Lý Tính Bá Tổng Tại Tuyến Truy Thê

Phùng Liễu dẫn Lạc Vân Sam đi dạo quê mình một vòng, tới giờ ăn trưa cô lại dẫn nàng đi ăn ở một quán nhỏ cách đó không xa, khì về lại còn cùng nhau mua mấy món để tối nấu ăn.

Mãi tới lúc về đế nhà, Phùng Liễu vừa mở cửa liền thấy một người có chút quen thuộc đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với ba của cô.

- Liễu Liễu về rồi đấy hả, tới đây, đây là con trai của dì Vương. Hai đứa ngày trước học cùng cấp hai đấy có nhớ không?

Ba Phùng nhìn thấy Phùng Liễu vừa về liền kéo qua lại.

- Chào bạn học Phùng, tôi là Vương Kiến An, chúng ta học cùng hồi lớp 7 đó.

Vương Kiến An lịch sự chào hỏi, anh ta vươn tay muốn bắt tay cô.

- Chào anh.

Phùng Liễu khẽ nắm một chút sau đó cô đến sô pha ngồi cạnh Lạc Vân Sam.

Ba Phùng thấy nhân vật chính đã tới liền nhanh chóng gợi đề tài, câu sau lại nối câu trước, không câu nào không kéo Vương Kiến An dính tới Phùng Liễu.

Lạc Vân Sam nhìn vậy bắt đầu thấy chua trong lòng, tuy vậy nhưng trên mặt nàng vẫn giữ nụ cười lúc mới về, ngay sau đó nhanh chóng gia nhập đề tài cùng mọi người.

- Phùng Liễu, mấy ngày nữa chúng tôi định đi thăm giáo viên dạy văn, cậu có muốn đi cùng không?

Vì cũng đã từng học cùng lớp với nhau nên Vương Kiến An mới mời cô.

- Được thôi, cũng lâu rồi tôi chưa đi thăm cô Vương.

Lời mời này vừa hợp tình vừa hợp lý nên Phùng Liễu cũng không từ chối.

"Đúng là cái tên vô lại!"

Lạc Vân Sam nói thầm trong lòng, nàng bắt đầu thấy không vui.

"Cái tên Vương Kiến An này vừa gặp là đã thấy không có chỗ nào tốt rồi, vậy mà anh ta còn dám mời bạn gái mình ra ngoài, đúng là cái đồ không ra gì!"

- Vân Sam muốn đi cùng tôi không

Chân trước Phùng Liễu đồng ý lời mời của Vương Kiến An, chân sau cô liền hỏi ý kiến Lạc Vân Sam.

Lạc Vân Sam hơi sửng sốt.

- Em cũng có thể đi ạ?

- Tất nhiên rồi, tôi tin là cô giáo của tôi cũng muốn gặp học sinh của tôi.

Phùng Liễu thản nhiên nói.

- Học sinh của cậu hả?

Vương Kiến An có chút tò mò.

- Vị này chính là học sinh của Phùng Liễu sao? Em ấy là học sinh cấp ba à?


- Sao thế, cậu cảm thấy em ấy không giống hả?

Phùng Liễu hơi nhướng mày hỏi lại.

- Cũng không phải không giống, bạn học này học chậm hả? Tôi thấy em giống sinh viên hơn?

Vương Kiến An nghĩ sao nói vậy. Tuy Lạc Vân Sam nhìn vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, nhưng khác với những học sinh cấp ba khác là nàng không mang nét trẻ con.

- Chào anh Vương, tôi là Lạc Vân Sam, hiện tại đang dạy mỹ thuật.

Lạc Vân Sam mỉm cười nói.

- Lúc tôi học cấp ba chính là cô Phùng chủ nhiệm.

- Hóa ra là thế, nhìn cô Lạc đúng là kiểu người trẻ tuổi thành đạt đấy.

Vương Kiến An nhanh chóng ước lượng tuổi của Lạc Vân Sam, ít nhất phải nhỏ hơn anh ta năm tuổi.

- Tàm tạm thôi, vẫn còn kém anh Vương nhiều lắm.

Lạc Vân Sam nhàn nhạt nói.

- Tôi cũng chỉ đứng lớp dạy học sinh vẽ tranh mà thôi.

Vương Kiến An trúng tuyển một trường đại học trong tỉnh, sau khi học xong lại thuận lợi thi đỗ nhân viên công vụ và được vào biên chế, hiện tại cũng coi như công chức nhà nước không lớn không nhỏ.

- Nói thì vậy thôi, tôi thấy người có thể làm giáo viên đều là nhân tài.

Vương Kiến An nói một câu liền khen cả ba nhà giáo ở đây.

Ba Phùng nghe thấy thì ý cười trên mặt lại càng đậm, ông thấy ba người nói chuyện vui vẻ liền tìm cớ rời đi.

Nói chuyện được một lúc thì Lạc Vân Sam được sắp xếp đi thăm giáo viên ngữ văn cấp hai cùng Phùng Liễu, nhân tiện đi chúc tết luôn.

Vương Kiến An có chút hụt hẫng với sự sắp xếp này, vốn dĩ anh ta còn tưởng được đi riêng cùng Phùng Liễu.

Thành thật mà nói, thời còn học cùng Vương Kiến An đã có hảo cảm với Phùng Liễu, một cô nữ sinh vừa xinh đẹp vừa học giỏi thì nam sinh nào mà ghét cho được.

- Tôi nhớ thành tích của Phùng Liễu luôn rất tốt, hình như cậu còn chưa từng rời khỏi top 10 đúng không nhỉ?

Vương Kiến An nhớ lại những ngày học cấp hai, anh ta cảm khái nói.

- Tôi nhớ rõ có một bạn nữ cùng lớp đánh cược với cậu, muốn đấu xem thành tích bài kiểm tra sau của ai tốt hơn.

Phùng Liễu cười một chút mới đáp.

- Hình như không có chuyện đó đâu, lúc ấy tôi cũng chỉ ăn may thôi.

- À, tôi nhớ hồi đó cậu còn nhận được nhiều thư tình nữa, lúc đó cậu có mở ra xem không?

Vương Kiến An như vô tình hỏi nhưng thật ra trong lòng anh ta lại gióng trống liên hồi, khi đó anh ta cũng gửi không ít thư tình cho Phùng Liễu, không biết cô có mở ra xem không.


- Thư tình á?

Phùng Liễu sờ cằm, cô vờ lơ đi ánh mắt tràn ngập ghen tuông của Lạc Vân Sam mà nghiêm túc nói.

- Sau khi về nhà tôi liền đưa mấy cái đó cho ba tôi nên cũng chưa xem bao giờ.

Vương Kiến An câm lặng.

"Khi đó mình có ký tên, vậy chẳng phải thầy Phùng đã sớm biết mình thích con gái thầy ấy à?"

"Đúng rồi, hình như lúc đưa thư tình xong thầy Phùng còn đặc biệt chú ý tới mình!"

- Phùng Liễu, cậu đúng là học sinh ngoan đấy!

Vương Kiến An khô khan nói, anh ta cảm thấy có chút xấu hổ.

- Tất nhiên phải làm học sinh ngoan rồi, nếu không tôi làm sao có thể dạy học sinh của tôi được.

Phùng Liễu vừa nói vừa ngoảnh sang nhìn Lạc Vân Sam.

- Vân Sam, em nói xem có đúng không, nếu muốn làm giáo viên thì phải làm gương tốt phải không nào?

- Đúng ạ, học sinh cấp hai đều là mầm non, là đóa hoa tương lai của tổ quốc, phải chăm chỉ học tập mới đúng.

Lạc Vân Sam hùa theo cô nói tiếp.

- Bảo sao lớp 11-5 và 11-6 răm rắp nghe lời cô, hóa ra từ nhỏ cô đã là tấm gương chăm ngoan vậy rồi.

- Tấm gương thì tôi không dám nhận, tôi chỉ là học sinh nghe lời thôi.

Phùng Liễu thản nhiên kéo tay Lạc Vân Sam, cô vuốt ve tay nàng.

- Mai tôi dẫn em đến trường trung học thực nghiệm xem nhé, cho em biết tôi học trung học như thế nào.

- Được ạ.

Lạc Vân Sam lập tức đồng ý, nàng nhìn hành động không kiêng dè của Phùng Liễu nên tâm tình cũng tốt lên ba phần.

- Ngày mai tôi có được may mắn đi cùng các cô không?

Vương Kiến An cười nói, anh ta đưa ra lý do vô cùng hợp lý.

- Tôi cũng rất nhớ những ngày còn học cấp hai, nghe nói sân thể dục và kí túc xá đều được sửa sang lại rồi.

Vương Kiến An đã nói đến vậy, Phùng Liễu cũng không trực tiếp từ chối anh ta.

- Ừ, vậy đến lúc đó chúng ta ra ngoài sẽ gọi cho anh.

- Thế thì kết bạn WeChat được không?


Vương Kiến An lấy điện thoại rồi nhanh chóng lấy mã QR của mình.

- Được chứ!

Lạc Vân Sam liền đáp, nàng nhanh chóng lấy điện thoại của mình quét mã.

- Vậy bao giờ tôi và cô Phùng chuẩn bị đi sẽ báo cho anh.

Vương Kiến An lại lần nữa nín lặng.

- À, vậy thì làm phiền cô Lạc.

Vương Kiến An có chút ngượng thu điện thoại lại, sau đó chấp nhận kết bạn của Lạc Vân Sam.

"Lạc tiểu thư này đúng là người trẻ tuổi không hiểu chuyện, không nhìn ra mình muốn nhân cơ hội này kết bạn WeChat với Phùng Liễu à?"

- À! Tôi có nhóm của mấy bạn học cũ ấy, Phùng Liễu có muốn vào nói chuyện không?

Sau khi Vương Kiến An thu điện thoại lại nhanh chóng nghĩ ra cách khác để kết bạn WeChat với Phùng Liễu.

Phùng Liễu nghe xong liền khẽ liếc nhìn Lạc Vân Sm một chút, cô thấy ánh mắt nàng có phần nguy hiểm liền nói.

- Tôi có nhiều nhóm quá, mỗi lớp đều có một nhóm riêng. Nếu có việc gì thì trực tiếp liên hệ với Vân Sam là được, em ấy nhìn thấy cũng chính là tôi nhìn thấy.

- Vậy cũng được!

Vương Kiến An gãi đầu, anh ta có ngốc cũng hiểu được Phùng Liễu không có ý tứ gì với anh ta, ngay cả phương thức liên hệ cũng không muốn cho, xem ra làm bạn bè cũng không muốn.

Sau khi được mẹ Phùng cố gắng giữ lại thì Vương Kiến An cũng ỏ lại ăn bữa cơm.

Trong lúc ăn mẹ Phùng và ba Phùng vẫn luôn tác hợp Vương Kiến An và Phùng Liễu, hai người muốn bọn họ tiếp xúc nhiều hơn.

Vương Kiến An không phải kiểu người cố tình đeo bám, anh ta đã 30 tuổi và cũng từng có bạn gái vài lần. Sau khi biết chắc chắn Phùng Liễu không có ý định gì với mình, anh ta liền đối đãi với cô như bạn học bình thường.

"Chuyện tình cảm không thể ép buộc, thuận theo tự nhiên là được rồi."

Sau khi Vương Kiến An ra về, mẹ Phùng và Phùng Liễu cùng nhau rửa chén, hai bên dò hỏi ý kiến của đối phương.

- Con và Vương Kiến An chỉ là bạn học bình thường thôi, bây giờ và sau này cũng thế.

Đối với thử nghiệm của mẹ mình, Phùng Liễu liền đưa ra đáp án rõ ràng.

- Bây giờ Kiến An đã là công chức, cũng đã mua nhà trên thành phố, điều kiện khá ổn.

Mẹ Phùng nói.

- Con không suy xét một chút à?

- Con không có cảm giác gì.

- Không có cảm giác là cái lí do gì, chuyện này phải ở chung thì mới biết được.

Mẹ Phùng cố gắng khuyên.

- Đứa nhỏ như Kiến An cũng là ba con nhìn lớn lên, tính cách hay nhân phẩm đều tốt, con...

- Mẹ! Con không thích cậu ta.

Phùng Liễu trực tiếp ngắt lời mẹ Phùng.


- Con không có tình cảm gì với cậu ta cả, cho dù ở chung cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi.

- Đứa nhỏ này...

Mẹ Phùng thở dài.

- Con cũng gần 30 rồi đấy, tìm bạn cho mình đi là vừa.

- Một mình con khá tốt.

Phùng Liễu nhẹ nhàng nói.

- Con thích làm giáo viên, có học sinh và Vân Sam ở cùng con là được rồi.

Lời nói của Phùng Liễu cũng không làm mẹ Phùng hiểu nhầm.

- Học sinh thì mỗi năm mỗi khác tính làm gì. Hơn nữa Vân Sam cũng có người yêu rồi, đến lúc con bé và bạn trai nó ở cùng nhau thì con chẳng phải là một mình à?

- Vân Sam có bạn trai sao?

Động tác rửa bát của Phùng Liễu dừng lại.

"Chuyện này từ bao giờ, tại sao mình cũng không hay biết?"

- Con không biết sao?

Mẹ Phùng thấy lạ liền hỏi lại.

"Mấy vết trên cổ Vân Sam tuy đã phai đi một phần nhưng mình vẫn thấy rõ mà."

- Con...

Phùng Liễu do dự một chút.

- Con chỉ biết một ít thôi, nhưng không nghĩ bọn họ ở bên nhau nhanh như thế.

- Chuyện này là Vân Sam nói với mẹ sao ạ?

Phùng Liễu nhíu mày hỏi.

- Là mẹ nhìn ra.

Mẹ Phùng trong lòng vẫn thấy kì lạ, bà nói tiếp.

- Con ở cùng Vân Sam đúng không? Vậy mà con cũng không biết con bé và bạn trai nó ở bên nhau sao?

- Con đi ngủ rất sớm, dậy cũng sớm.

Phùng Liễu nói, cô bắt đầu dẫn mẹ Phùng đến đề tài khác.

- Hóa ra là thế.

Mẹ Phùng cái hiểu cái không gật gù.

"Yêu đương cũng không phải chuyện gì không nhận ra, Vân Sam gạt Phùng Liễu làm gì nhỉ?"

"Hay là con bé không muốn làm tổn thương Phùng Liễu?"

"Vân Sam đúng là đứa trẻ tốt mà!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận