Lạc Vân Sam và Phùng Liễu đều không rình xem chuyện yêu đương riêng tư của học sinh, sau khi nhìn thấy Cầu Hủy và Lữ Y Phong đang thì thầm với nhau liền chọn đường vòng rời đi, không hề nhìn xem chuyện gì sẽ diễn ra phía sau.
Lữ Y Phong là học sinh ngoại trú, em ấy ở trường cho đến hơn 9 giờ tối mới miễn cưỡng rời đi.
- Ai đây? Chẳng phải là Cầu đại học bá sao?
Hai nữ sinh không có ý tốt đi tới.
- Các cậu muốn làm gì?
Cầu Hủy lùi ra sau, em nhìn thẳng vào hai người đi tới, trong mắt mang theo vẻ đề phòng.
Hai nữ sinh ăn ý liếc nhau cười.
- Đại học bá, vừa rồi chúng mình đã thấy hết, cậu cùng cái người kia, ai ấy nhỉ...
Biểu cảm của Cầu Hủy lập tức trở nên khó coi.
- Không ngờ được hai cậu là loại người thế này, đúng là khiến người ta khinh thường.
Hai nữ sinh nghe thấy Cầu Hủy chỉ trích liền sửng sốt một chút, hai người còn chưa nói gì sao lại khiến người khác khinh thường?
- Các cậu đơn giản là muốn mách lẻo mình với giáo viên chứ gì, mình khinh thường loại người mách lẻo.
Cậu Hủy biết hai nữ sinh đang đứng phía trước, hai người này học lớp văn và học cùng lớp với em hồi cấp hai.
- Ai nói chúng mình muốn đi mách lẻo!
Một trong hai nữ sinh phản bác.
Tuổi 16 17 là cái tuổi rất dễ xúc động, bạn bè là quan trọng nhất, nếu như bị những người khác biết mình là người chuyên đi soi mói rồi mật báo cho giáo viên, hơn phân nửa là sẽ bị những người khác khinh thường.
- Vậy các cậu muốn làm gì, nói với bố mẹ? Các cậu sẽ không ấu trĩ như vậy chứ?
Trên mặt Cầu Hủy vẫn giả bộ khinh thường, ánh mắt cũng như người đứng trên cao nhìn xuống.
- Cậu... cậu nói cái gì!
Một nữ sinh tóc ngắn lập tức nói.
- Cậu đừng có đánh trống lảng, vừa rồi chúng tớ nhìn thấy cậu nhận quà của một bạn nam, sau đó lại hôn môi với bạn nữ khác!
- Cậu là yêu sớm!
- Đúng vậy! Hơn nữa đều là yêu sớm với cả nam và nữ, cậu quá đê tiện!
Một nữ sinh tóc dài nói tiếp.
Cậu Hủy không hiểu sao mình lại thành cái người đê tiện, trong lòng tất nhiên không vui.
- Mình và đàn anh chỉ là bạn bè, hơn nữa anh ấy chỉ đưa cho mình tài liệu học tập mà thôi, nếu các cậu muốn thì mình có thể chia cho các cậu.
- Không phải socola sao?
Nữ sinh tóc ngắn không ngờ được như vậy nên hỏi lại.
Cầu Hủy trợn tròn mắt, mạch não của học sinh lớp văn bị sao thế này.
- Mình lừa các cậu làm gì.
- Vậy cậu cũng yêu sớm, tuy rằng mách lẻo với giáo viên không tốt, nhưng chúng ta đều là học sinh ngoan nếu có chuyện như vậy liền phải nói với giáo viên.
Nữ sinh tóc ngắn tương đối linh hoạt nên đã bắt được trọng điểm.
- Cậu cũng không muốn tin tức cậu yêu sớm truyền ra đúng không?
Cầu Hủy trầm mặc, cuối cùng em cũng ừ một tiếng.
- Nói đi, các cậu muốn mình làm gì?
- Không hổ là học bá, quá thông minh.
Nữ sinh tóc dài cười xấu xa, sau đó lại dùng khuỷu tay huých nữ sinh tóc ngắn.
- Thật ra cũng không phải chuyện gì khó, chỉ cần sau này cậu gặp chúng mình thì gọi một tiếng chị là được rồi.
Nữ sinh tóc ngắn sửa cổ áo nói tiếp.
- Dù sao chúng mình cũng lớn hơn cậu.
Ánh mắt Cầu Hủy khó hiểu, gọi một tiếng chị? Yêu cầu quá quái lạ.
- Và còn phải gọi chị ở trước mặt phụ huynh.
Nữ sinh tóc dài bồi thêm một câu.
- Tại sao?
Cầu Hủy không hiểu chuyện gì.
- Không có vì sao, cậu chỉ cần biết nhược điểm của cậu đã bị chúng mình nắm được, sau này mình muốn cậu làm gì thì cậu phải làm đó.
- Chính xác, chính là như vậy.
Hai nữ sinh kẻ xướng người họa.
Cầu Hủy im lặng một hồi lâu, lúc sau em mới nói.
- Có phải các cậu mắc lỗi gì không?
- F*ck! Có cậu mới mắc lỗi ấy!
Nữ sinh tóc dài tức giận.
- Cậu và người kia hôn môi bị chúng mình thấy, nếu không muốn bị nói với giáo viên thì ngoan ngoãn nghe lời làm "tiểu đệ"* của chúng mình đi!
- Tiểu đệ?
(*Ở đây hai bạn nữ này muốn Cầu Hủy làm đàn em á)
- Nhầm, "tiểu muội"! Dù sao cũng là như vậy đó, sau này cậu là "em gái" của tụi mình là được.
Nói xong nữ sinh tóc dài liền thấy hưng phấn, có học bá làm đàn em của mình, đúng là quá đã.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó? Là em gái tụi mình tất nhiên là phải chịu trách nhiệm giúp hai chị học bài rồi!
Nói qua nói lại cũng nói ra mục đích của hai người.
Tuy rằng cấp ba chia làm tổ tự nhiên và tổ xã hội, nhưng bài thi toán học và tiếng anh đều giống nhau. Chuyện này cũng vừa khéo, hai nữ sinh kia đều là bạn học cùng lớp cấp hai của Cầu Hủy, thành tích học tập của Cầu Hủy vẫn luôn tốt, chính là con nhà người ta trong miệng cha mẹ hai nữ sinh kia.
Bây giờ sắp tới cuối kỳ, hai người cũng muốn hỏi xin Cầu Hủy tài liệu, không ngờ lại thấy cảnh tượng kia. Trong lòng liền hiện lên ý nghĩ muốn quấy phá, cả hai đi một vòng rồi mới nói ra mục đích để giữ lại mặt mũi.
- Các cậu là muốn lấy vở ghi hai cùng mình học trong tiết tự học tối?
Cầu Hủy nghe tới đây liền hiểu ý đồ của hai người.
- Còn có thể cùng nhau học tiết tự học tối sao?
- Chủ nhiệm lớp mình tốt lắm, nếu cậu có thể thuyết phục chủ nhiệm lớp cậu, vậy mình bên này không có vấn đề gì.
Cầu Hủy bình tĩnh nói, cuối lớp vẫn còn thừa vài bàn, chỉ thêm hai người mà thôi, hẳn là cô Lạc và cô Phùng sẽ không để ý.
- Khụ khu, nếu cậu đã nói vậy thì mình miễn cưỡng đồng ý.
Nữ sinh tóc dài làm bộ kiêu ngạo, sau đó liền kéo nữ sinh tóc ngắn chạy đi.
Cầu Hủy thở phào, em nhìn sang phải.
- Sắp tới giờ kiểm tra phòng rồi, nếu muốn nói gì với mình thì để ngày mai đi.
- À, không ngờ được Lữ Y Phong thích cậu như vậy. Cậu yên tâm, mình sẽ không nói ra đâu.
- Vậy là tốt nhất, cậu nói như vậy thì chúng ta vẫn là bạn tốt, không cần bận tâm tới việc cậu nói với giáo viên.
Cầu Hủy híp mắt nhìn sang phải, nam sinh kia cao 1m8 nên bụi cây không che hết cậu ta.
- Không nhất định phải như vậy, nói không chừng Lữ Y Phong chỉ chơi đùa một chút, nếu cậu ấy muốn kết hôn thì cậu ấy vẫn chọn mình.
Nam sinh tự tin nói.
- Mình không tin bác Lữ sẽ cho phép cậu và Y Phong ở bên nhau!
- Cậu khng phải lo chuyện đó!
Cầu Hủy bất mãn nói.
"Tình địch gì đó đúng là thứ đáng ghét nhất trong nhân sinh mà!"