Sau khi cả hai ăn xong cơm chiều, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu nắm tay nhau đi dạo trong trung tâm thương mại.
- Cô ơi, cô thấy bộ đồ này thế nào?
Lạc Vân Sam chỉ vào bộ tây trang màu trắng trên mẫu.
- Khá xinh đẹp, nhưng dù sao ở trường học tôi cũng không mặc tới.
Phùng Liễu sờ vào vạt áo, chất vải này rất tinh tế và mềm mại.
- Làm phiền giúp tôi lấy bộ đồ này nhé.
Lạc Vân Sam quay đầu nói với nhân viên của hàng, sau đó nàng lấy quần áo đưa cho Phùng Liễu.
- Nếu em nhớ không nhầm thì tháng sau là khai giảng, lúc đó cô có thể mặc.
Lạc Vân Sam nghiêng người, nàng nói nhỏ với Phùng Liễu.
- Em cũng muốn nhìn cô mặc đồ tây mà~
Phùng Liễu ho nhẹ một tiếng, tâm ý cũng muốn thử.
- Mau đi thử đi mà.
Lạc Vân Sam kéo tay Phùng Liễu, nàng trực tiếp vào phòng thay đồ cùng cô.
- Em muốn xem tôi thay đồ?
Phùng Liễu nhướng mày, nhìn Lạc Vân Sam bằng ánh mắt đánh giá.
- Em tới giúp cô thay đồ thôi.
Da mặt Lạc Vân Sam ngày càng dày, mặt không đổi sắc mà nói.
- Quần áo này sau khi mặc xong thì vẫn cần có người hỗ trợ chỉnh lại một chút, em đáng tin hơn nhân viên cửa hàng nhiều.
- Vậy hả?
Phùng Liễu mới không tin mấy lời này của Lạc Vân Sam, nhưng nhìn nàng đã vào rồi nên cũng lười đuổi ra, dù sao cũng không cần phải cởi hết.
Trong đầu Lạc Vân Sam cũng không phải chỉ có mấy thứ nhan sắc nữ nhi, cho nên nàng ở trong phòng thay đồ cũng tính là an phận, hoàn mỹ đóng vai giá treo đồ.
- Sao nào?
Phùng Liễu thay đồ xong liền hỏi.
Không gian trong phòng thử đồ rất lớn, khoảng chừng 4 mét vuông nên Phùng Liễu và Lạc Vân Sam ở trong không quá chật chội.
- Đẹp quá!
Đôi mắt Lạc Vân Sam như phát sáng.
"Cũng may mình thông minh nhanh nhẹn, nếu không cô ấy đẹp như vậy sẽ bị người khác thấy mất."
- Cô mặc bộ này rất hợp với đồ của em.
Lạc Vân Sam nói xong liền tiến lên đứng ngang hàng với Phùng Liễu, nàng nhìn vào tấm gương trước mặt nói.
- Vừa nhìn đã biết chúng ta thân thiết như thế nào.
Trên người Lạc Vân Sam là tây trạng màu xám bạc, trang phục được đặt riêng nên rất vừa vặn, nhìn từ xa dáng người của nàng cao thẳng như trúc.
Tây trang màu trắng của Phùng Liễu cũng không khác với Lạc Vân Sam là bao, khí chất của Phùng Liễu thiên về ôn hòa, cho nên chút tì vết nhỏ nhặt trên trang phục không đáng là bao.
- Cô thấy đó, ánh mắt em không tệ đúng không?
Lạc Vân Sam đắc ý, nàng nhìn một lần cũng vừa mắt bộ đồ này.
- Đúng đúng đúng, mắt em tốt nhất.
- May là ánh mắt của cô cũng tốt...
Lạc Vân Sam tựa đầu lên vai Phùng Liễu.
- Nếu không cô sẽ bỏ qua một người tuổi trẻ tài cao, tướng mạo hơn người như em.
Phùng Liễu nghe xong không nhịn được liền bật cười.
- Làm sao mà mới qua năm mới da mặt em lại dày hơn như vậy.
- Sao lại dày ~ Em là người trưởng thành trước tuổi nên thành thục hơn thôi.
Quả thực năm mới Lạc Vân Sam vui vẻ hơn trước nhiều, không chỉ thuận lợi nhận được sự tán thành của ba mẹ Phùng Liễu, mà quan hệ của nàng với ba mẹ cũng tốt hơn rất nhiều.
Cho tới bây giờ, cuối cùng Lạc Vân Sam cũng có thể buông bỏ những ký ức không tốt thời niên thiếu.
"Con người phải nhìn về phía trước, mình và cô ấy còn rất nhiều thời gian thì tại sao phải để ý những chuyện không vui trước kia."
Vì Lạc Vân Sam có tính chiếm hữu khá cao, nàng không muốn người khác nhìn thấy Phùng Liễu với dáng vẻ đẹp như vậy, nên Phùng Liễu lại đổi về bộ quần áo cũ.
- Lấy cho tôi bộ đồ này đi.
Lạc Vân Sam đưa quần áo cho nhân viên, lại tự nhiên đưa thẻ cho cô ta.
- Mời hai vị chờ một lát.
Nhân viên tạm bỏ qua suy nghĩ linh tinh trong đầu, cô ta niềm nở cầm quần áo đi đóng gói.
"Bộ tây trang này được treo ở giữa cửa hàng nơi chỉ có những món đồ cao cấp được đặt, mình không ngờ rằng không cần tư vấn gì cũng có thể lên đơn, ui chắc lúc có tiền hoa hồng mình phải đi ăn một bữa!"
Nhân viên cửa hàng đóng gói rất cẩn thận, sau đó lại đưa đến cho Lạc Vân Sam.
- Mong quý khách lần sau lại ghé thăm.
Phùng Liễu nghiêng đầu, cô tò mò nhìn nhân viên cửa hàng.
- Vân Sam, vừa rồi em nói cái gì với nhân viên cửa hàng thế.
- Dạ?
Lạc Vân Sam chớp mắt.
- Không có, em chỉ trả tiền thôi mà.
Phùng Liễu gật đầu, cô quy hết nguyên nhân là vì nhân viên bán hàng quá nhiệt tình.
Người ta nói đi dạo phố là thiên tính của nữ nhân, nhìn ngắm thượng phẩm rực rỡ muôn màu nên căn bản Lạc Vân Sam không dừng lại được, nếu điều kiện cho phép, nàng nhất định mua tất cả những món đồ thích hợp ở đây cho Phùng Liễu.
Đáng tiếc, suy nghĩ tốt đẹp nhưng hiện thực lại khác xa, sau khi đi dạo khoảng 5 6 cửa hàng, Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đã xách trên tay rất nhiều túi có logo của các thương hiệu khác nhau.
- Vân Sam, bây giờ không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về thôi.
Phùng Liễu nhìn túi giấy trên tay, biểu cảm trên mặt có phần không biết làm sao.
Ban đầu cô còn nghĩ rằng Lạc Vân Sam không có hứng thú đi dạo phố, nào ngờ bây giờ lại giống như người cuồng mua sắm.
Lạc Vân Sam nhìn mấy túi đồ trên tay rồi suy tư một lúc xem có nên mua tiếp không, sau đó nàng nghĩ thầm hôm nay như vậy là đủ rồi.
"Hôm nay chưa chuẩn bị tốt, sau này rảnh mình phải kéo thêm mấy vệ sĩ đi cùng, hoặc là trực tiếp vào mấy cửa hàng đặt may riêng rồi để nhân viên giao tới tận nhà."
- Vậy chúng ta về nhà thôi.
Lạc Vân Sam quyết định theo ý của Phùng Liễu.
Sau khi lái xe về nhà, Lạc Vân Sam lái siêu xe thu hút không ít ánh mắt của người khác.
- Ái chà, tuổi trẻ như vậy đã lái xe thể thao, không biết cô gái này....
Khi Lạc Vân Sam chuẩn bị lái vào cửa tiểu khu thì một người phụ nữ trung niên đang xách giỏ rau lớn tiếng nói, chị ta còn nói thêm vài lời với người bên cạnh.
- Chị Vương, lời vừa rồi có chút không phải, nhỡ đâu người ta là quản lí cấp cao của công ty nào đó thì sao?
Người đi cùng bà ta khoảng hơn 30 tuổi, xem ra người này hiền lành hơn rất nhiều.
- Mới bây lớn mà làm quản lý, lại còn cấp cao cơ à.
Chị Vương khinh thường bĩu môi, sau đó rẽ vào một con đường nhỏ để vào tiểu khu.
Bởi vì vào tiểu khu, Lạc Vân Sam lái xe rất chậm hơn nữa chị Vương kia vẫn luôn đi ở giữa đường để làm khó nàng, bởi vậy mấy lời vừa rồi đều bị Lạc Vân Sam nghe rõ ràng.
- Vân Sam... em không cần để ý tới những người đó.
Phùng Liễu nhíu mày, Lạc Vân Sam có thể nghe được tất nhiên cô cũng có thể nghe được.
- Cô yên tâm đi, em không phải người lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần cô biết em tuổi trẻ tài cao là được rồi.
Lạc Vân Sam cười nói, nàng cũng không muốn để ý ánh mắt của người khác.
"Mấy người sống sân si như vậy hay ghen ghét người ưu tú, biểu hiện hay thấy nhất là luôn đi nghĩ xấu về người khác, áp đặt tưởng tượng của mình để nghĩ xấu cho người ta, không từ thủ đoạn hãm hại."
- Chị Vương, có xe phía sau kìa, chúng ta đi gọn lại chút đi.
Người phụ nữ trẻ tuổi kéo tay áo chị Vương, chị muốn nhường đường cho xe phía sau.
- Đường này chẳng phải cô ta làm, cô ta lái xe của cô ta, chúng ta đi đường của chúng ta, chẳng liên quan gì đến nhau.
Chị Vương không nghe lời người phụ nữ kia nói, chị ta nhất quyết đi ở giữa đường.
Lạc Vân Sam khẽ nhíu mày, nếu đây không phải khu dân cư không thể bóp còi inh oi, nàng thật sự muốn đóng cửa xe cho chị ta biết thế nào là không biết điều.
Không lâu sau, phía đối diện cũng có một chiếc xe đi tới.
Nhìn qua có vẻ chủ nhân chiếc xe đó không bằng Lạc Vân Sam, người kia thấy có người đi ở giữa đường liền không khách khí mà nhấn còi.
Bíp bíp, bíp bíp!
Âm thanh chói tai vang lên trong tiểu khi.
- Bác gái, tránh đường chút đi.
Một người khoảng hơn 20 tuổi nghiêng đầu ra nói, ngữ khí không dễ chịu cho lắm.
- Bác gái!
Người phụ nữ trung niên nghe thấy bị gọi như vậy liền tức giận, chị ta mới 40 tuổi làm sao lại...
- Có đi ra không, nhanh tránh ra dùm đi, chó ngoan không cản đường!
Người trẻ tuổi kia không thèm nể mặt chị Vương, hắn tới đây làm khách chứ không phải làm hàng xóm của bác gái này.
- Chị Vương, chúng ta vẫn nên nhường đường đi.
Người phụ nữ trẻ tuổi kéo ống tay áo chị Vương, muốn kéo chị ta vào vệ đường.
- Đừng mơ!
Chị Vương tức giận hất tay người phụ nữ.
- Đường này chẳng phải cho một mình cậu, cậu làm gì không cho tôi đi.
Người trẻ tuổi nhìn thấy chị Vương nổi khùng liền cười khẩy.
- Bác gái, bác kiên quyết không nhường à?
Người trẻ tuổi híp mắt hỏi.
Chị Vương không nói gì thêm, chị ta trực tiếp dùng hành động để biểu thị lựa chọn của mình.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Người trẻ tuổi rút ra một điếu thuốc, hắn châm thuốc rồi từ từ điều khiển xe lùi lại phía sau.
- Nhìn đi, gặp người như vậy thì phải cứng rắn hơn hắn mới được.
Chị Vương nhìn chiếc xe không ngừng lùi lại phía sau, trên mặt chị ta lộ ra nụ cười đắc ý. Sau đó còn liếc mắt nhìn chiếc xe thể thao dừng sau lưng mình mà nói.
- Hoặc là ngoan ngoãn dừng ở phía sau cũng được, con người phải tự mình hiểu chứ.
- Chị Vương, em cảm thấy hình như không đơn giản như vậy.
Người phụ nữ bên cạnh nuốt nước bọt, trực giác của chị nói rằng tình hình không ổn rồi.
- Cái gì không đơn giản cơ?
Chị Vương nhíu mày, chị ta chưa kịp nói ra nửa câu sau liền nghe được tiếng ddoognj cơ gầm rú, người trẻ tuổi trực tiếp giẫm chân ga, hắn ta nhằm vào chị ta mà lao tới.
- Chị Vương, cẩn thận!
Người phụ nữ trẻ tuổi luôn để ý hành động của cậu thanh niên kia, khi xe sắp tông vào chị ta thì liền kéo chị ta dịch vào, bởi vì theo quán tính nên hai người đều ngã trên mặt đất.
- Ối, tôi còn tưởng bác là người không sợ chết cơ đấy!
Người trẻ tuổi phanh gấp, đầu xe ngừng lại bên chân chị Vương.
- Lần sau nếu để tôi gặp được chị tiếp tục chặn đường như vậy...
Người trẻ tuổi để lại một câu nói, hắn làm lơ khuôn mặt trắng bệch của chị Vương trực tiếp nhấn ga rời đi.
Lạc Vân Sam và Phùng Liễu nhìn toàn bộ quá trình, lại thấy vẻ mặt trắng bệch của chị Vương thì tâm tình vui lên không ít.
Lạc Vân Sam nhìn hai người trên mặt đất, nàng không chút nghĩ ngợi liền đánh tay lái vượt qua hai người.
Chị Vương nhìn cánh tay bị thương đột nhiên nảy ra kế bẩn, chị ta lập tức chạy tới chiếc xe đắt tiền của Lạc Vân Sam rồi tự mình lao vào.
- Đâm người rồi, siêu xe đâm người!
Chị Vương nằm trên mặt đất kêu to.
Lạc Vân Sam/ Phùng Liễu:!!!
Cái người này diễn quá giả rồi, không thấy trên xe có gắn camera hành trình sao.
- Cô không cần xuống dưới, mấy việc nhỏ nhặt này cứ giao cho em là được.
Nói đoạn Lạc Vân Sam cười cười xuống xe, nàng khoanh tay trước ngực xem màn kịch một vai của chị Vương.
- Bác gái này, kỹ thuật ăn vạ của bác cũng quá kém rồi.
- Người đâu lại đây mà xem này, đâm người rồi!
Chị Vương mặc kệ Lạc Vân Sam, chị ta một mực kêu gào. Giọng của chị ta không nhỏ nên bảo vệ của tiểu khu lập tức chạy tới.
- Sao lại đâm người thế này?
Bảo vệ bất ngờ liền lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.
- Bác gái này ăn vạ, nếu không nhận liền báo cảnh sát đi.
Lạc Vân Sam đứng bên cạnh nói.
- Đúng rồi, mặc dù chiếc xe này của tôi là xe mới nhưng có trang bị camera hành trình, bác gái phải nghĩ kỹ nhé, nếu ăn vạ linh tinh bị cảnh sát hỏi có thể kết tội cố ý gây rối loạn trật tự đấy.
Xe có camera hành trình khiến chị Vương chột dạ, sau đó lại bắt đầu khóc lóc kể lể mới phát hiện ở cửa xe có gắn camera rất nhỏ.
- Cô đâm vào tôi là thật, tôi bị ngã sang một bên mà cô còn định đi qua nữa, nếu tôi không tránh nhanh thì chẳng phải đã bị đâm sao?
Chị Vương thấy vậy lập tức sửa miệng, chị ta vẫn nằm trên mặt đất kêu to.
Bảo vệ thấy vậy cũng không biết làm thế nào, ở đây Lạc Vân Sam không phải là người có thể động vào, mà người nằm đang nằm trên đất lăn qua lăn lại là người ăn vạ có tiếng.
- Cô Lạc, cô Vương, nếu hai vị không thể thỏa thuận vậy chi bằng mời cảnh sát tới giải quyết đi.
Bảo vệ nói, vẫn nên báo cảnh sát thì hơn.
- Có thể, anh báo đi.
Lạc Vân Sam cây ngay không sợ chết đứng, dù sao thì báo cảnh sát nàng cũng không thiệt gì.
- Báo thì báo đi, tôi bị xe đụng cũng là sự thật!
Chị Vương cũng không sợ, em trai chị ta chính là người trong cục cảnh sát đấy.
Bảo vệ nghĩ ngợi một chút sau đó gọi điện báo cảnh sát.
- Nơi này xảy ra chuyện như thế nào?
Ngay lập tức có hai người cảnh sát lái xe tuần tra đi tới.
- Đồng chí cảnh sát, người này lái xe đụng vào tôi nhưng không nhận!
Chị Vương nhìn thấy hai người cảnh sát kia là ai thì trong lòng cũng không chút lo lắng, đây chính là em trai của chị ta.
Cảnh sát nhỏ tuổi hơn đang xem ai nằm trên mặt đất, anh không nhịn được liền nhíu mày, trong mắt hiện ra một tia không kiên nhẫn.
- Chào chị, xin hỏi chị có thể miêu tả tình huống lúc đó được không?
Em trai của chị Vương không giống chị ta, anh trực tiếp đi tới chào Lạc Vân Sam và hỏi.
- Chào anh, trên xe của tôi có gắn camera hành trình, anh coi một lần còn đáng tin hơn tôi nói ba lần.
Lạc Vân Sam chỉ vào xe của mình.
Lúc này Phùng Liễu cũng đã lấy camera ra, cô xuống xe giao cho cảnh sát.
- Cô Phùng!
Một vị cảnh sát nhìn thấy Phùng Liễu liền kinh ngạc.
- Lưu Tiên, chào đồng chí!
Phùng Liễu cười một tiếng chào hỏi, cô đưa camera cho cảnh sát Vương.
Cảnh sát Vương tiếp nhận rồi giao cho cảnh sát Lưu, sau đó anh bất đắc dĩ nâng chị gái mình dậy.
- Camera trên xe đã ghi lại tất cả, sự thật như thế nào cũng là sự thật, không thể làm trái pháp luật được.
Cảnh sát Vương nhỏ giọng nói với chị ta.
- Chuyện đã rất rõ ràng, vị Vương nữ sĩ đây tự lao vào xe.
Vì con gái của cảnh sát Lưu chính là học trò của Phùng Liễu, cho nên làm việc cực kì liêm chính, không hề để Lạc Vân Sam phải chịu uất ức nào.
- Dựa theo quy định của pháp luật, người đi đường tự chịu mọi trách nhiệm, nếu xe có bị hư hỏng thì cô Lạc có thể bắt đền vị Vương nữ sĩ này.
Cảnh sát Lưu vừa nói vừa liếc nhìn đồng nghiệp của mình, ý nói anh ta nên về khuyên bảo chị gái mình một chút.
- Anh làm như vậy là bất công! Tôi bị đụng ngã, tại sao tôi phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cơ chứ!
- Bởi vì cô ăn vạ!
Lạc Vân Sam hừ lạnh một tiếng, khóe miệng vẽ ra một đường cong.
- Bác gái, vừa rồi bác đâm vào xe của tôi, tôi cùng bác đi sửa xe hay là sửa xong tôi đưa hóa đơn cho bác đây.