Tính toán nhỏ của Lục Minh rất tốt, anh ta biết hiện tại bản thân đang bị giám sát nên tới trường học gây chuyện chắc chắn không được, cho nên liền lấy cớ xin lỗi viết một bức thư gửi cho lãnh đạo Nhất Trung.
Phần lớn bức thư Lục Minh đều xin lỗi, sau khi sang trang anh ta mới mập mờ nói về chuyện của Phùng Liễu và Lạc Vân Sam, nói cho hiệu trưởng biết đây là phát hiện của anh ta và hy vọng trường học có thể xử lý tốt. Đừng vì anh ta phạm sai lầm và quan hệ yêu đương không chính đáng của Phùng Liễu mà làm hao tổn danh dự của trường.
Những hàng chữ trong đó vô cùng thành khẩn, khiến người ngoài nhìn vào không khỏi cảm động. Một giáo viên tự nhiên lại có thể viết được một bức thư như vậy, vô cùng khó tin.
Không thể không nói cách làm của Lục Minh rất khôn ngoan, hoàn toàn tránh được những người theo dõi mà Lạc Vân Sam đã sắp xếp.
Sau khi được kiểm tra, phong thư được đưa tới văn phòng lãnh đạo của Nhất Trung.
Đương nhiên nội dung bên trong đã được Lạc Vân Sam xem qua, nhưng nàng biết hiện tại phần lớn giáo viên Nhất Trung chỉ quan tâm tới tòa nhà mà nàng định xây tặng, Lạc Vân Sam tin chắc một vấn đề nhỏ trong sinh hoạt của nàng không so được với tòa nhà kia, căn bản đây không phải là vấn đề.
Đúng là vậy, ngay khi hiệu trưởng nhận được thư thì sắc mặt liền trở nên không tốt, ông trực tiếp ném phong thư vào thùng rác. Có tội hối lộ thì không xứng đáng đi dạy học.
Cho dù coi ông như kẻ ngốc thì cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi vì một giáo viên nhỏ bị đuổi việc để đắc tội với đại kim chủ của trường học.
Lục Minh gửi thư xong ở nhà ngây người vài ngày, anh ta mong chờ phản hồi từ phía hiệu trưởng, đồng thời ở trong bóng tối theo dõi tin tức của Phùng Liễu và Lạc Vân Sam.
Lúc này những thứ Lạc Vân Sam an bài đều đã có tác dụng, khi Lục Minh muốn đăng Weibo để tung chuyện của Lạc Vân Sam và Phùng Liễu, anh ta phát hiện máy tính bị hỏng, không thể mở những file đã lưu trước đó.
- Mẹ nó, sao lại thế này!
Mỗi khi anh ta đã soạn xong văn bản, chỉ cần mở máy gửi đi thì liền chết màn hình, tắt máy.
Lục Minh lăn đi lộn lại mấy lần đều không có hiệu quả liền tức giận đập bàn phím.
Anh ta bực mình ngồi vò đầu bứt tai, Lục Minh thất thần ngồi trên ghế, trong lòng chậm rãi nảy ra ý tưởng điên cuồng.
Bây giờ anh ta chắc chắn phải đi tù, sau khi ra tù chắc chắn sẽ giống như phế vật.
Không còn trường học nào đồng ý nhận một giáo viên đã từng ngồi tù để dạy con cái bọn họ, thậm chí có mở lớp dạy thêm cũng không ai muốn đến.
"Vậy thì đồng quy vu tận đi. Mình không thể chịu khổ một mình được."
Lạc Vân Sam và Phùng Liễu ở trường học trải qua không tệ, sau khi Lạc Vân Sam hứa tặng một tòa nhà thì lãnh đạo trường học liền nhắm một mắt mở một mắt với chuyện của các nàng.
Đỗ Nhược làm chủ nhiệm cả khối cũng nghe được một chút chuyện, sau khi biết Lạc Vân Sam dùng tiền bịt miệng người thì tâm tình cô lại càng phức tạp.
Cô vốn cho rằng Lạc Vân Sam sẽ dùng thủ đoạn nào đó giống như cho người tạo áp lực với trường học, sau đó sẽ dần dần tới. Không ngờ nàng lại áp dụng phương pháp vừa đơn giản vừa thô bạo như vậy.
"Không sao, có hiệu quả là được, có lẽ mình cũng nên tham khảo một chút."
- Cô Phùng, mỗi ngày cô Lạc đều đưa đón cô đi làm sao?
Một giáo viên trẻ tuổi tình cờ gặp Phùng Liễu trên đường liền hỏi.
- Đúng vậy.
Phùng Liễu cười đáp, trên mặt mang theo ý cười.
- Cô Lạc đối xử với cô Phùng tốt quá.
Ánh mắt của giáo viên trẻ tuổi không tránh khỏi hâm mộ.
Nếu cô cũng có một người bạn gái như cô Lạc thì đúng là hạnh phúc, có khi làm một con cún con còn nằm mơ mà bật cười.
- Cô ơi, em ở đây.
Lúc Phùng Liễu và giáo viên kia đang trò chuyện, Lạc Vân Sam đã lái xe dừng trước mặt Phùng Liễu.
- Tới đây.
Phùng Liễu lên tiếng, cô đơn giản chào tạm biệt rồi ngồi lên xe của Lạc Vân Sam.
Lạc Vân Sam nhìn ra ngoài thấy giáo viên ấy nhìn các cô với ánh mắt hâm mộ thì liền mỉm cười với cô.
"Ôi trời ôi, cô Lạc sao lại xinh đẹp vậy chứ, lại còn là phú bà!"
"Phú bà, cầu bao nuôi!"
Trong lòng điên cuồng kêu gào nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ vẻ đoan trang, chỉ nhẹ nhàng cười đáp lễ.
- Tập trung lái xe.
Phùng Liễu liếc mắt nhìn Lạc Vân Sam, không mặn không nhạt nói.
- Vâng ạ.
Nét tươi cười trên mặt Lạc Vân Sam càng sâu, nàng mở nhạc trên xe rồi chậm rãi rời khỏi trường học.
Phùng Liễu ngồi ở ghế phụ, cô nhìn chằm chằm con đường trước mặt mấy phút mới do dự mở miệng nói chuyện.
- Gần đây tôi nghe tới có một học sinh cũ tới trường, bạn học đó còn muốn tặng trường học một tòa nhà, lại còn quyên thêm tất cả thiết bị thực hành và sách mở.
Lạc Vân Sam bình tĩnh gật đầu.
- Thật là có một bạn học như vậy.
Phùng Liễu nhướng mày.
- Vậy học sinh cũ đó có phải em không?
- Cô thông minh quá.
Lạc Vân Sam bật cười.
Phùng Liễu:...
- Có tiền cũng không được khoa trương như vậy.
Phùng Liễu tốn công sức để chuẩn bị tâm lý, sau khi nghe tin Lạc Vân Sam thừa nhận thì vẫn không khỏi bất ngờ.
Lạc Vân Sam làm như không có chuyện gì cười cười.
- Không sao mà, công ty nhà chúng ta thích làm từ thiện, quyên góp cho Nhất Trung một tòa nhà coi như là trợ giúp học sinh ở đây, làm cho các em ấy có thể tiếp xúc với thực tiễn nhiều hơn đi.
- Phải rồi, chờ thêm một thời gian nữa em còn định lên kế hoạch giúp đỡ học sinh nghèo trong trường.
Lạc Vân Sam nói tiếp.
- Giúp đỡ học sinh?
Phùng Liễu nghe được kế hoạch của Lạc Vân Sam xong thì biểu cảm dịu đi không ít.
- Dạ, cô còn nhớ Chu Yến trong lớp không, em muốn giúp đỡ các học sinh giống như em ấy.
Lạc Vân Sam nói, nàng nhìn thẳng về phía trước lái xe.
- Trước tiên em cứ tặng khoảng một ngàn vạn rồi lại tính.
- Ý kiến này không tệ.
Nhắc tới việc giúp đỡ học sinh nghèo, Phùng Liễu cũng nghiêm túc hơn.
- Tuy rằng trước giờ Nhất Trung cũng có học bổng cho học sinh nghèo, nhưng việc làm chứng thực hoàn cảnh không tốt, học sinh nhận được tiền đều là những em có hoàn cảnh không tệ.
Lạc Vân Sam nghe vậy cũng đồng tình, trong lòng nàng cũng nghĩ vậy. Những chuyện này cơ bản đều là vấn đề chung của các trường học.
- Cô yên tâm, em sẽ cố gắng đẩy mạnh công tác xét duyệt, cần để tiền đến đúng với học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Lạc Vân Sam đưa ra hứa hẹn, nàng tự hỏi có nên để Phùng Liễu làm giám sát hay không.
Phùng Liễu ừ một tiếng, cô nghiêng đầu nhìn sườn mặt tinh xảo của Lạc Vân Sam mà xuất thần.
"Vân Sam là người có tiền, có sắc, đối xử với mình rất tốt, chỉ sợ là mình đã dùng tất cả may mắn của kiếp trước và kiếp sau mới gặp được Vân Sam đi."
- Cô này, cô lại trầm mê nhan sắc của em hả?
Lạc Vân Sam nhướn lông mày cười.
Nàng không cần quay đầu lại cũng đoán được cô ấy lại đang si ngốc nhìn mình.
"Haiz, đây đúng là phiền não ngọt ngào, hình như càng ngày cô ấy càng thích mình!"
- Phải, si mê em!
Phùng Liễu chậm rãi thu hồi tầm mắt, trong lòng vẫn tràn ngập cảm giác may mắn.
"Vân Sam tốt như vậy chính là của một mình mình."
Nhưng nội tâm Phùng Liễu vẫn e ngại chuyện tặng tòa nhà của Lạc Vân Sam.
Lại một lần nữa thể hiện thân phận chênh lệch của cô và Lạc Vân Sam, cho dù biểu hiện của Lạc Vân Sam ngày thường không để ý, nhưng mỗi lần hai người gặp khó khăn thì người ra tay giải quyết luôn là Lạc Vân Sam.
"Hình như mình không có tác dụng gì."
Tuy nhiên mỗi lần Phùng Liễu có ý nghĩ như vậy, Lạc Vân Sam sẽ giống như Nhị Mộc vây quanh, biến đổi đa dạng biểu cảm để cô vui lên.
- Nếu cô đã thích em như vậy, em có thể đưa ra yêu cầu nhỏ không ảnh hưởng lớn không ạ?
Lạc Vân Sam nói, không biết trong đầu nàng nghĩ gì mà nói xong lại liếm liếm môi.
Gần đây kiêng dè việc công khai bận rộn nên Lạc Vân Sam vẫn luôn "đói bụng" ngủ, hôm nay là thứ sáu, nàng cần cuộc sống nhiều màu sắc hơn.
- Em nói đi.
Phùng Liễu không muốn hiểu sai vì đề tài trước đó của bọn họ rất đứng đắn.
- Cô ơi, em muốn...
Lạc Vân Sam ho nhẹ một tiếng.
- Chúng ta có thể tắm chung không.
Phùng Liễu:...
Phùng Liễu nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Vân Sam.
- Em nói lại lần nữa?
- Em muốn được tắm chung với cô.
Lạc Vân Sam mới không sợ, trẻ con da mặt dày mới có cơm ăn!
Phùng Liễu trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới miễn cưỡng mở miệng giống như muỗi kêu mà ừ một tiếng.
- Cô yêu ơi, em còn một yêu cầu nhỏ nữa.
Lạc Vân Sam thu lại ý cười trên mặt.
- Đừng có được đằng chân lân đằng đầu nha!
Phùng Liễu nhíu mày, cô cười nói.
Việc cô đáp ứng tắm chung với nàng đã là một sự bao dung rất lớn rồi, những thứ khác nghĩ cũng đừng nghĩ có được!
- Cô à~
Lạc Vân Sam nũng nịu, trong lòng không chút để ý làm nũng với cô.
Phùng Liễu:...
"Nhịn, phải nhịn, tuyệt đối không được thỏa hiệp, nếu không buổi tối thật sự không được yên ổn."
- Cô ơi!
Giọng điệu Lạc Vân Sam nhẹ đi một phần.
- Không phải cô đang xấu hổ đấy chứ? Yêu cầu này của em không liên quan tới việc tắm chung.
- Được rồi, em nói đi.
Thầy hướng đi của đề tài không kì lạ nên Phùng Liễu lập tức ngắt lời Lạc Vân Sam để nàng nói.
- Vậy cơm chiều nay em với cô uống một chút rượu để tăng bầu không khí có được không? Chỉ là rượu trái cây thôi, độ cồn rất thấp.
"Tất nhiên nếu uống nhiều thì tác dụng chậm sẽ lớn một xíu mà thôi."
- Chỉ vậy sao?
Phùng Liễu nhếch miệng cười, cô không tin yêu cầu của Lạc Vân Sam đơn giản như vậy.
- Chỉ chút ít vậy thôi ạ, cô uống cùng em vài ly là được rồi.
Lạc Vân Sam muốn chơi trò tình thú, nàng sẽ không làm những chuyện Phùng Liễu thấy phản cảm.
"Nếu cô ấy bảo thủ ở phương diện kia, vậy bắt đầu từ phòng tắm là được."
"Hoặc là "phòng tắm play" rồi tới "chế phục play", mình nhớ là cô yêu rất thích mình mặc tây trang đi giày da nữa."
Lạc Vân Sam điều khiển xe chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe, trong đầu toàn bộ là những chuyện không thể nói ra, nhưng ý cười trên mặt lại tăng thêm vài phần "đê tiện".
"Đêm nay hẳn là mỹ lệ tới cực điểm!"