Lạc Vân Sam dựa vào ánh sáng mờ ảo thấy được vẻ lo lắng trên mặt Phùng Liễu, nàng cũng đoán được cô đang nghĩ tới điều gì.
- Cô không cần phải lo lắng đâu, em sẽ không tham gia vào chuyện này, chỉ là nói vài người bạn giúp đỡ Phong Hi một chút mà thôi.
Lạc Vân Sam cười nói.
Nàng và cô đều muốn có thể mãi ở bên nhau như nửa năm này, với chuyện của Đông Nhuận cần khoảng nửa năm để giải quyết, nàng mới không muốn lãng phí nửa năm chơi đùa với bọn họ, việc nàng cần làm là vào thời điểm mấu chốt đâm cho bọn họ một dao là được rồi.
Lạc Vân Sam nói ra tính toán của mình cho cô, nàng vẫn không ngừng nhấn mạnh rằng nàng sẽ không ra mặt để trấn an Phùng Liễu.
- Vừa rồi tôi nhìn thấy vài bài báo, trên đó đều nói lão tổng của tập đoàn Đông Nhuận nổi lên từ phía bắc, ngoài ra còn quen biết rất nhiều xã hội đen.
Phùng Liễu vẫn không yên tâm, Lạc Vân Sam thì không có việc gì còn Phong Hi thì sao?
- Bây giờ cảnh sát làm việc rất tốt, nếu bọn họ không kiêng nể mà cố tình làm chuyện xấu sẽ bị trừng phạt thôi.
Khóe miệng Lạc Vân Sam khẽ nhếch lên, nếu chúng không thu liễm thì dựa theo thủ đoạn của Mộ Thanh hẳn sẽ hợp tác cùng chính phủ, vì không ai lại chê việc được chính phủ khen ngợi cả.
- Cũng đúng.
Phùng Liễu tiếp nhận nền giáo dục truyền thống của Trung Quốc nên suy nghĩ, hình thức, tư duy đều tin tưởng vào Đảng, cô vô cùng tín nhiệm cảnh sát.
Đề tài liên quan tới Phong Hi tạm thời được gác lại, sau kì nghỉ lễ Thanh minh, Phùng Liễu lại quay lại với trạng thái bận rộn, lại là giáo viên chủ nhiệm của lớp 11- 5.
Thời gian trôi qua, công việc làm giáo viên mỹ thuật của Lạc Vân Sam ngày càng nhàn rỗi. Sau lớp 11 là lớp 12, sau 12 là thi đại học. Nghĩ tới sáu tháng cuối năm học sinh của mình phải vào lớp 12, các giáo viên khối 11 đều cố gắng hết sức nhét toàn bộ kiến thức quan trọng vào đầu học sinh.
Đặc biệt khi giảng tới kiến thức quan trọng có trong kì thi, giáo viên luôn lặp đi lặp lại và nhấn mạnh tầm quan trọng của nó, mỗi một giáo viên đều dồn hết sức lực giúp học sinh của mình có nền tảng vững chắc.
Phùng Liễu vừa làm chủ nhiệm lớp vừa phụ trách việc kiểm tra trợ cấp cho học sinh nghèo, may là có Lạc Vân Sam hỗ trợ nên sau một tháng cô cũng thành thạo công việc.
Qua lễ Thanh minh là ngày 1/5, lúc này hiệu trưởng cũng không còn hào phóng như trước nữa, đối với học sinh lớp 12 chỉ cho nghỉ 1 ngày, học sinh lớp 10 và 11 được nghỉ hai ngày, ngày thứ ba phải quay lại trường học.
Lạc Vân Sam vì để Phùng Liễu bớt lo lắng cho mình, khi phối hợp với Mộ Thanh đều xử lý qua tài liệu chứ không trực tiếp gặp mặt.
Phí Tu đã vào bộ phận mới được vài tháng, bây giờ cũng có thể gọi là hô mưa gọi gió, sau khi được Lạc Vân Sam ngầm đồng ý liền ngầm đối đầu với Chương Thịnh.
Những việc có liên quan tới chuyện hợp tác cùng Mộ Thanh thì Lạc Vân Sam đều đưa cho Lâm Nghi xử lý, Lâm Nghi là người đã đi theo Lạc Vân Sam rất lâu, xét về thủ đoạn cũng không hề thua kém chủ tịch của Đông Nhuận chút nào.
Huống chi Lạc Vân Sam cũng có quan hệ với vài người trong Chính phủ, nhà họ Lạc có người làm phó chủ tịch tỉnh ở thủ đô. Lạc Vân Sam để Lâm Nghi cầm một vài chứng cứ đặc thù đưa lên khiến tập đoàn Đông Nhuận bị người của Chính phủ để ý.
Cùng lúc đó Mộ Thanh liên hệ với không ít bạn bè, ngoài ra còn kéo thêm cả cái người muốn sớm tạo ra thành tựu là Từ Bân, hai người vất vả một tháng trời để trực tiếp làm đứt gãy tài chính của Đông Nhuận, khiến bọn họ phải bế tắc.
Trước có Chính Phủ sau có Mộ Thanh, quan hệ sau lưng chủ tịch tập đoàn Đông Nhuận cũng không phải lớn mạnh, sau một thời gian kéo dài đã bị vứt bỏ bây giờ đã trở nên thoi thóp, ngay trước kì nghỉ hè đã bị Mộ Thanh và Từ Bân chia rẽ.
Lạc Vân Sam cũng hỗ trợ hai người đó không ít, cho nên sau khi tách ra và hợp nhất thì Mộ Thanh và Từ Bân mỗi người được chia 5% cổ phần của công ty mới. Lạc Vân Sam cũng không kém phần, nàng nhận được số cổ phần tương tự và trực tiếp chuyển sang danh nghĩa của Phùng Liễu.
Sau khi kết thúc sự kiện tập đoàn Đông NHuận, học sinh khối 12 của Nhất Trung bắt đầu tiến vào một trong những giai đoạn quan trọng trong cuộc đời của bọn họ, thi đại học.
Tuy rằng quốc gia luôn kêu gọi và ủng hộ giáo dục chất lượng, nhưng không thể phủ nhận rằng phần lớp học sinh lớp 12 đều học tập theo định hướng phục vụ thi cử, học tập gian khổ bao nhiêu lâu cũng chỉ vì kì thi đại học.
Phùng Liễu chủ nhiệm một lớp ở khối 11 nên cô nhàn nhã hơn nhiều, cô trực tiếp được duyệt cho nghỉ phép.
Kỳ nghỉ này đối với Phùng Liễu là vô cùng quan trọng, cô muốn bù đắp tiếc nuối của năm năm trước.
Năm năm trước Lạc Vân Sam rời đi trước đêm thi đại học, Phùng Liễu không còn cách nào nên chỉ có thể cùng nàng đón sinh nhật và tặng nàng một chiếc vòng tay.
Năm năm sau, Lạc Vân Sam 23 tuổi cô nên tặng cho nàng cái gì đây?
Phùng Liễu nghiêm túc suy tư, chọn đi chọn lại cũng không ưng món đồ nào, Phùng Liễu thiếu điều muốn thắt nơ con bướm trên eo tặng mình cho Lạc Vân Sam.
Đương nhiên ý nghĩ vừa rồi chỉ chợt lóe qua trong đầu Phùng Liễu và nhanh chóng bị cô bỏ qua.
Là một nhà giáo nhân dân ưu tú, Phùng Liễu đối với phương diện nào đó vẫn tương đối chú ý quy củ, ví dụ như không thể ban ngày tuyên dâm như Vân Sam của cô được.