- Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?
Lạc Vân Sam sợ tới mức hồn cũng sắp rơi ra ngoài, đây là chuyện gì xảy ra vậy chứ!
"Tại sao mẹ lại đè lên cô ấy ở trên ghế, hơn nữa lại còn gần như vậy? Cái khoảng cách này đều sắp hôn tới nơi rồi đấy!"
- Làm gì mà hét toáng lên vậy, mẹ không làm gì cô Phùng của con hết.
Mẹ Lạc bình tĩnh buông tay, bà nhân tiện sửa lại cổ áo của Phùng Liễu.
Lạc Vân Sam nhìn thấy hai người thân mật như vậy liền thấy da đầu có chút tê dại, uy rằng biết cô giáo và mẹ của mình sẽ không có khả năng ở bên nhau, nhưng ai người trí thức trưởng thành ngồi cạnh nhau như vậy làm Lạc Vân Sam có chút áp lực.
Mẹ Lạc bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn cũng là người hơn 30 tuổi, bà và Phùng Liễu đứng chung một chỗ rất đẹp mắt.
- Mẹ, vừa rồi mẹ và cô ấy làm gì vậy?
Tại sao nói chuyện thôi còn động tay động chân cơ chứ!
- Chúng ta đang nói xem tại sao cô Phùng đây lại coi trọng con, xem con vô dụng lại nhặt được người như thế này.
Mẹ Lạc có chút tiếc nuối nói tiếp.
- Cô Phùng thật sự là người dịu dàng, nếu mẹ trẻ lại thời còn 20, nói không chừng...
- Không, mẹ nghĩ cũng đừng nghĩ tới chuyện đó, mẹ đã có ba rồi hơn nữa cô ấy là của con!
Lạc Vân Sam lập tức xen ngang.
- Đứa nhỏ này, mẹ còn chưa nói hết lời con gấp cái gì chứ hả?
Mẹ Lạc cũng đột nhiên tò mò hai người phụ nữ ở cạnh nhau là cảm giác gì cho nên vừa rồi mới có một màn khó hiểu như kia.
Lạc Vân Sam: chẳng lẽ mình nghĩ sai sao?
- Mẹ nói tiếp đi.
Lạc Vân Sam nghĩ ngợi một lúc mới thở dài nhẹ nhõm một hơn, nàng vẫn đứng ở đây thì dù mẹ có trẻ lại 20 tuổi cũng vô dụng.
- Không muốn nói nữa, nếu không Bạch Hoa sẽ giận.
Mẹ Lạc xua tay xem như kết thúc chủ đề này.
- Vân Sam, trong mắt chúng ta con đã trưởng thành, tương lai sau này con phải tự mình nắm chắc.
Một giây sau mẹ Lạc khôi phục vẻ đứng đắn, một lần nữa bà lại quay về vị trí trưởng bối.
- Con biết, con sẽ ở cạnh cô ấy thật tốt.
Lạc Vân Sam tiến lên cầm tay Phùng Liễu.
- Cả đời này con chỉ thuộc về cô giáo của con.
Mẹ Lạc không nói gì, bà khẽ cười.
- Hy vọng là thế.
Mẹ Lạc và ba Lạc đều làm việc trong tập đoàn, dựa theo sự sắp xếp của hai người thì lần về nước lễ Thanh minh này không nằm trong những việc được ưu tiên, vì thế sau khi vội vàng ăn cơm chiều ở nhà cũ cũng không kịp qua đêm mà lại bay trở về.
Sau khi mẹ Lạc và ba Lạc rời khỏi, Phùng Liễu mới có thời gian mở quà hai người tặng cô.
- Cái này là bình ngọc sao?
Phùng Liễu cầm lấy bình hoàng ngọc mà ba Lạc đưa cho, cô tò mò đánh giá.
- Hình như đây là đồ cổ.
Lạc Vân Sam hiểu về đồ vật này hơn Phùng Liễu, nàng nhìn lại mấy lần liền đoán được bình ngọc này là đồ cổ.
- Vậy có phải rất đắt đúng không em?
Phùng Liễu biết chiếc bình trong tay cô là đồ cổ liền cảm thấy run tay, cô cũng không dám tùy tiện cầm nữa mà để lại vào hộp.
Lạc Vân Sam sờ cằm nói.
- Cũng không phải quý lắm, em không có ấn tượng gì với chiếc bình này.
Lạc Vân Sam đối với đồ cổ có giá trị trong nhà hiểu rất rõ, nếu bình ngọc này không có trong trí nhớ của nàng vậy nó cũng không có giá trị quá ngàn vạn.
- Cô cứ yên tâm nhận lấy đi, nói không chừng ba em chỉ tiện tay mua thôi.
Lạc Vân Sam giúp Phùng Liễu kiểm tra hộp.
- Ngay cả văn bản giám định cũng không có, không chừng cũng chỉ là đồ bình thường.
Vì ngữ khí của Lạc Vân Sam quá chắc chắn nên Phùng Liễu nghe nàng nói liền tin, cô liền coi chiếc bình như chiếc bình bình thường.
Kỳ nghỉ Thanh minh có ba ngày, dùng một ngày để tế bái tổ tiên, còn lại hai ngày đã bị Lạc Vân Sam đưa đi du lịch ở thành phố bên cạnh.
Trùng hợp khi Phùng Liễu và Lạc Vân Sam đang đi dạo trên phố lại bắt gặp Phong Hi.
- Phong... chào cô.
Lạc Vân Sam kinh ngạc nhìn Phong Hi.
- Giám đốc Lạc, cô giáo Phùng.
Phong Hi cũng bất ngờ nhìn hai người, buồn bã nơi đáy mắt không kịp che giấu đã lộ ra.
- Cô Phong, cô làm sao vậy?
Phùng Liễu hỏi, vì không muốn làm lộ thân phận của Phong Hi nên cô và Lạc Vân Sam dùng xưng hô khá khách sáo.
- Trong nhà gặp chút chuyện nhỏ thôi.
Phong Hi miễn cưỡng cười nói.
- Vậy tôi không làm phiền hai người đi chơi nữa.
- Cũng không thể nói vậy được, dù sao Phong Hi cũng là nghệ sĩ trong công ty của chú tôi, nếu xảy ra chuyện tôi không có mặt mũi nào đối mặt với chú ấy.
Ấn tượng của Lạc Vân Sam với Phong Hi không tồi, hơn nữa Phong Hi cũng là thần minh tinh cô khá thích, nếu Phong Hi cần hỗ trợ thì Lạc Vân Sam cũng sẽ ra tay giúp đỡ một chút.
- Nếu cô không ngại thì có thể đi ăn cơm cùng chúng tôi, chúng ta từ từ nói chuyện.
Phùng Liễu nhìn thời gian, cũng đã đến giờ cơm trưa.
Phong Hi suy tư một chút, cô bất đắc dĩ thở dài.
- Ảnh hậu Phong, ý của cô là người nhà cô phản đối chuyện của cô và Mộ Thanh?
Lạc Vân Sam nhíu mày hỏi.
Phong Hi gật đầu đáp.
- Ba tôi hi vọng tôi kết hôn sinh con.
Phong Hi và Mộ Thanh đã ở bên nhau nhiều năm, hai người luôn cố gắng lộ ra một vài thông tin cho người trong nhà dần dần tiếp nhận, cô ám chỉ mình sẽ không kết hôn sinh con.
Phong Hi không phải con một, người trong nhà vốn không cần trông cậy vào một mình Phong Hi mà nối dõi tông đường, sau khi nói chuyện mấy lần cô không dao động cũng không kiên trì tiếp nên cũng tùy ý của cô.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà trước lễ Thanh minh vài ngày ba cô đột nhiên đổi ý, ông nói đã tìm được một đối tượng kết hôn hợp với Phong Hi và muốn cô về quê xem mắt.
- Ba tôi sẽ không đột nhiên gọi tôi về xem mắt, chuyện này nhất định có gì đó đằng sau.
Phong Hi đặt kính râm xuống bên cạnh.
- Vì nghĩ như vậy nên tôi đã gọi điện hỏi những người khác, cuối cùng nhận được câu trả lời khiến tôi tạm thời không chấp nhận được.
Nói tới đây Phong Hi ngừng lại một hồi lâu.
- Đối tượng xem mắt mà ba tôi nói tới chính là con trai lãnh đạo của ba tôi, chỉ cần kết hôn thì ba tôi liền có thể thăng chức.
"Chuyện này là sao?"
Lạc Vân Sam và Phùng Liễu nhìn nhau, hai người không hiểu sao chuyện này lại xảy ra trên người Phong Hi.
- Ảnh hậu Phong, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước kia gia đình cô vô cùng hòa thuận.
Phùng Liễu hỏi.
- Cô cũng nói đó là trước kia.
Phong Hi cười chua xót.
- Bởi vì danh tiếng của tôi nên chức vị của ba tôi cũng có chút không ổn định, vốn dĩ tôi nghĩ ba tôi sẽ về hưu nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
- Cái này không thể trách cô được, làm sao lại có người cha dùng hạnh phúc của con gái đổi lấy tiền đồ cơ chứ.
Lạc Vân Sam rất chán ghét những bậc cha mẹ như vậy, tuy rằng có câu thân thể tóc da đến từ cha mẹ, nhưng mỗi người đều có tính cách độc lập và có nhân sinh không giống nhau, cho dù là cha mẹ thì cũng không thể tự ý chi phối tương lai của con cái.
Ảnh hậu Phong, thù lao đóng phim của cô cũng không ít, chẳng lẽ ba cô...
"Không biết phải làm gì với chuyện trong nhà này? Một ảnh hậu lại có thể so sánh với cơ hội thăng chức sao?"
Phong Hi khẽ lắc đầu.
- Với ba tôi mà nói, tôi gả chồng là nuôi ông ấy rồi, diễn viên hay minh tinh gì đó thì sinh con xong lại đi làm không phải chuyện gì quá lớn.