Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê

Thời gian kết thúc học kỳ tới rất nhanh, học kỳ một của năm học mới sắp kết thúc mà những học sinh ở Nhất Trung vẫn chưa nhận ra.

Sau khi Phùng Liễu và Lạc Vân Sam giám sát học sinh tổng vệ sinh lớp học xong, hai người liền nhắc nhở học sinh chú ý an toàn khi nghỉ lễ, bây giờ giáo viên và học sinh Nhất Trung bắt đầu chính thức bước vào một tháng nghỉ lễ.

So với ba người còn lại đã rảnh rỗi hưởng thụ kỳ nghỉ thì Từ Bân lại bận rộn hơn cả.

Bởi vì Từ Bân rất khó tính nên gần đây đoàn phim "Độc Bộ thiên hạ" vẫn còn đang diễn ra đợt thử vai cuối cùng cho những vai phụ.

Tiến độ hiện tại chậm hơn so với dự đoán của Từ Bân rất nhiều, cho nên kế hoạch đi du lịch đã bàn từ năm trước giờ đành ngâm lại.

- Giám đốc Từ, phía Tĩnh Ngôn đã phản hồi lại chúng ta, họ nói là ngày mai có thể tới.

Phó đạo diễn của đoàn phim cười tươi như bắt được vàng.

- Người phía Tĩnh Ngôn trả lời hả?

Từ Bân kích động hỏi lại, cô không thể tưởng tượng dược có thể mời Tĩnh Ngôn tới.

Tĩnh Ngôn chính là tác giả của "Độc Bộ thiên hạ", Độc Bộ lại là nữ thần trong lòng Từ Bân, Tĩnh Ngôn là mẹ đẻ của Độc Bộ nên lại càng quan trọng với Từ Bân.

Mời được tác giả nguyên tác "Độc Bộ thiên hạ" tới đoàn phim là đề nghị của Từ Bân, là một người hâm mộ trung thành của Tĩnh Ngôn, Từ Bân lại càng hy vọng được giao lưu với thần tượng của mình.

- Giám đốc Từ cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp xong hết rồi, đã chọn một khách sạn năm sao tốt nhất.

Phó đạo diễn đáp.

Phó đạo diễn chính là đạo diễn đã ký hợp đồng với Nhạc Hoàng, tất nhiên Từ Bân là lãnh đạo trực tiếp của hắn, những chuyện cô đã giao hắn làm thì tất nhiên phải làm hoàn hảo nhất.

- Được, bao giờ Tĩnh Ngôn đến thì báo với tôi.

Từ Bân cố gắp áp chế sự kích động trong lòng, cô dùng bộ dáng tổng tài lạnh lùng đáp lại.

Cũng trong lúc đó, Đỗ Nhược vừa nói chuyện điện thoại xong, cô chậm rãi đắp mặt nạ.

Đoàn phim "Độc Bộ thiên hạ" mời nàng tới xem thử vai đã là hai tuần trước, đáng tiếc lúc ấy trường học đang bước vào giai đoạn thi cuối kỳ và cận ngày lễ, Đỗ Nhược làm chủ nhiệm của cả khối phải làm rất nhiều chuyện, cô đành phải dời chuyện này xuống.

Dời xuống một lần là tới tận bây giờ, tới kỳ nghỉ cô mới phản hồi lại đoàn phim và sắp xếp lịch để tới xem thử vai.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc hẳn ngày mai mình có thể gặp Từ Bân nhỉ?"

"Lúc đó Từ Bân sẽ phản ứng thế nào? Khiếp sự, bất ngờ hay là vui vẻ?"


"Chắc cũng không cẩu huyết như các tác giả viết trong truyện đâu ha, nếu cô ấy phát hiện mình là Tĩnh Ngôn và cảm thấy bị lừa gạt thì sao, chẳng lẽ lại mở ra câu chuyện ngược luyến tàn tâm à?"

Đỗ Nhược vừa đắp mặt nạ vừa nghĩ, mãi hai mươi phút sau cô mới bỏ ý nghĩ này ra sau đầu.

Sau khi tháo mặt nạ, Đỗ Nhược đến bồn rửa tay để rửa mặt, sau đó nhìn gương cẩn thận quan sát nhan sắc của mình.

Đỗ Nhược bảo dưỡng không tệ, hầu như không thể tìm thấy nếp nhăn trên mặt cô, nếu phối với một vài bộ đồ trẻ trung có lẽ đi ra ngoài người ta còn tưởng cô là chị gái 25 26 tuổi nữa.

Cô khẽ chạm vào khóe mắt của mình, sau đó lại thấy nơi khóe mắt có chút nếp nhăn.

"Quả nhiên là người có tuổi rồi!"

Đỗ Nhược thầm nghĩ, sau đó cô lại bình tĩnh lấy dưỡng da thoa lên mặt.

"Không sao, mình cũng không phải người dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm."

Kì nghỉ đông bắt đầu, Phùng Liễu và Lạc Vân Sam đều rảnh rỗi nên nhất thời hai người chưa biết làm gì trước.

- Cô ơi, hay là chúng ta xuống miền nam chơi nhỉ?

Lạc Vân Sam suy tư một lúc rồi hỏi, bây giờ là mùa đông, đến trại ngựa cũng không hợp lắm.

- Tôi nhớ là lần trước chị Đỗ Nhược nói là muốn ra nước ngoài chơi đấy.

Phùng Liễu nói.

Lạc Vân Sam chớp mắt.

- Từ Bân cũng nói chuyện này với em, nhưng bây giờ cô ấy còn đang bận chuyện của đoàn phim, chắc phải vài ngày nữa mới xong, nếu chậm thì phải qua năm mới.

- Ra là vậy.

Phùng Liễu nói, ngữ khí có chút thất vọng.

- Cô ơi, em có thể đi cùng cô tới bất cứ nơi nào cô muốn.

Lạc Vân Sam sáp vào người Phùng Liễu, nàng ghé vào người cô rồi nói.

Phùng Liễu thuận thế nghiêng đầu, cô dựa vào vai Lạc Vân Sam.

- Chuyện này không vội, năm sau cũng được mà.


Với chuyện ra nước ngoài chơi như thế này, Phùng Liễu thích đông vui hơn. Có Lạc Vân Sam đi cùng khiến cô rất vui, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.

- Cũng đúng, dù sao thì mười lăm chúng ta mới bắt đầu đi làm lại mà.

Lạc Vân Sam trả lời.

Làm giáo viên ngoại trừ được hưởng biên chế và các phúc lợi, điều được mong chờ nhất chính là nghỉ đông và nghỉ hè, cộng cả lại cũng được gần ba tháng.

Ví dụ như kỳ nghỉ đông, người bình thường còn phải chạy kpi và báo cáo cuối nàng, trong khi đó Lạc Vân Sam và Phùng Liễu lại có thể nằm ở nhà ngủ nướng, cùng nhau xem phim...

Kết quả là sau vài ngày chỉ ở nhà, cuối cùng Lạc Vân Sam và Phùng Liễu cũng nhận được điện thoại của Từ Bân, tuy nhiên lúc ấy Lạc Vân Sam vẫn còn nằm trong chăn.

- Alo!

Lạc Vân Sam ngái ngủ nói, giọng nói còn có chút khàn khàn.

"Bây giờ mà vẫn còn ngủ, chắc chắn đêm qua lăn lộn không ít đây!"

- Hê lô! Hê lô! Vân Sam, cậu biết hôm nay tôi gặp được ai không

Tinh thần Từ Bân vô cùng hưng phấn nên cô không chú ý tới âm thanh có phần khác lạ của bạn tốt, cô chỉ biết bây giờ mình rất phấn khích.

- Sao, nhìn thấy Đỗ Nhược à?

Lạc Vân Sam híp mắt hỏi, nàng vươn tay lấy áo khoác, khoác áo lên người liền đứng dậy.

Tối hôm qua Phùng Liễu bị nàng kéo đến tận đêm, nàng không muốn đánh thức cô.

- Sao cậu lại biết? Cậu có biết Đỗ Nhược là ai không?

Từ Bân kinh ngạc hỏi lại.

Lạc Vân Sam mở cửa, nàng nhẹ nhàng bước ra ngoài.

- Còn là ai được chứ, không phải là người cậu thích à?

- Không hề, không hề! Không chỉ như vậy thôi đâu! Đỗ Nhược chính là Tĩnh Ngôn đấy! Đỗ Nhược và Tĩnh Ngôn là một người!


Từ Bân không khống chế được giọng nói của mình, cô cao giọng nói mà hiện tại cô vẫn còn ở trong đoàn phim nữa chứ.

Nghĩ đến đây Từ Bân lại liếc mắt sang chỗ của Đỗ Nhược một cái, cô thấy Đỗ Nhược đang thảo luận kịch bản cùng biên kịch thì đôi mắt lại sáng lên.

Hóa ra hai người cô vô cùng yêu thích lại là cùng một người, nếu cô không tranh thủ cơ hội này chắc chắn hối hận cả đời.

Bởi vì lúc trước đã nhận được thông tin, hôm nay Từ Bân dậy sớm để tới đoàn phim, sau khi cô tới đoàn phim lập tức sai người dọn bàn làm việc ra cửa, cứ vậy mà quay ra bắt đầu xử lý công việc.

Đúng vậy, Từ Bân chính là gấp đến mức không chờ được nữa rồi.

Tĩnh Ngôn là tác giả mà Từ Bân yêu thích đã lâu, thích đến mức chỉ cần nhìn vào những cuốn sách của tác giả này trong thư phòng cô là hiểu.

Kệ sách lớn của Từ Bân chứa đủ loại sách nào là tài chính, kinh tế, pháp luật, đặc biệt ở giữa còn có một khoảng không gian dùng để đặt tiểu thuyết của Tĩnh Ngôn, hơn nữa cô còn sưu tập đủ các loại phiên bản được xuất bản.

- Giám đốc Từ, Tĩnh Ngôn đã tới thành phố Lăng.

Phó đạo diễn biết Từ Bân rất coi trọng Tĩnh Ngôn, cho nên khi vừa nhận được tin tức đã liền tới báo cho cô.

- Đã đưa người đi đón cô ấy chưa?

Từ Bân ngẩng đầu hỏi.

- Đã phái người đi rồi ạ, nhưng mà Tĩnh Ngôn lại từ chối.

- Được rồi, tôi đã biết, cảm ơn anh.

Từ Bân tưởng tượng đến cảnh được gặp thần tượng, cô không khỏi hồi hộp.

"Không biết trông Tĩnh Ngôn sẽ như thế nào nhỉ, dựa theo bút lực của cô ấy chắc cũng phải kiểu ngự tỷ đây!"

"Tiếc là mình đã giao tâm cho Đỗ Nhược rồi, nhìn thấy Tĩnh Ngôn cũng không thể tùy tiện chơi đùa được."

Trong lòng Từ Bân bỗng hẫng đi một nhịp, cô ấy thích Tĩnh Ngôn nhiều năm không phải là giả, thế nhưng Từ Bân cũng biết nếu đã quyết tâm theo đuổi Đỗ Nhược thì phải chung thủy đến già.

Để làm đối tượng yêu đương hợp với Đỗ Nhược, Từ Bân bắt đầu có ý thức giữ khoảng cách với những người con gái khác, tránh hết những hiểu lầm không đáng có.

Tuy là bây giờ cô vẫn không danh, không phận...

Dưới sự mong ngóng của Từ Bân, từ cửa đoàn phim đã truyền tới tiếng ồn ào, Từ Bân nghe loáng thoáng vài câu liền biết người cô đợi đã tới.

- Tĩnh Ngôn tới rồi!

Một nhân viên trẻ tuổi của đoàn phim hô lớn, vừa nói xong liền có không ít người chú ý tới phía này.

Từ Bân cũng không ngoại lệ, sau khi nghe được tiếng cô lập tức đặt tài liệu sang một bên, cô hướng mắt nhìn ra cửa chờ người.

Khi khoảng cách giữa Tĩnh Ngôn và cô ngày càng gần, nét vui sướng trên mặt Từ Bân dần dần bị thay thế bởi sự kinh ngạc.


"Mắt mình mù rồi sao? Hay là tối qua không ngủ nên sinh ra ảo giác?"

Từ Bân mắt chữ O một chữ A nhìn người tới gần, tầm mắt cô dán chặt lên người Đỗ Nhược, mãi tới lúc cô ấy tới trước mặt vẫn chưa hoàn hồn.

- Tác giả Tĩnh Ngôn, vị này chính là giám đốc Từ, cũng chính là nhà đầu tư lớn nhất của "Độc Bộ thiên hạ" đấy!

Phó đạo diễn hớn hở dẫn Tĩnh Ngôn tới trước mặt Từ Bân.

- Chào giám đốc Từ, tôi nghe danh cô đã lâu.

Khóe miệng Đỗ Nhược nhếch lên lộ ra nụ cười, cô ấy đưa tay ra trước mặt Từ Bân.

Từ Bân khó khăn nuốt nước bọt, sau đó cô run rẩy vươn tay.

- Chào... chào cô!

Đỗ Nhược nắm tay Từ Bân, hai người nhẹ nhàng chào hỏi.

Mãi tới khi Đỗ Nhược đi vào bên trong đoàn phim, Từ Bân mới lấy lại tinh thần.

"Đỗ Nhược là Tĩnh Ngôn! Người mình thích chính là Tĩnh Ngôn mình hâm mộ!"

"Trời ơi, bạn gái tương lai của mình lại là Tĩnh Ngôn cơ đấy!"

Bất ngờ qua đi, bây giờ Từ Bân chính là mừng đến điên rồi, Đỗ Nhược là Tĩnh Ngôn, như vậy thì Đỗ Nhược đã biết được đến đoàn phim sẽ gặp được cô sao?

"Bảo sao đoàn phim lại có thể mời được tác giả tới, hóa ra là nhờ mình!"

Mặc kệ Đỗ Nhược vì lí do gì mà tới đoàn phim, trong lòng Từ Bân đã mặc định là Đỗ Nhược vì cô mà tới.

"Nếu Đỗ Nhược đã chủ động đi tìm mình, vậy mình cũng nên biết ý!"

- Hóa ra, Đỗ Nhược chính là cái tác giả tiểu thuyết mà cậu thích từ ngày xưa ấy hả?

Lạc Vân Sam ngồi trên sô pha, nàng kiên nhẫn nghe Từ Bân kể từ đầu tới cuối câu chuyện.

- Quá chuẩn, chắc chắn Đỗ Nhược tới vì tôi! Trong lòng cô ấy nhất định cũng rất để ý tới tôi!

Bây giờ Từ Bân sướng đến mức sắp bay lên, chỉ cần có người thổi một chút là cô có thể bay tít lên trời.

- Vậy cậu nên nắm chắc cơ hội này đi.

Lạc Vân Sam nhắc nhở.

"Đỗ Nhược vì Từ Bân mà tới đoàn phim là thật, trong lòng Đỗ Nhược có Từ Bân không phải là giả, nhưng mà..."

"Đây đều là kịch bản cho cậu thôi, người chị em đáng thương của tôi ơi, sao cậu lại ngốc như thế chứ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận