Do vấn đề về thể chất của một số người, phần lớn hành trình ngày hôm nay đều là ngồi trong cửa hàng nào đó nhấm nháp đồ ăn vặt, sau đó lại chụp vài kiểu ảnh.
Sau khi chơi ở Nội Mông trong ba bốn ngày, hứng thú của nhóm người Lạc Vân Sam cũng vơi đi không ít. Nơi đây mặc dù có rất nhiều điểm thú vị, nhưng cuối cùng cũng chỉ là mua, mua và mua, danh lam thắng cảnh bên trong thực sự không có gì nổi bật, chỉ là một bức tranh tươi tắn hơn chút mà thôi.
Khi đang bàn kế hoạch đổi địa điểm để tiếp tục chuyến đi, bốn người họ tình cờ gặp một nhóm khoảng 100 người đang đi trên thảo nguyên, bắt chuyện vài câu mới biết bọn họ làm trong một công ty xây dựng.
- Mấy người định đi bộ cả trăm km tới thảo nguyên à?
Từ Bân có chút kinh ngạc.
- Đi bộ hình như là mất một ngày một đêm đó.
- Cũng khoảng đó, lần trước mất khoảng hai mươi ba giờ.
Một nữ giám đốc hơn bốn mươi tuổi cùng Từ Bân nói chuyện phiếm, cô ấy vừa uống mấy ngụm nước vừa nói.
- Các cô thật sự lợi hại, có cơ hội tôi liền tham gia.
Từ Bân nhìn qua hàng người khá dài, cô định tổ chức cho công ty của mình như vậy.
Đi bộ trăm dặm để đột phá bản thân hay gì đó cũng là một chủ đề hay. Bằng cách này, Từ Bân đã hoàn thành hoạt động team building cho nhân viên công ty.
- Muốn thì đi với chúng tôi, chúng tôi mới bắt đầu thôi.
Nữ tổng giám đốc cười mời cô.
- Vậy không ổn lắm, chúng tôi đang đi du ngoạn.
Từ Bân kiên quyết cự tuyệt, trăm dặm không phải là nói đùa, tuy rằng thân thể cường tráng, nhưng cũng không muốn lần du lịch hiếm có này bị làm phiền.
- Đã như vậy, tôi đi trước một bước.
Nữ tổng giám đốc cũng không có ép buộc, chỉ là tình cờ gặp mặt mà thôi.
Ngay khi nữ tổng giám đốc vẫy tay chào tạm biệt Từ Bân, một đoàn người khác lại đi tới, họ kinh ngạc thốt lên.
- Tổng giám đốc Từ?
- Hả? Anh là...
Từ Bân nhìn người đàn ông xa lạ, cô không nhớ rằng hai người đã từng gặp nhau.
- Tôi là Lưu Kiệt, trước đây làm việc cho Văn Xương.
Người đàn ông trung niên lập tức nói ra tên họ của mình.
- Nhiều năm trước tôi và phó tổng có gặp qua cô.
- Ồ, thì ra vẫn là Lưu tiên sinh!
Sau khi được nhắc nhở, Từ Bân cố gắng moi ra tư liệu về Lưu Kiệt trong đầu.
- Tổng giám đốc Từ, đây là danh thiếp của tôi, nếu cô cần kế hoạch có thể liên hệ tôi.
Lưu kiệt lấy ra danh thiếp đưa cho cô.
- Được.
Từ Bân cười tiếp nhận danh thiếp, duỗi tay cố gắng không đụng vào khuôn mặt tươi cười kia.
Lưu Kiệt vẫn là một lão già nhanh trí, khi đang nói chuyện với Từ Bân ông ta liền nói ông chủ của ông ta ở gần đây, muốn hai người trò chuyện một chút.
Nếu là lúc khác, Từ Bân không cần để ý những xã giao như vậy nhưng cô nghĩ trở về có thể gặp chút khó khăn, liền đồng ý.
"Lo trước khỏi hoạ!"
Lưu Kiệt nhanh chóng mời ông chủ của mình đến và giới thiệu Từ Bân với anh ta.
- Thì ra là cô Từ, tôi nghe nói đã lâu. Tác phẩm "Độc bộ" của quý công ty chuẩn bị chiếu phải không?
Ông chủ của Lưu Kiệt khá trẻ, hình như mới vừa tới 30 tuổi.
- Đúng vậy, sẽ được phát hành vào tháng 8.
Khi Từ Bân còn đang làm quen người kia, Đỗ Nhược và hai người Lạc Vân Sam cũng không có nhàn rỗi, đã bắt đầu thương lượng tuần còn lại sẽ đi đâu.
- Nội Mông cũng tới rồi, có hứng thú đi Tân Cương chơi không?
Lạc Vân Sam nhìn điện thoại, nàng bị thu hút bởi thông tin về ngọc bích xuất hiện trên đó.
- Tân Cương?
Phùng Liễu hơi hơi nhíu mày, Tân Cương cho cô ấn tượng đầu tiên chính là dân tộc thiểu số, sau đó có phần tử khủng bố.
- Em nghe nói Tân Cương bên kia có nhiều quặng ngọc.
Lạc Vân Sam mở ra giao diện, xem xét.
- Có thể khai thác ngọc?
Đỗ Nhược hỏi, hình như cô ấy có hứng thú với quặng ngọc mà Lạc Vân Sam nhắc tới.
- Đúng vậy, tiện thể chị có thể thử vận may.
Lạc Vân Sam cười nói.
Sản nghiệp của Lạc thi có nhiều ngành, trong đó có cả ngành sản xuất châu báu, bỏ qua các công ty ở nước ngoài, còn có một công ty nhỏ ở Tân Cương chuyên thu mua ngọc bích.
- Không phải ngọc bích đều được tìm thấy ở Myanmar sao?
Phùng Liễu tò mò hỏi, cô không hiểu những thứ này cho lắm.
- Myanmar có nhiều mỏ ngọc bích hơn, nhưng Tân Cương cũng có.
Lạc Vân Sam nói thật, đúng là ngọc bích ở Myanmar nhiều hơn ở Trung Quốc, nhưng hệ số rủi ro ở đó cũng cao hơn.
Nếu thật sự muốn tới Myanmar chơi và thuận tiện tìm ngọc, nàng còn phải gọi một đội vệ sĩ đi theo mới đảm bảo an toàn.
Sau khi ba người họ đặt vé máy bay đến Tân Cương, Từ Bân cũng đã nói chuyện xong với Lưu Kiệt và những người khác, đây có thể coi là bước đầu thiết lập mối quan hệ xã giao.
- Đi Tân Cương? Chà, tôi cũng có hứng thú với việc tìm ngọc đó.
Từ Bân sau khi nghe quyết định của ba người rất đồng ý.
- Tôi đã chơi trò này ở nước ngoài vài lần, mắt nhìn cũng tốt lắm nha!
- Đánh cuộc thắng?
Đỗ Nhược hỏi.
Từ Bân không thèm để ý bĩu môi, một bộ lãnh đạm.
- Cũng không có gì, chỉ là kiếm lời mấy trăm vạn thôi.
- Còn có hai lần là bay mấy trăm vạn nữa.
Lạc Vân Sam bình tĩnh bổ sung.
- Lạc Vân Sam!
Từ Bân dậm chân, cô chỉ muốn lấy le với cô ấy thôi mà.
Lạc Vân Sam trong mắt mang theo một tia xin lỗi, thái độ thoạt nhìn rất thành khẩn.
- Thực xin lỗi, tôi chỉ muốn nói ra sự thật thôi mà.
- Hừ, vậy cậu so với tôi cũng không khá hơn bao nhiêu!
Từ Bân cắn răng một cái.
- Tôi nhớ cậu cùng tôi đi một lần, lần đó cũng thua!
- Tôi chỉ thua hơn một trăm vạn mà thôi, cũng không sao.
Lạc Vân Sam bình tĩnh trả lời.
- Dù sao tôi cũng xui xẻo, biết dừng lỗ đúng lúc.
Từ Bân và Lạc Vân Sam nói qua nói lại mấy lần, hai bên đào hết gốc gác của nhau lên, đem từng chuyện ở nước ngoài đều tuyên dương một lần.
Đương nhiên, cuối cùng Từ Bân là người đầu tiên nhận thua, nguyên nhân rất đơn giản, so với Lạc Vân Sam, người luôn có cuộc sống được lên kế hoạch và sắp đặt sẵn, thì cuộc sống riêng tư của Từ Bân bừa bãi hơn nhiều.
Đỗ Nhược và Phùng Liễu rất thích xem hai người cãi nhau, mỗi lần cãi nhau, hai người nhìn kết quả đều có vẻ vui mừng, yên lặng nhìn ăn dưa.
Nếu bạn thêm bỏng ngô và coca thì sẽ giống như ngồi trong rạp và xem phim.
Một ngày nữa nháy mắt trôi qua, cùng với tiếng cắt xuyên qua không trung, bốn người thuận lợi đến Tân Cương, bắt đầu một hành trình mới với hành trang khá nhẹ nhàng.