Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi

Thời gian - chính là thứ chẳng chờ đợi ai. Thoáng chốc cũng đã hơn hai tháng kể từ ngày cưới. Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử vẫn tiếp tục sống chung dưới một căn nhà. Nhưng, cả hai cứ như là người xa lạ. Nói đúng hơn, Hoa Tử xem người ngủ chung giường với mình như người ngoài. Suốt hai tháng, cô hạn chế tiếp xúc, gặp mặt, ngay cả việc giao tiếp với anh. Thay vào đó, cô ra ngoài cùng Dương Việt Bân nhiều hơn. Mỗi ngày, anh đều đưa cô đến những nơi khác nhau, anh không muốn cô ở trong nhà đó, càng không muốn cô có cảm giác bị giam lỏng. Dương Việt Bân mỗi ngày cứ như thế mà lấy được lòng của Hoa Tử.

Còn Lý Đông Lượng thì sao? Anh có biết chuyện đó chứ? Anh đương nhiên biết. Chỉ là, nếu như cô thấy vui và không vượt quá giới hạn của anh là được. Mỗi chuyện cô làm, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Cho dù có quá đáng ra sao, anh vẫn mắt nhắm mắt mở, cho qua mọi chuyện.

Vì vậy mà nói, thời gian có thể khiến tình cảm giữa người với người sâu đậm hơn; cũng có thể khiến tình cảm của người với người trở nên đạm

Ngày hôm ấy cũng như những ngày trước. Khi cả trăng và sao đều xuất hiện đầy đủ trên bầu trời đêm. Khi các hàng quán, nhà cửa của người dân đều tắt đèn, cũng là lúc Hà Hoa Tử trở về nhà. Nhưng hôm nay cô tự giác một chút, biết mình về trễ hơn so với thường ngày. Cô nghĩ, có lẽ Lý Đông Lượng cũng đã lên phòng ngủ hoặc ở lại công ty để làm nên chắc sẽ không hay biết gì, dù có biết cũng chẳng làm gì được cả. Nhưng có lẽ những suy nghĩ của cô đều sai!

Vừa được người làm mở cửa cho vào nhà, Hà Hoa Tử thấy sắc mặt người làm đang hoảng sợ tột cùng. Vốn không hay biết gì, cô liền hỏi:

- Cô sao vậy?

Người làm đột nhiên e dè đáp:

- Thiếu nãi nãi, Thiếu gia... đang đợi cô bên trong.

Đột nhiên cô có chút căng thẳng. Rõ biết là đang lo lắng nhưng bản thân cô vẫn cố tự nhủ để có chút sức mạnh. Hoa Tử trấn an người làm và cả chính bản thân mình:

- Đừng lo, anh ta sẽ không làm gì tôi đâu.

Cô nói một cách chắc chắn

Hoa Tử hít một hơi thật sâu, sau đó hai chân mới dám bước vào nhà. Nhưng vào đến nhà rồi, gan cô đột nhiên lớn hơn lúc nãy.

Thấy Lý Đông Lượng đang ngồi trên ghế, cô cũng phớt lờ đi. Cảm thấy Hoa Tử không đặt mình vào mắt, anh liền nghiêm giọng.

- Đứng lại.

Nghe vậy, Hoa Tử cũng đứng lại, nhưng cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến anh.

- Em có biết bây giờ là mấy giờ hay không? Em vừa đi đâu?

- Đi chơi.

- Với ai?

- Bạn của tôi.

Hà Hoa Tử trả lời không rõ đầu đuôi càng làm Lý Đông Lượng thêm tức giận. Anh gắt giọng:

- Ai?

Không thể chịu nổi với thái độ đó của Lý Đông Lượng. Hà Hoa Tử liền xoay người lại, nhìn thẳng vào cả hai bắt đầu lớn tiếng với nhau.

- Từ bao giờ tôi có nhiệm vụ phải báo cáo lại với anh từng hoạt động của mình vậy?

- Nhưng tôi là chồng của em, tôi có quyền được biết.

Cảm thấy nực cười, Hoa Tử liền cười lên một tiếng đầy xúc phạm.

- Chồng của tôi? Vậy sao?

Nói rồi, Hà Hoa Tử liền rời đi. Cô đi được vài bước lại dừng, nói với Lý Đông Lượng:

- Trong thời gian này, tôi hy vọng anh vẫn có thể mạnh miệng nói mình là chồng của tôi. Vì tôi sớm sẽ LY HÔN với anh thôi.

Nhắc đến ly hôn, Lý Đông Lượng liền khó chịu ngước nhìn Hoa Tử. Còn cô, vẫn ung dung rời đi mà không hề hay biết nguy hiểm đang cận kề mình.

Tối đó, khi cả hai đều ở trong phòng ngủ. Tuy cùng ở trong một căn phòng, cùng nằm chung trên một chiếc giường, khoảng cách rất gần nhau nhưng cũng cảm thấy vô cùng xa xôi. Hà Hoa Tử luôn nằm xoay lưng về phía Lý Đông Lượng. Ngay cả khi ngủ, cô cũng không muốn nhìn thấy anh. Còn anh vẫn nằm bất động, không nói tiếng nào. Cả hai cứ nằm như thế, hồi lâu sau vẫn chưa thể chợp mắt. Dường như có điều gì muốn nói với đối phương những lại không cách nào mở lời.

Khi Hoa Tử không tài nào chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên, một lực thật lớn đã lật người cô lại. Lý Đông Lượng nắm giữu hai tay cô chặt trên đỉnh đầu, hành động cứ như muốn cưỡng bức cô. Anh không nói một lời, bằng một cách mạnh bạo đã chiếm lấy môi của cô, rồi trượt dài xuống cổ. Hoa Tử cố dùng sức vùng vẫy, nhưng vùng vẫy trong vô vọng. 

Cô nghĩ, nếu như bây giờ không ngăn anh ta, lát nữa anh ta sẽ làm theo ý bản thân mất. Nghĩ rồi, cô liền nói:

- Anh mau dừng lại.

Hành động hiện giờ của anh chỉ càng làm tôi hận anh thêm thôi.

Nghe vậy, đột nhiên Lý Đông Lượng ngớ người, rồi dừng tay. Anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, nhìn vào mắt cô và hỏi một cách thật lòng:

- Em ghét tôi lắm sao?

Hà Hoa Tử ngay lập tức liền phản bác:

- Lý Đông Lượng, tôi không ghét anh, mà là hận anh. Tôi hận anh đã lừa dối tôi, hận anh vì đã cưỡng đoạt tôi, hận anh đã làm tôi tổn thương. Tôi thật sự, thật sự rất hận anh.

Khi Hoa Tử vừa dứt lời, anh cũng buông tay cô. Anh đi xuống giường và bước vào nhà tắm. Tuy không biết anh vào đó làm gì nhưng ở bên ngoài, cô nghe được tiếng xả nước. Hà Hoa Tử ngồi dậy, người cô tựa vào thành giường. 

Ngay sau khi anh đi, Hà Hoa Tử mới dám bật khóc. Cô lấy tay ôm mặt, khóc nức nở. Hoa Tử thật sự rất hận Lý Đông Lượng, nhưng cô lại không cách nào chối bỏ việc yêu anh. Chính cô cũng không hiểu tại sao, bản thân mình lại có thể thốt ra những lời đầy tổn thương ấy chứ?

Cũng chẳng còn sớm, thế nhưng Lý Đông Lượng lại vào nhà tắm và tắm bằng nước lạnh. Từng giọt nước lạnh lẽo ấy chảy thẳng xuống cơ thể anh. Anh hy vọng, với sự lạnh lẽo của nó có thể giúp mình trở nên tỉnh táo.

" Hoa Tử, tôi biết em rất hận tôi, nhưng tôi cũng không thể buông tay em, không thể để em rời xa tôi. "

Khi anh trở ra từ nhà tắm, Hà Hoa Tử vẫn nằm xoay người ra ngoài. Có lẽ do đã mệt vì khóc nên cô cũng nhanh chìm vào giấc ngủ hơn. Anh lặng lẽ đến, từng bước chân đều bước nhẹ nhàng vì sợ làm cô thức giấc. Anh bước đến, lấy chăn đắp cho cô và choàng tay qua ôm lấy cơ thể bé nhỏ ấy rồi đi vào giấc ngủ.

Cứ như thế, những mâu thuẫn, cãi nhau cứ thường xuyên xảy ra với Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử. Nhưng cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng đã quyết sẽ không ly hôn với cô. Hà Hoa Tử biết vậy nên càng tức giận hơn. Vậy nên cô quyết làm lớn mọi chuyện lên. Chỉ cần một ngày cô còn là vợ trên danh nghĩa của Lý Đông Lượng, thì cô vẫn làm mọi cách để ly hôn với anh bằng mọi giá.

Một thời gian sau, Lý Đông Lượng có một chuyến công tác dài. Ở nhà, Hà Hoa Tử có thể tùy ý tung hoành. Cô có thể đi chơi đến nửa đêm, thậm chí không trở về nhà mà không cần phải cãi nhau với anh. Cô biết rõ, nếu như chuyện này đến tai Lý Đông Lượng, nhất định sẽ dẫn đến chuyện cãi nhau. Đến khi đó, anh chắc chắn sẽ ngày càng chán ghét cô, và chuyện ly hôn cũng là điều sớm muộn.

Đã hơn một tuần trôi qua, Hà Hoa Tử chưa bao giờ cảm thấy thoải mái đến vậy. Không bị quản thúc, cũng chẳng cần to tiếng với ai.

- Hoa Tử, Hoa Tử...

Dương Việt Bân ngồi bên cạnh, lay lay người cô, đồng thời gọi. Hoa Tử lúc này mới kịp lấy lại ý thức.

- Cậu nghĩ gì đến ngẩn người thế?

- À, không có gì. Chỉ là cảm thấy một tuần qua thật bình yên. Lý Đông Lượng đi công tác chưa về nên mình thấy thoải mái hẳn.

Đã hơn mấy tháng nay, Trần Dục Tú cũng chẳng có động tĩnh gì. Dương Việt Bân đang nghĩ, chắc  không phải là cô ta đã bỏ cuộc giữa chừng rồi chứ?

- Hôn nhân của cậu... vẫn ổn chứ?

Hà Hoa Tử mím môi, nhẹ lắc đầu.

- Sống cùng với một kẻ lừa gạt thì làm sao ổn được chứ. Mình chỉ muốn kết thúc nó thật sớm, như vậy lòng mình cũng sẽ nhẹ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui