- Đêm nay em uống bao nhiêu rồi?
Phùng Liễu ghé sát mùi vào tóc Lạc Vân Sam hỏi.
- Chỉ ba bốn ly thôi...
Lạc Vân Sam mơ hồ nói.
- Hửm?
- Năm hay sáu...
- Chắc chắn sao?
- Bảy tám... chín ly.
Cuối cùng, dưới ánh mắt uy hiếp của Phùng Liễu thì Lạc Vân Sam đành phải đầu hàng.
- Thật sự chỉ có mười ly thôi, em cũng chú ý không uống say mà.
- Mười ly? À...
Phùng Liễu trực tiếp ném khăn lông lên người Lạc Vân Sam.
- Như vậy mà là uống ít à?
- Trưởng bối mời rượu nên em không thể từ chối được.
Lạc Vân Sam nhanh chóng lấy khăn lông xuống và lau tóc cho Phùng Liễu.
- Vợ ơi, tha thứ cho em lần này được không?
- Tôi biết trưởng bối mời rượu là không thể chối, nhưng em cũng không thể uống nhiều như vậy.
Phùng Liễu xụ mặt.
- Cho dù không tránh được thì em cũng nên biến một ly thành nửa lý, nửa ly thành non nửa không được à?
- Làm như vậy cũng được ạ? Vợ thông minh quá đi!
Lạc Vân Sam không hề suy nghĩ liền tâng bốc cô, khen vợ không bao giờ sai.
- Bạn học Lạc Vân Sam, tôi đang nói chuyện uống rượu với em, mời em đừng đánh trống lảng!
Phùng Liễu đã quen với mánh khóe này của nàng, sao có thể dùng năm ba câu mà để cô quên được.
- Dạ dạ dạ, em nhớ kỹ mà, sau này chỉ uống nhiều nhất mười lần nửa ly!
Lạc Vân Sam phối hợp đáp.
- Em biết vậy là tốt.
Phùng Liễu thở phào nhẹ nhõm, không có quá nhiều yêu cầu.
Sau khi hai người nằm trên giường, Phùng Liễu lại nhịn không được chọc chọc xương quai xanh của Lạc Vân Sam.
- Buổi tối ngày mai có vướng bận gì không?
- Tối mai... hình như là không có!
Lạc Vân Sam nhớ lại lịch trình, hình như ngày mai không có ai hẹn nàng.
- Em chắc chắn?
- Dạ, chắc chắn!
"Nếu có chuyện đột xuất thì đẩy đi là được."
- Vậy ngày mai chúng ta đi xem phim, sau đó đi ăn tôm hùm đất được không?
Ánh mắt Phùng Liễu sáng lên, cô gợi lại cuộc hẹn bỏ lỡ tối nay.
- Vâng ạ, ngày mai vợ không phải làm việc thêm giờ sao?
- Ừm, văn phòng có bảy giáo viên hóa học rồi, học sinh tới có thể hỏi bọn họ.
- Vậy ngày mai em sẽ tan tầm sớm tới đón chị!
Lạc Vân Sam nhịn không được hôn Phùng Liễu.
- Vợ giỏi quá!
- Hừ, em mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.
- Dạ, vợ ngủ ngon!
- Ngủ ngon!
Một đêm không mộng, sau khi ngủ đủ 7 tiếng, Phùng Liễu và Lạc Vân Sam phải rời khỏi ổ chăn ấm áp, thay quần áo, cùng nhau đánh răng, rửa mặt, sau đó lại trang điểm đơn giản.
Khi Lạc Vân Sam lái xe đưa Phùng Liễu tới trường học thì tiết tự học sáng đã trôi qua một nửa.
Đỗ xe xong, Phùng Liễu mở cửa trực tiếp đi tới khu dạy học, Lạc Vân Sam thì cầm túi Phùng Liễu chậm rãi đi tới văn phòng.
Sau khi cùng một vài người ở trường học ăn sáng, Lạc Vân Sam liền tạm biệt họ rồi lái xe thẳng tới công ty, bắt đầu đi làm.
Giữa trưa hôm đó, Lạc Vân Sam đang ở phòng nghỉ chọn vé xem phim thì Từ Bân gọi tới.
- Alo?
Giọng nói lười biếng của Lạc Vân Sam truyền qua điện thoại.
- Lô, đang ở công ty không?
Thanh âm của Từ Bân nghe tràn đầy khí thế.
- Ừ, có chuyện gì vậy?
- Chẳng phải mấy ngày trước nói với cậu là tôi đi ra mắt gia đình sao?
Từ Bân hừ hai tiếng, trong giọng nói lộ ra một tia hưng phấn.
- Vừa rồi ba tôi buông tay rồi, ông nói chỉ cần tôi có thể hoàn thành mục tiêu trong vòng một năm, ông đồng ý cho tôi ở bên Đỗ Nhược!
- Ồ? Tại sao bác trai lại dễ dàng như vậy?
Lạc Vân Sam chống đệm và ngồi trên đầu giường.
- Cậu thuyết phục bác trai kiểu gì mà hiệu quả tốt vậy?
- Ha ha, không phải nhờ cậu làm gương sao. Tôi nói với hai người họ tình hình của cậu, sau đó lại nói cậu thuyết phục, khai sáng cho ba của cô Phùng ra sao, nói mãi thì họ cũng hiểu.
Từ Bân vui tươi hớn hở nói.
Ba Từ và mẹ Từ đều là người có sự nghiệp thành công, họ xem xét mọi chuyện đều là nhìn từ nhiều mặt, có tiền lệ như Lạc Vân Sam, họ cũng không làm khó Từ Bân.
- Vậy các bác đưa ra chỉ tiêu gì?
Lạc Vân Sam điều chỉnh tư thế, nàng để mình dựa thoải mái hơn.
- Cũng không phải việc gì quá khó.
Từ Bân nói tiếp. Truyện Điền Văn
- Chính là kiếm được 10 tỷ!
- ...
Lạc Vân Sam đỡ trán, nàng liền biết yêu cầu của bác Từ sẽ không dễ như vậy.
- Một năm thu 10 tỷ vậy phải ngang với việc có 500 công ty.
Lạc Vân Sam phân tích một chút.
- 10 tỷ bao gồm công ty dưới tên của cậu, hay là dựa trên thu nhập?
- À, coi như là thu nhập cá nhân của tôi đi.
Từ Bân ngây người ba giây mới đáp.
- Không đúng a, thu nhập cá nhân 10 tỷ?
Từ Bân bây giờ mới nhận ra.
- Đây là đang lừa tôi à?
Từ Bân sắp hỏng mất, vốn dĩ cô cho rằng 10 tỷ này là thu nhập của ba bốn công ty của cô cộng lại. Một công ty giải trí, một công ty bất động sản, cộng thêm Internet, thu nhập hàng năm 10 tỷ cũng không phải vấn đề lớn.
Nhưng nếu là thu nhập cá nhân thì khác, công ty Internet mới thì không sao, cô sở hữu 60% cổ phần, nhưng công ty giải trí thì có 45% cổ phần, về phần bất động sản thì lại càng ít hơn, chỉ có hơn 30% mà thôi.
Nếu theo cách này thì thu nhập trực tiếp giảm một nửa.
Thảo nào lại để đưa ra điều kiện nhanh như vậy, hóa ra là đang lừa cô.
- Vân Sam à, giang hồ cấp cứu!
Từ Bân trong nháy mắt từ vui mừng biến thành khóc rống.
- Không có gì đâu, bộ phim chiếu Tết sắp tới cậu cố gắng làm thật tốt, nỗ lực kiếm thêm mấy trăm triệu doanh thu phòng vé.
Lạc Vân Sam bình tĩnh an ủi.
- Nếu thật sự không thành công, tôi sẽ cho cậu mượn một ít.
- Chị em tốt, bây giờ tôi lập tức tới chỗ cậu, chúng ta thương lượng một chút.
Nói là làm, Từ Bân cúp điện thoại lập tức lái xe tới dưới công ty của Lạc Vân Sam.
Từ Bân tới Lạc thi không phải lần một lần hai, nhân viên lễ tân nhanh chóng nhận ra cô và đưa cô tới văn phòng phó chủ tịch của Lạc Vân Sam.
- Vân Sam, cứu khổ cứu nạn đi Vân Sam!
Từ Bân vừa đến đã nhào tới ôm Vân Sam, cũng đã lâu rồi hai người không gặp mặt.
- Rồi rồi, tôi cho cậu thời gian từ giờ tới 4 giờ, có chuyện gì thì nói đi.
Lạc Vân Sam ngồi nghiêm chỉnh trên bàn trà pha trà, nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần ngồi nghe Từ Bân lải nhải một buổi chiều.
- 4 giờ! Cậu tan tầm quá sớm rồi đó nha!
Từ Bân nhận chén trà rồi thổi, cô nhấp môi một ngụm nhỏ.
- Tối nay tôi có hẹn rồi.
Lạc Vân Sam thong dong trả lời.
Từ Bân không hài lòng bĩu môi.
- Có hẹn gì mà quan trọng hơn chị em tốt như tôi chứ hả?
- Tất nhiên là đi với vợ rồi.
Lạc Vân Sam cũng không ngẩng đầu lên mà nói, chị em tốt thì cũng không quan trọng bằng vợ được.
- Quá trời! Có vợ quên bạn!
Từ Bân chỉ trích.
- Không ngờ Vân Sam cũng có mặt này.
Lạc Vân Sam khẽ cười một tiếng.
- Nghe nói tối nay chị Đỗ Nhược cũng rảnh đó.
- Ôi làm sao lại thấy sắc quên bạn được, Vân Sam tốt vậy mà, siêu cấp tốt bụng, chúng ta nói tới 4 giờ thôi nhỉ.
Sau khi nghe thấy tin tối nay Đỗ Nhược rảnh, Từ Bân lập tức thay đổi sắc mặt.
- Được rồi, nói chuyện chính đi.
Hừng hực khí thế để thảo luận...
- Tuyệt, mọi chuyện đã xác định rồi nhé!
Từ Bân kích động vỗ bàn làm việc, kế hoạch chục tỷ cứ vậy mà ra lò.
- Cậu phải nhớ kỹ, mỗi mục nhỏ trong kế hoạch 10 tỷ này cần phải hoàn thành một cách tốt nhất, đặc biệt là phía doanh thu phòng vé, nếu như xảy ra vấn đề, mười tỷ cũng khó mà đạt được.
Lạc Vân Sam nhắc nhở.
- Yên tâm, tôi hiểu mà.
Từ Bân đáp, thân là chủ tịch một công ty giải trí cô hiểu rõ tác động của phòng vé lớn như thế nào.
Nếu nó sụp đổ, thì chỉ có thể thực hiện phương án cuối cùng.
- Nếu dự án của tôi hoàn thành, tôi sẽ gọi cậu tham gia cùng, cậu rót vốn là được.
Lạc Vân Sam bổ sung, gần đây Lạc thị muốn tăng cường đầu tư phát triển phần mềm, nếu thị trường thuận lợi hẳn là có thể kiếm thêm chút.
- Yêu cậu, tới đây tôi hôn cậu một cái nào!
Từ Bân rời khỏi chỗ ngồi, cô chạy tới ôm mặt Lạc Vân Sam.
- Sau này tôi là người nhà của Lạc đại gia.
- Cút cút cút, tôi là người đã có vợ!
Lạc Vân Sam khinh bỉ nhìn Từ Bân.
- Tới đây, để ta hôn một cái!
Từ Bân khó có được một lần trêu Lạc Vân Sam, cô thấy nàng bày ra vẻ mặt kháng cự lại càng vui vẻ.
- Chủ nhiệm Đỗ!
Lạc Vân Sam kinh ngạc thốt lên.
- Cậu buông tôi ra, trong lòng tôi chỉ có Nhược Nhược, tôi không thể cùng cậu được!
Từ Bân lập tức nhảy ra, bày ra vẻ mặt chính trực nói.
- Ha ha, quả nhiên là người bị vợ quản nghiêm.
Lạc Vân Sam sửa sang lại cổ áo, nàng cười nói.
- Cậu là đồ phụ nữ hư hỏng!