- Cái gì? Còn muốn tôi bồi thường sao?
Chị Vương khiếp sợ nhìn Lạc Vân Sam, một bên chị ta còn kéo tay áo viên cảnh sát bên cạnh nói.
- Cảnh sát, không có luật này đúng không, cô ta đụng vào người tôi mà!
- Chị chuyện này là chị sai, camera đã quay lại rõ ràng là chị cố ý chạy tới, chị phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện này.
Cảnh sát Vương là em họ của chị Vương, anh ta nhìn bà chị này càn quấy cũng vô cùng bất đắc dĩ.
"Kệ đi, xấu hổ khi mà khoác cảnh phục trên mình mà lại... thôi kệ, người trong nhà lại nói ra nói vào, đúng là phiền phức."
- Hứ, tôi không quan tâm, bây giờ tôi phải đi về.
Chị Vương phủi quần áo chuẩn bị đi về.
- Bác gái này, nếu bác từ chối trả tiền vậy tôi phải để cảnh sát đây xử lý rồi.
Lạc Vân Sam dựa lưng vào cửa xe, nàng khinh thường nhìn chị Vương.
"Người như vậy chỉ có thể làm một vố thật đau thì chị ta mới có thể nhớ lâu được."
- Cảnh sát Vương, xe của tôi được ba tôi đặc biệt gửi từ nước ngoài theo đường hàng không trở về, thân xe dùng nguyên liệu đặc biệt nên cần phải đưa về xưởng sản xuất mới có thể sửa được.
Lạc Vân Sam bình tĩnh nói, may mắn là cảnh sát Vương thức thời không thiên vị chị gái anh ta, nếu không nàng sẽ cảm thấy vô cùng phản cảm.
- Không thể đưa vào gara trong nước được sao?
Cảnh sát Vương nhíu mày.
"Hẳn vị Lạc tiểu thư này không muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, vậy khó rồi."
Cảnh sát Vương là cảnh sát giao thông nên sau khi xử lý nhiều vụ việc thì cũng biết đại khái giá trị của các loại xe khác nhau.
- Nếu bác gái có thái độ tốt một chút thì tôi miễn cưỡng đưa xe vào gara trong nước cũng được.
Lạc Vân Sam híp mắt, nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tái nhợt của chị Vương.
- Chị mau xin lỗi người ta đi.
Cảnh sát Vương nhỏ giọng nói.
- Chiếc xe này trị giá hơn ngàn vạn, nếu chị không xin lỗi tử tế có thể cô ta còn bắt chị bồi thường mấy chục vạn luôn đó.
Nghe thấy cái giá này thì mặt chị Vương cắt không còn một giọt máu, mấy chục vạn, đây là cả gia tài của chị ta.
- Xin... xin lỗi.
Khoản bồi thường quá lớn nên chị Vương cũng không dám giở thái độ hống hách như ban nãy, chị ta nhỏ giọng xin lỗi.
- Cái gì cơ?
Lạc Vân Sam nhíu mày.
- Bác gái, ban nãy giọng của bác cũng đâu có nhỏ như vậy? Là kêu to quá nên thanh quản bị hỏng rồi hả?
- Tôi xin lỗi!
Chị Vương lớn tiếng nói.
- Như vậy vừa lòng cô rồi chứ!
- Ôi, sau khi có giấy bảo trì tôi sẽ trực tiếp gửi tới đội cảnh sát giao thông gần nhất. Cảnh sát Vương sẽ giúp tôi xử lý đúng không?
Lạc Vân Sam giơ tay vuốt tóc mái, ánh mắt nàng nhìn về phía chị Vương không một chút cảm tình.
"Nếu không phải có cô giáo ở đây, mình chắc chắn sẽ không dùng ba cái biện pháp như vậy, thủ đoạn mình thiếu sao?"
Nói khó hơn chính là với những người vừa ăn cướp vừa la làng thì chỉ cần đâm chết rồi bồi thường chút tiền là được.
"Tiếc là mình ở trong mắt cô giáo là công dân tuân thủ luật pháp, buông tha một con ngựa coi như phóng sinh vậy."
Người phụ nữ trẻ tuổi đi cùng chị Vương nãy giờ chỉ đứng làm nền, sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa thì chị mới dè dặt tiến tới bên cạnh chị Vương nhỏ giọng an ủi.
- Cô ơi, cô có cảm thấy em giống giang hồ dọa người ta không?
Về tới nhà Lạc Vân Sam mới hỏi Phùng Liễu.
- Em nhắc tới chuyện hồi chiều đó hả?
Phùng Liễu vừa nói vừa cất túi quần áo sau đó lại treo áo khoác ngay ngắn trên giá.
- Em làm không tồi, người ăn vạ không biết liêm sỉ và ngang ngược vô lí như vậy cần phải dạy cho chị ta một bài học.
Phùng Liễu nói tiếp.
- Nếu tôi là em, tôi chắc chắn sẽ đưa xe ra xưởng ở nước ngoài để chị ta nhớ rõ một lần không tái phạm nữa.
Nhìn dáng vẻ thuần thục của chị ta chắc cũng phải ăn vạ đến hai ba lần chứ không ít.
- Cô nói đúng.
Lạc Vân Sam gật đầu đồng tình, nàng lặng lẽ ghi nhớ lời nói của Phùng Liễu.
"Năng lực tiếp thu của cô không tệ, xem ra lần tiếp theo mình có thể tàn nhẫn hơn."
Mấy ngày sau Nhất Trung khai giảng vào học kỳ mới, vì muốn để Phùng Liễu có tinh thần tốt để gặp phụ huynh học sinh nên mấy ngày này Lạc Vân Sam rất an phận, buổi tối ngủ chỉ đơn giản ôm người ta chứ không dám động tay động chân gì.
Trước khai giảng một ngày, Phùng Liễu làm chủ nhiệm lớp được triệu tập đi họp.
Ngay khi Lạc Vân Sam lái xe thể thao vào Nhất Trung như thường lệ vẫn có nhiều ánh mắt dõi theo.
- Xe này ngầu quá, không biết là xe của ai nhỉ? Chẳng lẽ trường mình mời giáo viên là phú nhị đại à?
Nhiều giáo viên mang theo nghi vấn đều ăn ý mà cùng nhau đi chậm lại, cốt là để chờ người trong xe bước ra ngoài.
Sau khi thấy Phùng Liễu và Lạc Vân Sam từ trên xe xuống, mấy giáo viên kia liền ngây ngốc.
- Đây không phải là cô Phùng tổ hóa học à, sao lại đi siêu xe thế?
- Cô Phùng!?
Một giọng quen thuộc vang lên.
- Cô Cầu!
Phùng Liễu chào đáp lại.
- Cô Cầu mau đi thôi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.
- À đúng rồi, đi họp thôi.
Ánh mắt cô Cầu nhìn đi nhìn lại hai người sau đó mới rời đi.
Cuộc họp giáo viên chủ nhiệm bắt đầu, giáo viên của cả ba khối ngồi cùng nhau nghe hiệu trưởng phát biểu, sau đó tới hiệu phó, mãi tới hai giờ sau mới giải tán. Mọi người ăn cơm trưa sau đó buổi chiều lại tiếp tục mở các cuộc họp nhỏ.
Trong cuộc họp, các giáo viên khối 10 có nhiệm vụ tương đối nhẹ nhàng bắt đầu nói chuyện với nhau, đặc biệt là một vài giáo viên có trình độ nhất định, thỉnh thoảng họ sẽ cúi đầu thảo luận, nói qua nói lại liền nói tới chiếc xe mới trong trường, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết là xe thể thao rất có giá trị.
- Nghe nói chiếc xe kia là của một giáo viên trong trường chúng ta đấy!
Một giáo viên nói, chắc hẳn nàng có nhiều nguồn tin.
- Hình như là của giáo viên mới tới năm trước, khoảng 23 - 24 tuổi.
- Thật sao? Trông có đẹp trai hay không?
Giáo viên trẻ tuổi số hai hỏi.
- Làm gì có đẹp trai hay không đẹp trai, người kia là nữ, giáo viên dạy mỹ thuật.
Giáo viên số ba cũng không yếu thế.
- Hình như là đưa cô Phùng đi họp đó.
- Cô Phùng là nữ thần của tổ hóa học ấy hả?
Giáo viên trẻ số hai lại hỏi, tuy rằng nàng tới Nhất Trung không lâu nhưng Phùng Liễu nổi tiếng như vậy thì không thể không biết.
- Đúng vậy, năm ngoái cô ấy vừa từ chối thầy Lục, cô nói xem có phải liên quan tới chủ chiếc xe kia không?
- Chủ xe kia không phải là nữ sao?
- Ngốc, tôi nói là có quan hệ với người thân của chủ xe đó, nếu như chủ xe là một anh trai chẳng phải rất xứng đôi với cô Phùng sao?
Ba người thảo luận không lớn tiếng như một giáo viên khác ngồi cạnh ba người vẫn luôn dựng tai lên nghe, vô cùng tập trung, sau đó lại không ngừng gửi tin nhắn cho một người có nickname là Lục ca ca.
Tới khi tan họp, Lục Minh không nhịn được mà chặn đường Phùng Liễu, hai người đi tới góc yên tĩnh.
- Cô Phùng, tôi có lời muốn nói với cô.
Mấy tháng trước Lục Minh bị Phùng Liễu hoàn toàn từ chối cũng không chịu buông bỏ, tới khi nghe được mấy tin tức nhỏ này liền không chịu được mà đứng dậy.
- Thầy Lục có chuyện gì thế?
Phùng Liễu hơi nhíu mày, cô cố gắng nới ra khoảng cách với Lục Minh.
Bình dấm chua trong nhà vẫn còn ở bên cạnh nhìn, cô không muốn buổi tối lại phải hoạt động quá sức.
Nhìn thấy động tác tránh né rõ ràng của Phùng Liễu, ánh mắt Lục Minh tối lại, lời nói cũng mang theo vài phần chỉ trích.
- Cô Phùng, Nhất Trung là một ngôi trường danh giá đồng thời chúng ta cũng là đại diện cho những giáo viên ưu tú của Nhất Trung, tôi hi vọng cô Phùng sẽ không bôi nhọ danh tiếng của trường.
Phùng Liễu:???
"Chuyện gì thế này? Mình bôi nhọ trường học bao giờ?"
- Thầy Lục, thầy không thấy mình quá bao đồng sao?
Lạc Vân Sam lập tức chắn trước mặt Phùng Liễu.
- Chuyện của cô ấy không liên quan gì tới thầy, thầy không cần lo quá nhiều.
- Cô...
Một năm trôi qua mà Lục Minh vẫn không có chút tiến bộ nào, vẫn như thường lệ Lạc Vân Sam nói nhỏ một câu cổ hủ.
- Không liên quan tới tôi sao, vậy thì liên quan gì tới cô?
Lục Minh à một tiếng, giữa mày hiện lên sự không vui. Nhưng đây cũng chỉ là một giáo viên mỹ thuật nho nhỏ, chẳng biết có thể ngây người ở trường này bao lâu.
- Đương nhiên là có quan hệ với tôi rồi, cô Phùng là cô giáo của tôi nên tất nhiên tôi với yêu thương, tôn trọng và bảo vệ cô ấy.
Lạc Vân Sam cười lạnh, sự chán ghét Lục Minh hiện lên trong mắt không hề che giấu.
Ngay từ lúc Lục Minh cố tình dây dưa không dứt với Phùng Liễu, Lạc Vân Sam đã có suy nghĩ có nên đuổi anh ta đi hay không. Cũng may Lục Minh may mắn là Lạc Vân Sam đã không làm như vậy.
Nhưng bây giờ thì sao? Cái tên Lục Minh này lại chạy ra để nói những lời không hay với Phùng Liễu, Lạc Vân Sam nào có thể chịu được.
Phùng Liễu nắm tay Lạc Vân Sam, cô lạnh nhạt nhìn Lục Minh rồi nói.
- Thầy Lục, anh với tôi chỉ là người xa lạ không có liên quan tới nhau, nếu anh muốn bôi nhọ tôi thì đừng trách tôi không nể tình.
Phùng Liễu đã sớm nhìn ra Lục Minh là người có tính gia trưởng, cô cũng quyết định đời này không để ý tới Lục Minh.
Hành vi hôm nay của Lục Minh càng làm ấn tượng của anh ta với Phùng Liễu triệt để biến mất.
Có người hoa ngôn xảo ngữ nói xấu, chỉ trích thì liệu người đó có xứng làm giáo viên không?
Trong lòng Lục Minh cũng nghĩ Phùng Liễu ôm đùi người giàu có, anh ta nghe Phùng Liễu nói vậy lại càng giận.
- Không nghĩ cô Phùng vậy mà lại là người ham thích hư vinh, nếu cô Phùng sớm nói không thích tôi vì tôi không có tiền thì việc gì tôi phải "hiến ân cần" cho cô mãi như vậy.
Lục Minh càng nói càng mất khôn.
Anh ta không thể tưởng tượng rằng có một ngày anh ta cũng chỉ là sự lựa chọn.
"Đúng vậy, thời điểm Phùng Liễu từ chối mình thì cuộc sống của cô ta cũng đi lên, xem ra từ lúc đó đã bắt đầu thông dâm với phú nhị đại rồi!"
Lạc Vân Sam nghe vậy thì tức giận vô cùng, nàng tiến lên một bước nắm cổ áo của Lục Minh rồi lập tức đấm vào mặt anh ta.
Một đấm này Lạc Vân Sam dùng toàn bộ sức lực, trực tiếp đánh gãy 2 cái răng của Lục Minh, nàng thấy anh ta muốn phản kích nên nhân tiện đạp thêm một cái nữa.
Nhìn Lục Minh ngã trên mặt đất, Lạc Vân Sam cúi mặt nói.
- Mấy người miệng chỉ có thể nhả phân thì không xứng làm giáo viên!
Nói xong Lạc Vân Sam không chút lưu tình dẫm lên tay Lục Minh, sau đó nàng kéo Phùng Liễu rời đi.
- Cô ơi, vừa rồi em có đẹp trai không?
Lạc Vân Sam mong chờ hỏi, hình như vừa rồi nàng có chút dữ tợn.
- Rất đẹp trai.
Phùng Liễu nhìn thấy một tia hoảng sợ nơi đáy mắt của Lạc Vân Sam, cô nắm tay nàng vừa xoa vừa dỗ.
- Da mặt Lục Minh dày, lúc em đánh anh ta có đau không?
Khóe miệng Lạc Vân Sam giương cao, cười y hệt kẻ ngốc mà đáp.
- Không đau chút nào, xương Lục Minh mềm lắm.
- Em yên tâm, chỗ đó không có camera nếu anh ta có nói thì chúng ta liền coi như không biết là được.
Phùng Liễu nhẹ nhàng thổi vào chỗ sưng đỏ trên tay Lạc Vân Sam.
- Cô đúng là cơ trí!
Lạc Vân Sam cười rộ lên.
- Đúng vậy, nếu có camera thì tôi đã sớm ngăn cản em rồi.
Trong mắt Phùng Liễu cũng hiện lên sự đắc ý, cô không phải thỏ nhỏ dễ bắt nạt, nhất là người bất nhân như Lục Minh thì cần dạy cho anh ta một bài học nhớ đời.
- ------------------------------------------------------------------------------------------------
Hế lô cả nhà, sau một thời gian dài xử lý công việc cá nhân thì mình đã quay lại rồi đây.
Cảm ơn cả nhà luôn theo dõi và ủng hộ mình nhé!
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!