Ngày khai giảng kỳ hai của Nhất Trung vô cùng náo nhiệt, giống như ngày tựu trường tháng 9 vậy, phụ huynh túi lớn túi nhỏ dắt theo con em mình tới trường học báo danh.
Sau khi đến trường học, Lạc Vân Sam đi theo Phùng Liễu tới lớp 5, nàng giúp cô xử lý một vài chuyện liên quan tới việc điểm danh và hồ sơ học sinh.
Bởi vì học kì trước Lạc Vân Sam giúp Phùng Liễu trông rất nhiều lớp tự học buổi tối nên có không ít phụ huynh lớp 5 nghe con em mình nói có một giáo viên mỹ thuật giỏi ngang với chủ nhiệm lớp, ngay lúc Lạc Vân Sam xuất hiện thì mấy vị phụ huynh liền túm lại bắt chuyện.
- Cô Lạc, con tôi học tiếng anh không tốt lắm, cô có rảnh thì chú ý cháu nó một chút nhé.
Trong mắt phụ huynh, giáo viên chỉ cần chú ý tới con mình thì dạy cái gì cũng không quan trọng lắm.
- Vâng, thỉnh thoảng tôi sẽ tới kiểm tra lớp xem, nếu có học sinh hỏi bài thì tôi sẽ tận lực giúp đỡ.
Lạc Vân Sam đối với loại trải nghiệm này có phần mới lạ nhất là phải đối đáp với phụ huynh học sinh.
Phụ huynh vây quanh Lạc Vân Sam cũng không nhiều lắm vì nàng cũng không phải chủ nhiệm lớp, cho nên sau một lúc trò chuyện thì cũng chạy thoát để tới làm trợ thủ cho Phùng Liễu.
Ngày khai giảng đầu tiên, việc cần làm đương nhiên là thu bài tập về nhà và phát sách mới.
Bài tập về nhà của Nhất Trung vào kỳ nghỉ đông không quá nhiều nên lúc thu lại cũng dễ dàng, học sinh nhanh chóng đặt bài tập ngay ngắn trên bục giảng.
Ngay khi đang phát sách mới, điện thoại của Lạc Vân Sam đổ chuông, sau khi nhìn tên người gọi thì biểu cảm trên mặt nàng lập tức trầm xuống.
- Cô ơi, em ra ngoài nghe điện thoại.
Lạc Vân Sam nói với Phùng Liễu một tiếng sau đó đi ra bên ngoài phòng học.
- Alo, tôi nghe.
Lạc Vân Sam bấm nghe máy.
- Sếp, chúng tôi phát hiện trong điện thoại của Lục Minh có ảnh chụp của sếp và cô Phùng.
Đầu dây bên kia là trợ thủ của Lạc Vân Sam ở Mỹ được nàng gọi về nước làm việc, ngày hôm qua mới sắp xếp nhiệm vụ cho hắn.
- Ảnh chụp của tôi và cô ấy? Làm sao anh ta lại có được?
- Hẳn là anh ta chụp trộm, bên trong còn có một số ảnh được tổng hợp lại. Tất cả đều là ảnh tương đối thân mật của sếp và cô Phùng.
Trợ thủ nhìn thoáng qua Lục Minh đang bị đưa lên xe cảnh sát, thần sắc có chút ngưng trọng.
- Sếp, tôi đoán Lục Minh muốn đem chuyện của sếp tung ra ngoài.
Sau khi nghe xong, ý cười trên mặt Lạc Vân Sam chậm rãi biến mất.
- Chuyện của Lục Minh, cho anh ta bản án nặng nhất đi!
- Vâng sếp!
Kết thúc cuộc điện thoại, sắc mặt Lạc Vân Sam xấu đi, nàng và cô giáo yêu nhau cũng chẳng phải chuyện gì phạm pháp, không ngờ rằng đó lại trở thành công cụ trả thù của Lục Minh.
"Đúng là khiến cho người khác buồn nôn."
Lạc Vân Sam nhìn đám người tới tới lui lui dưới lầu, trong lòng lại cảm thấy một tia may mắn.
"May mắn là mình sớm nhận ra Lục Minh không phải thứ tốt lành gì, xuống tay cũng nhanh gọn."
Lạc Vân Sam không ra tay khi không có chuẩn bị trước, ngay từ năm ngoái, nàng đã cho người điều tra Lục Minh từ trong ra ngoài nên cũng nắm trong tay ít nhiều bí mật lớn nhỏ của anh ta.
Chỉ là lúc Lạc Vân Sam chuẩn bị ra tay thì lại gặp phải Phùng Liễu năm lần bảy lượt từ chối khiến tên Lục Minh kia phải rút lui. Sau đó ý định của Lạc Vân Sam bị Phùng Liễu biết được nên mặc dù Lạc Vân Sam chuẩn bị ra tay nhưng vẫn buông xuống.
Đáng tiếc, hôm qua Lục Minh lại muốn chơi trò chơi thể hiện cảm giác tồn tại của anh ta nên đã nhắc Lạc Vân Sam nhớ lại chuyện đi xử lý anh ta.
Trong mấy bí mật của Lục Minh bị Lạc Vân Sam nắm được chính là chuyện anh ta đi đút lót.
Tội hối lộ dù lớn dù nhỏ, dựa theo số tiền mà Lục Minh hối lộ, ít thì cũng bị giam vài ngày và phạt hình chính còn nhiều thì đi tù 4 năm.
Lạc Vân Sam sờ mặt, nàng nghĩ đến chuyện hôm qua Lục Minh chỉ tay vào mặt Phùng Liễu và mắng cô, Lạc Vân Sam quyết định cho hắn cải tạo thật tốt trong ngục 4 năm rồi cho ra ngoài.
Nàng dựa vào cửa sổ nhìn Phùng Liễu đứng trên bục giảng.
Phùng Liễu ở trường học ăn mặc tương đối đơn giản, áo khoác màu lạnh được cô khoác lên người cũng trở nên nhu hòa.
- Kế tiếp, chúng ta sẽ đối chiếu sách.
Phùng Liễu đứng trên bục giảng, cô đọc tên lần lượt từng quyển sách để học sinh kiểm tra.
Sau khi đã kiểm tra xong xuôi, Phùng Liễu dành thời gian còn lại cho học sinh tự xem sách giáo khoa.
Cô liếc nhìn ra bên ngoài liền thấy người đang đứng dựa vào cửa sổ, Phùng Liễu liền rời khỏi phòng học.
- Sao không đi vào trong?
- Em nhìn cô là được rồi.
Lạc Vân Sam cười cười, nàng kiêng kị có học sinh nhìn thấy nên không làm những động tác thân mật.
Chuyện Lục Minh làm như cảnh tỉnh Lạc Vân Sam, mặc dù Lục Minh không liên quan nhiều tới công việc của các nàng trong trường học nhưng nếu anh ta có thể phát hiện nhất định người khác cũng có thể nhận ra, cứ che giấu mãi cũng không phải cách hay.
Lạc Vân Sam nắm tay Phùng Liễu và kéo cô tới văn phòng.
- Cô ơi, cô có để ý chuyện chúng ta công khai không?
Lạc Vân Sam liếm môi, nàng hỏi.
- Công khai? Ở trong trường học?
Phùng Liễu nghe vậy có chút bất ngờ.
- Vâng, em muốn công khai yêu đương với cô trong trường học. Giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường, có thể nắm tay, ôm, hôn môi...
Lạc Vân Sam nói xong một hồi lâu sau Phùng Liễu vẫn chưa đáp lại.
Ngay khi Lạc Vân Sam nghĩ đề nghị của nàng có phần vội vàng thì Phùng Liễu lên tiếng.
- Được.
Câu trả lời ấy là kết quả sau khi Phùng Liễu suy nghĩ một hồi lâu.
Cho dù kết quả đang chờ đợi cô có là gì đi nữa, cô đều sẵn sàng tiếp nhận.
- Cô ơi, em sẽ không làm cô thất vọng.
Hốc mắt Lạc Vân Sam đỏ lên, nàng trực tiếp ôm lấy Phùng Liễu.
- Tin tưởng em.
- Ừm, mặc kệ thế nào tôi vẫn sẽ luôn bên cạnh em.
Phùng Liễu vuốt tóc Lạc Vân Sam, đáp.
Công khai mà Lạc Vân Sam nói không phải là bắc loa lên rồi tuyên bố cùng Phùng Liễu ở bên nhau, mà là khi người khác hỏi hai người có độc thân hay không thì câu trả lời từ mơ hồ bất định sẽ thành có (đối tượng).
Nếu hỏi người ấy là ai, các nàng sẽ thản nhiên trả lời.
Sự việc Lục Minh bị cảnh sát bắt đi được truyền tới tai của giáo viên ở Nhất Trung ngay trong tiết tự học buổi tối đầu tiên, cũng chính vì vậy mà những giáo viên còn ở trường đều bị triệu tập vào họp, bị yêu cầu giữ gìn danh dự của trường học hơn nữa còn có quyết định khai trừ Lục Minh, sau đó đề cử một người lên thay thế vị trí của anh ta.
Phùng Liễu đã được Lạc Vân Sam nói trước nên cũng không quá bất ngờ với sự việc cả Lục Minh, một người bị định tội hối lộ thì cũng xứng đáng với kết cục này.
Ngày thứ ba sau khi khai giảng, trong văn phòng tổ khoa học tự nhiên khối 11, một giáo viên thích buôn chuyện hỏi về tình trạng mối quan hệ yêu đương của Phùng Liễu.
- Cô Phùng, về nhà ăn tết cô có tìm được người hợp tâm ý không?
- Có chứ, năm nay tôi cùng bạn gái của tôi ăn tết cùng nhau.
Phùng Liễu cười đáp.
- Ái chà, bạn gái cơ đấy.
Giáo viên kia tiếp lời, sau một hồi mới cảm thấy sai sai.
- Bạn gái? Là bạn gái của cô Phùng hay là bạn thân?
Là giáo viên hay buôn chuyện nên cô ấy cũng hiểu lời nói theo nhiều nghĩa trong lòng lập tức hiện ra ý nghĩ táo bạo.
- Không phải, nàng là người yêu của tôi, là kiểu bạn gái muốn cùng nhau cả đời.
Phùng Liễu đã chuẩn bị tốt trước hai ngày, bây giờ bị hỏi cũng không hoảng không loạn, thậm chí cô còn có chút chờ mong.
- À, ra là như vật, cô Phùng nói đúng, có đối tượng là tốt rồi.
Giáo viên kia cũng chững lại, lần đầu tiên cảm thấy não không đủ dung lượng đẻ tiếp nhận thông tin.
- Ừm, tình cảm của tôi với bạn gái cũng không tệ, ba mẹ tôi cũng rất thích nàng.
Phùng Liễu thản nhiên nói.
- Vậy sao, thế là quá tốt rồi.
Giáo viên đang buôn chuyện có chút xấu hổ, cha mẹ người ta cũng đồng ý rồi, quả là hiếm thấy?
- Cô Phùng có bạn gái ấy hả?
Cô Lưu ở cách đó không xa nghe thấy, trên mặt mang theo biểu cảm "hóa ra là thế".
- Vâng ạ.
Phùng Liễu thoải mái thừa nhận.
Cô Lưu cười rồi nói.
- Có phải là Tiểu Lạc đúng không?
- Đúng ạ.
- Tôi biết mà, hai người các cô bình thường dính nhau như sam.
Cô Lưu bật cười, tuy bà tuổi hơi cao nhưng tư tưởng rất tiến bộ.
- Tiểu Lạc rất tốt, ánh mắt cô Phùng không tệ.
- Dạ, tôi cũng thấy vậy, Vân Sam là bảo bối của tôi.
Ý cười trên mặt Phùng Liễu càng sâu.
Phản ứng của cô Lưu cũng là ngoài ý muốn, cô còn nghĩ rằng phải tới nửa thế kỷ sau cô Lưu cũng không tiếp thu nổi, không ngờ bà lại tiến bộ như vậy.
- Cô Phùng phải giữ cho chắc đó nha, đánh mất là không tìm được cái thứ hai đâu đó.
Cô Lưu cười nói, bà nhìn quanh thấy ánh mắt kinh ngạc của những giáo viê khác, lưng cũng thẳng lên không ít.
"Chê cười sao, tôi thân là giáo viên sinh học, cho dù là đồng tính hay dị tính thì đều là hành vi bình thường của sinh vật, chẳng có gì đáng kinh ngạc!"
Cô Lưu là người có thâm nên ở Nhất Trung, sau khi bà thể hiện thái độ với chuyện này thì những giáo viên khác trong văn phòng cũng phụ họa thêm vài câu, không ít người trêu ghẹo, xem như tiếp nhận chuyện Lạc Vân Sam là bạn gái của Phùng Liễu.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, ngay khi mọi người ở văn phòng vừa tiêu hóa xong tin tức thì Lạc Vân Sam đẩy cửa vào.
Dường như là cùng một lúc, các giáo viên trong văn phòng đồng loạt nhìn về phía Lạc Vân Sam dọa Lạc Vân Sam nhảy dựng.
- Trên mặt tôi dính cái gì hả?
Lạc Vân Sam sờ mặt của mình, nàng vừa mới dạy tiết mỹ thuật xong.
- Cô Lạc, cô và cô Phùng đang ở bên nhau sao?
Trình Lâm Vân hỏi, trong mắt mang theo tia chờ mong và mong chờ.
Hóa ra chuyện là vậy, nàng lập tức gật đầu.
- Đúng vậy, chúng tôi đang ở bên nhau.
- Người đẹp với người đẹp, quá xứng đôi.
Trình Lâm Vân cảm thán.
Lạc Vân Sam cười, nàng đi tới trước mặt Phùng Liễu.
- Cô ơi, cô có cần em hỗ trợ chấm bài không?
- Có chứ, em giúp tôi chồng sách bài tập này đi.
Phùng Liễu không chút khách sáo đưa bài tập của lớp 11 - 5 cho Lạc Vân Sam.
- Vâng ạ.
Lạc Vân Sam cởi áo khoác, nàng đoan chính ngồi trên ghế rồi cầm bút đỏ chấm bài.
Những giáo viên khác đang để ý hai người thấy Lạc Vân Sam thản nhiên như vậy không khỏi cảm khái, nếu mình có một tri kỷ như vậy thì cần gì quan tâm là nam hay nữ.