Sau khi Lạc Vân Sam thành khẩn nhận sai, Phùng Liễu cũng không cố chấp, cô chỉ nói thêm vài câu liền bỏ qua chuyện này.
Về phần Từ Bân, cô dựa vào miệng lưỡi của mình cũng nhanh chóng lấy lòng Đỗ Nhược.
Trong lòng Đỗ Nhược cũng biết tính tình của Từ Bân, bình thường chơi nhiều cô sẽ không vượt quá giới hạn, cho nên cũng không nhiều lời, cô ấy chỉ là âm thầm ghi nhớ trong lòng, dự định tìm một cơ hội thích hợp tính sổ với Từ Bân.
Nhìn theo hứng đàn cừu rời đi, Từ Bân và Lạc Vân Sam cũng không tính tiếp tục cuộc đua, mỗi người cầm dây cương và chậm rãi đi theo bên cạnh người yêu của mình.
Đồng cỏ bất tận là vô tình khiến người ta có cảm giác sảng khoái không thể giải thích được.
Bốn người tản ra tự đi dạo theo cặp, sau khi chạy trên thảo nguyên một hồi thì mỗi người chọn một con đường, bắt đầu cuộc đua tình lữ.
Tất nhiên, cuộc đua này không giống như cuộc đua vừa rồi mà là thi đấu giữa hai người yêu nhau.
Xem xét chênh lệch thực lực giữa hai người, Lạc Vân Sam hào phóng tỏ vẻ để Phùng Liễu xuất phát trước ba phút, khoảng cách như cũ, chạy đến cờ đỏ rồi quay lại.
- Chúng ta thi đua ngựa có phần thưởng gì không?
Phùng Liễu vuốt lông ở cổ ngựa, cô hỏi nàng.
- Cô yêu muốn thưởng gì ạ?
Lạc Vân Sam nhướng mày, nàng không cảm thấy chính mình sẽ thua.
Kỹ năng cưỡi ngựa của Phùng Liễu là do Lạc Vân Sam dạy, nàng biết rất rõ rằng nàng có thể dễ dàng rút ngắn khoảng cách ba phút.
- Yêu cầu của tôi rất đơn giản, người thắng sẽ là người quyết định tối nay ai làm chủ!
Phùng Liễu mặt không đổi sắc nói, cô nhìn vẻ mặt Lạc Vân Sơn có chút thay đổi liền nói thêm.
- Ví dụ như tối nay ăn gì, hoặc linh tinh gì đó...
"Bữa tối tất nhiên là ăn cô rồi!"
Lạc Vân Sơn trong lòng hét lớn một tiếng, bắt đầu nhàn nhạt hưng phấn.
Từ khi nếm mùi, một thanh niên trẻ tuổi có thể lực tốt như Lạc Vân Sam sao lại dễ dàng bỏ qua cho được.
"Nhưng... Hiếm thấy cô ấy chủ động đưa ra yêu cầu như vậy, cô ấy muốn làm gì mình nhỉ?"
Chỉ trong vài giây, rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu Lạc Vân Sam, nhưng điều duy nhất không thay đổi là nàng nhất định sẽ giành chiến thắng trong cuộc thi này!
- Đương nhiên, nếu là cô yêu thắng, buổi tối liền để cô xử lý.
Lạc Vân Sam chính trực nói.
- Được, đến lúc đó em không thể đổi ý!
Trong mắt Phùng Liễu hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó cô quyết tâm muốn thắng.
Lạc Vân Sam tự hỏi tại sao Phùng Liễu lại tự tin như vậy, nhưng nàng không nghĩ quá nhiều về điều đó, nàng cực kỳ tự tin vào thực lực của mình, và sẽ không bao giờ thua!
- Vậy tôi sẽ làm trọng tài.
Đỗ Nhược liếc mắt nhìn Phùng Liễu, sau đó nhìn đi chỗ khác với vẻ ngầm hiểu.
- Vậy làm phiền chị Đỗ Nhược nhé!
Phùng Liễu mỉm cười nói.
Sau khi nói rõ các quy tắc, Đỗ Nhược rất nghiêm túc lấy điện thoại ra, tìm đồng hồ bấm giờ, sau khi nhấn bắt đầu thì Phùng Liễu lập tức cưỡi ngựa chạy đi.
Lạc Vân Sam hơi nheo mắt lại khi nhìn thấy cô càng lúc càng xa, nàng đang nghĩ xem nên sắp xếp chuyện tối nay như thế nào.
- Vân Sam, tôi có thể hỏi em mấy câu được không?
Đỗ Nhược đặt điện thoại xuống nói.
- Chị Đỗ Nhược, chị nói đi.
Thái độ Lạc Vân Sam rất tốt.
- Tôi muốn biết làm sao em có thể thuyết phục được ba của Phùng Liễu, theo tôi biết bọn họ hẳn là muốn Phùng Liễu kết hôn sinh con.
Đỗ Nhược tò mò hỏi.
Mối quan hệ giữa Đỗ Nhược và Phùng Liễu rất tốt, nhưng chưa đủ thân thiết để hỏi về cuộc sống riêng tư của nhau. Đỗ Nhược chỉ rằng Lạc Vân Sam thuận lợi để ba mẹ Phùng Liễu tiếp nhận nàng.
- Chuyện này ấy hả, chắc là do em tương đối xuất sắc ấy mà!
Lạc Vân Sam suy nghĩ một chút, sau đó cười tủm tỉm nói.
Bậc cha mẹ bình thường đều tìm kiếm những điều tốt nhất cho con mình, trong mắt họ, Phùng Liễu đã là một người trưởng thành có thể tự gánh vác trách nhiệm, hơn nữa tài chính và hình tượng mà nàng biểu hiện cũng đã đả động tới mong muốn của bọn họ.
- Chỉ cần cuộc sống của con cái được ổn định, cha mẹ bình thường sẽ không phản đối quá dữ dội.
Lạc Vân Sam nghiêm mặt nói.
- Hầu hết cha mẹ bình thường đều muốn con mình sống tốt. Khi cô ấy ở cạnh em, em có thể trực tiếp sang tên phòng ở cho cô ấy, thậm chí có thể cùng nhau ra nước ngoài kết hôn. Chỉ cần có thể lấy ra thành ý, phần lớn cha mẹ đều sẽ không phản đối.
Lạc Vân Sam tổng kết và nói ra ý kiến của mình.
- Vậy chúng tôi thì sao, Vân Sam, cậu cảm thấy tôi và chị ấy nên làm như thế nào?
Từ Bân xen vào hỏi.
Nghe Từ Bân nói xong, Lạc Vân Sơn trợn tròn mắt.
- Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, hai bác cũng không phải là người quá cố chấp, chỉ cần cậu ổn định công ty thì một thời gian mọi thứ sẽ tự động như ý cậu.
- Tôi cảm thấy cậu nói thì dễ lắm!
Từ Bân không quá tự tin, cô cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
- Yên tâm, không phải còn có tôi ở trước sao, cùng lắm thì cậu kéo tôi làm bia đỡ đạn đi.
Lạc Vân Sam thuận miệng đáp.
Nhà họ Lạc và nhà họ Từ kết giao với nhau đã lâu, hiện tại hai tập đoàn cũng hợp tác trên nhiều lĩnh vực, quan hệ có thể nói là rất tốt.
- Chẳng phải cậu cũng nói chúng ta không giống nhau à?
Từ Bân nhíu mày.
- Cho nên tiền đề là biểu hiện của cậu!
Từ Bân khẽ gật đầu, cô bắt đầu cân nhắc sản nghiệp của chính mình, làm sao trong thời gian ngắn đưa ra một đáp án thật tốt.
Chờ đến khi Lạc Vân Sam và Từ Bân nói xong, Đỗ Nhược mới chậm rì rì lấy ra di động nhìn thoáng qua.
- Vân Sam, tôi có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho em biết. Hiện tại Liễu Liễu đã xuất phát được hơn năm phút rồi.
Lạc Vân Sam:?!
- Năm phút? E rằng phải dùng tốc độ nhanh nhất.
Từ Bân dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lạc Vân Sam.
- Vân Sam, hay là cậu trực tiếp ở chỗ này chờ cô Phùng trở về đi.
Lạc Vân Sam:...
Sau ba giây im lặng, Lạc Vân Sam siết chặt dây cương không chút suy nghĩ liền dùng roi quất ngựa nhanh chóng lao ra ngoài.
- Thật sự là vất vả.
Từ Bân thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Đỗ Nhược.
- Nhược Nhược, có phải là cô Phùng nói với chị để chị kéo dài thời gian không?
- Ừm, đêm nay Liễu Liễu có sắp xếp đặc biệt cần Lạc Vân Sam phối hợp chút.
Đỗ Nhược nhếch miệng cười nói.
"Hiếm khi thấy Phùng Liễu muốn chủ động làm chuyện gì!"
Đỗ Nhược thân là tiền bối tốt đương nhiên phải hỗ trợ cô tới nơi tới chốn.
- Buổi tối cô Phùng muốn làm cái gì?
Sự tò mò trong lòng Từ Bân nổi lên.
Độ cong khóe miệng Đỗ Nhược càng lộ rõ.
- Em muốn biết?
- Đương nhiên!
- Vậy em nghiêng tai qua đây đi.
Đỗ Nhược trịnh trọng nói.
- Được.
Từ Bân không nghĩ nhiều, áp lỗ tai tới gần cô ấy.
Đỗ Nhược chạm vành tai Từ Bân và nói.
- Liễu Liễu dự định tối nay sẽ đi...
Khi Đỗ Nhược chậm rãi nói, đôi mắt của Từ Bân liền mở to.
"Chúa ơi, Vân Sam cũng hạnh phúc quá đi!"