phỏng, chỉ cần hai ba câu đã đoạt danh tiếng của Dư Tĩnh Thạch, làm cho hắn không dám phát tác, là một nhân vật truyền kỳ.

Mà hiện tại Nhạn Phù Phái, khí vận lên cao, người trong phái này, đôi khi đều không để người của nha môn vào trong mắt.

"Đúng rồi!"

Nguyễn Nguyên Hương đang đi thì đột nhiên dừng lại, lắc lư mái tóc dài của mình, khuôn mặt của nàng ửng đỏ: "Mấy tháng sau, là hôn lễ của ta, đến lúc đó ngươi cũng phải tới nha!"

"Hôn lễ?"

Tôn Hằng sững sờ, sau đó vội vàng chắp tay: "Chúc mừng, chúc mừng nha! Không biết là vị thanh niên tài tuấn nào, may mắn cưới được Nguyễn tiểu thư?"

"Tên của hắn, hẳn ngươi cũng có nghe qua."


Nguyễn Nguyên Hương giương cổ lên, kiêu ngạo nói: "Nhạn Phù Phái Tụ Để Du Long Tiết Tung Y!"

"Là hắn!"

Tôn Hằng kinh ngạc, khó trách khi nhắc tới Nhạn Phù Phái thì ngữ khí của Nguyễn Nguyên Hương hơi khác, thì ra là muốn xuất giá nha!

Quả thật là con gái gả đi giống như tát nước ra ngoài, vẫn còn chưa có xuất giá, mà trong lòng đã thiên vị như vậy rồi.

Đương nhiên, lời này Tôn Hằng sẽ không nói ra.

Khi tại hạ vừa mới tới quận thành, thì may mắn gặp phải Tiết công tử, tướng mạo đường đường chính chính, tuấn tú lịch sự."

Hắn chắp tay cười: "Hai người đều là thanh niên tài tuấn, mà một cặp trời sinh, được ông trời tác hợp!"

"Ừ!"

Tuy Nguyễn Nguyên Hương là giang hồ nữ tử, nhưng khi nói đến hôn sự của mình, vẫn ngượng ngùng như những người khác, lúc này khuôn mặt của nàng đỏ bừng, ngại ngùng nói: "Người như hắn, quả thật rất không tệ. Ta… Ta cũng rất hài lòng."

"Thật ra…"

Nguyễn Nguyên Hương sửa lại mái tóc của mình, tiếp tục bước đi: "Nếu không phải xảy ra một số chuyện, thì ta cũng không có ý định kết hôn sớm như vậy."

"Khi còn trẻ không có ra giang hồ xông xáo, thì về sau sợ là không còn cơ hội nữa."

"Phận làm nữ nhi, đều không thể quyết định số phận của mình!"

Tôn Hằng hơi nghiêng đầu, hắn nhớ được hình như Nguyễn Nguyên Hương còn có một vị hôn phu kia mà.

Nghe nói, vị hôn phu của nàng gặp phải vận may lớn, bây giờ đã là nhân vật phong vân của quận thành này rồi.

Chắc là bởi vì như vậy, nên Nguyễn Nguyên Hương mới quyết định cưới nhanh!

Nghĩ đến đây, Tôn Hằng không khỏi lắc đầu.

Tình cảm của nữ nhi, không có liên quan đến mình nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận