Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi

Hà Hoa Tử nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. Ánh mắt thoáng mơ hồ. Cô liều mạng nhớ lại mọi chuyện.

Lúc Dương Việt Bân rót rượu vang vào ly rượu cao cấp, hắn đưa đến trước mặt cô để mời. Cô vốn không tiện từ chối nhưng trong lòng có cái gì đó thôi thúc đến kì lạ. Cô bắt lấy ly rượu trên tay, tuy vẫn còn hoài nghi trong lòng nhưng vẫn một hơi uống cạn ly rượu. Khi hương vị cuối cùng vẫn còn động lại trong cuốn họng, trong đầu Hà Hoa Tử lại phát ra những câu hỏi không ngừng. Đây là rượu gì? Sao lại mạnh đến vậy?

Dương Việt Bân nhìn Hà Hoa Tử uống hết ly rượu. Đáy mắt liền hiện lên tia mãn nguyện. Tim cô đột nhiên đập loạn lên, cả người cô từ mệt lả, dần dần chẳng còn sức. Hai mắt cứ như bị thôi miên rồi dần một khoảng đen bao trùm lấy tất cả. 

Hà Hoa Tử rơi vào trạng thái mất hết ý thức.

Đến lúc này, người đàn ông đứng trước mặt cô lại không phải là người đang nằm bên cạnh cô. Kẻ nằm cạnh cô lại là bạn thân của cô. Loại tình huống này khiến Hà Hoa Tử bị mắc kẹt, chẳng cách nào thoát ra.

Hà Hoa Tử lấy chăn, che đi cơ thể trắng muốt đang trần truồng của mình lại. Lý Đông Lượng từ tức giận chuyển đến thản nhiên bỏ đi.

Từ lúc đặt chân vào phòng, một lời Lý Đông Lượng cũng không nói. Anh rời đi với trái tim đầy thương tổn. Đáy mắt nổi đầy tơ đỏ, ánh mắt phẫn uất nhưng lại đau đơn tột cùng. Bàn tay siết chặt khiến các gân máu hiện lên một lúc càng rõ rệt.

Hà Hoa Tử đương nhiên biết Lý Đông Lượng hiểu lầm, nhưng biết giải thích cũng vô ích. Nhưng dù vô ích cũng phải giải thích.

- Lý Đông Lượng, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu...

Hà Hoa Tử ngồi dậy, định đuổi theo Lý Đông Lượng. Từ phía sau cô liền bị một lực mạnh kéo lại khiến Hoa Tử phải ngã vào lòng của Dương Việt Bân.

Ánh mắt hắn nhìn cô đã không còn dục vọng, bởi hắn đã đạt được mục đích. Không có sự ân hận bởi Dương Việt Bân chưa từng nghĩ mình làm sai. Nhưng, hắn nhìn cô với ánh mắt van xin:

- Hoa Tử, cậu đừng đi. Hắn ta sẽ không nghe cậu giải thích đâu.

Hà Hoa Tử vốn chưa từng nghĩ bản thân lại rơi vào hoàn cảnh này. Bị chính người bạn thân nhất của mình tính kế.

Thật nực cười!


- Dương Việt Bân, cậu mau buông tôi ra!

Có lẽ bây giờ, Hoa Tử cũng chẳng màn đến tình bạn này nữa. Cô dùng hết sức mà mình có, xô ngã Dương Việt Bân để chạy theo Lý Đông Lượng vừa bỏ đi. 

Thân thể này, Hà Hoa Tử cảm thấy thật dơ bẩn. Đã từ lúc nào, cơ thể này ngoài Lý Đông Lượng ra, những kẻ khác khiến Hà Hoa Tử không chấp nhận được khi chạm vào.

Hà Hoa Tử chỉ là đuổi theo Lý Đông Lượng chậm hơn vài khắc, vậy mà liền mất dấu của anh. Cô nhìn xung quanh, liên tục đảo mắt khắp nơi nhưng không thấy Lý Đông Lượng đâu. Mặt cô tràn đầy thất vọng. Thật không ngờ, Hà Hoa Tử cô cũng có ngày này. Cái ngày bị bạn thân đâm một nhát, bị chồng hiểu lầm. Cô dường như chỉ muốn nhảy xuống sông Hoàng Hà để rửa sạch hết sự dơ bẩn của bản thân.

Cách đó rất xa, một chiếc BMW màu tối đang tiến đến. Nó không nhanh không chậm, lao thẳng về phía Hà Hoa Tử như muốn lấy cái mạng nhỏ của cô.

Hà Hoa Tử hốt hoảng, không kịp phản ứng gì. Bản thân cô cứ nghĩ lần này thì toi rồi!

" Két "

Chiếc xe dừng lại, trước khi chạm đến chân cô. Phía sau xe là một làn khói trắng dày đặc.

Hà Hoa Tử vẫn chưa hết kinh hãi lại bị giọng nói mang âm lãnh như đến từ địa ngục làm cho run sợ một phen.

- Lên xe!

Lý Đông Lượng ra lệnh đầy ngắn gọn.

Hai từ này đối với cô dường như chứa đầy sự lạnh lẽo. 

Hà Hoa Tử ngoan ngoãn, yên vị ngồi bên ghế phụ.

Lý Đông Lượng tức tốc cho xe chạy đi. Người ngồi bên cạnh như cô thật không dám thở mạnh ngay lúc này chỉ vì không khí nguy hiểm đang tràn ngập trong xe. 


Khi Hoa Tử đưa mắt nhìn anh, chỉ thấy gương mặt Lý Đông Lượng lúc này như ma như quỷ, tức giận đến đỏ hết cả mặt, tay cũng hiện hết cả gân lên. Cô cũng không dám lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở.

- Anh, chạy chậm thôi!

Lý Đông Lượng bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của Hà Hoa Tử. Ngay lúc này, anh chỉ chú tâm đến những gì mình cần làm.

Lý Đông Lượng chạy xe vào con đường ngày càng vắng. Hà Hoa Tử thầm nghĩ, cũng may đây là đường vắng, nếu như ở phố thì chắc chắn với tốc độ này sẽ gây ra tai nạn. Người ngồi bên cạnh anh lúc này, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi đó, lòng tự trấn an bản thân. 

Ngôi nhà trước mắt dần lộ ra trước mắt Hà Hoa Tử. Cô đến đây chỉ một lần, nhưng cả đời này sẽ không quên. Biệt thự tại ngoại ô, nơi gieo rắc cho cô sợ ám ảnh mà trước nay chưa nơi nào mang đến.

Chiếc xe dừng trước cánh cổng lớn đầy nguy nga. Lý Đông Lượng bước xuống, thô bạo kéo lấy Hà Hoa Tử vào trong nhà. Cô bị anh làm cho đau nhưng vẫn không đủ sức lực để phản kháng lại.

" Rầm "

Tiếng cửa phòng bị Lý Đông Lượng đá văng ra. Một người phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể làm được như vậy chứ?

Cả cơ thể cô bị sức mạnh to lớn ném lên giường. Lục phủ ngũ tạng cũng vì vậy mà suýt nữa bay ra ngoài.

Lý Đông Lượng đóng cửa, sẵn tay lên khóa luôn cửa. Anh mang theo gương mặt như một vị thần chết, đến đứng trước mặt Hà Hoa Tử. Cô vừa mới hoàn hồn nhưng vẫn sợ hãi, tay nắm chặt lấy giường, không ngừng lùi về sau để tìm chút cảm giác an toàn.

Lý Đông Lượng tiến đến. Bàn tay to lớn trong nháy mắt siết lấy chiếc cổ trắng nõn của Hoa Tử.

Ánh mắt mà Lý Đông Lượng nhìn Hà Hoa Tử, sớm đã trở nên lạnh lẽo. Giọng anh lạnh như băng, như đang tra hỏi, nhưng cũng có phần thê lương.

- Em nhẫn tâm thật đó! Trả thù tôi bằng cách này.


Em có biết rằng, em đã đâm một nhát dao vào tim tôi không, Hà Hoa Tử?

- Tôi không có!

Hà Hoa Tử cố gằng giọng mà nói. Mặt cô bắt đầu chuyển sắc, dần cảm thấy khó thở hơn khi Lý Đông Lượng ngày càng siết mạnh vào. Cô bắt đầu cảm giác được, bản thân đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng, cô sẽ không được chết dễ dàng như vậy!

Khắp căn phòng đều tỏ ra luồng khí lạnh đến kinh sợ.

Hà Hoa Tử bị Lý Đông Lượng siết cổ. Thấy mặt cô đỏ phừng phừng, Lý Đông Lượng mới dừng tay. Chiếc cổ trắng nõn nay lại nổi rõ vết bầm tím. Hà Hoa Tử há mồm, cố gắng hít lấy không khí. Vừa rồi chút nữa cô đã bị bắt đi gặp Diêm Vương rồi, cũng may là kéo hồn về kịp. Nếu không...

- Khụ...Anh vẫn còn nhớ lời tôi nói lần trước chứ? Có những chuyện anh tận mắt nhìn thấy, nhưng không hẳn là sự thật.

Hà Hoa Tử ôm lấy cổ của mình, ho nhẹ một tiếng. Cố gắng thong thả nói. Bởi trong lòng cô lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, đến mức cũng không muốn phải lớn tiếng cãi nhau với Lý Đông Lượng.

Hoa Tử ngồi thẫn thở trên giường. Đôi mắt ưu tư, hoàn toàn hướng về Lý Đông Lượng. Nhưng anh sớm không nhìn ra oan ức này của cô. Tim cô nhói lên từng cơn, từng cơn một nhưng người đàn ông của cô lúc này cũng chẳng màn quan tâm đến cô nữa.

- Vậy em giải thích đi, chuyện này là như thế nào? Tại sao em và hắn lại cùng nhau nằm trên giường?

Ánh mắt Lý Đông Lượng trở nên lạnh lẽo như dao. Đến giọng nói ấm áp ngày nào nay lại mang theo cái lạnh từ địa phủ.

Lý Đông Lượng rất muốn tin cô. Nhưng trước mắt là hình ảnh vợ mình cùng người đàn ông khác ôm ấp nhau trên giường. Làm sao anh tin được? Ngay bây giờ, Lý Đông Lượng chỉ muốn ngay lập tức tìm đến Dương Việt Bân, phanh xác anh thành trăm mảnh cũng chưa khiến anh thỏa hết cơn giận này.

- Thế nào? Giải thích không được phải không?

- TÔI KHÔNG CÓ PHẢN BỘI ANH!

Hà Hoa Tử gần như hét to, mặt trở nên vô cùng kích động. Một màn sương bao quanh lấy toàn bộ mắt cô. Nhưng Hoa Tử không cho phép bản thân mình khóc lúc này.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Đôi mắt đẫm lệ đầy uẫn ức.


- Dối trá!

Lý Đông Lượng nhào đến, đè cơ thể Hà Hoa Tử xuống giường. Hai tay cô được anh nắm giữ trên đỉnh đầu, hai chân bị anh đè lên. Hà Hoa Tử bị Lý Đông Lượng siết chặt lấy hai tay và chân. Tuy đau muốn khóc hét nhưng ánh mắt vẫn rất mạnh mẽ.

- Anh định làm gì? Buông tôi ra...

- Hôm nay, em phục vụ hắn như thế nào thì phải phục vụ tôi tốt hơn gấp trăm lần.

Đáy mắt Lý Đông Lượng trở nên tối sầm, đến mức khiến Hà Hoa Tử có cảm giác ớn lạnh hết cả người.

Đôi mắt anh chứa đầy dục vọng nhìn Hà Hoa Tử

Lý Đông Lượng giữ lấy gáy Hà Hoa Tử. Anh chiếm lấy môi Hoa Tử một cách mạnh bạo. Chiếc lưỡi linh hoạt nóng bỏng nhanh chóng bắt lấy cưỡi cô, không ngừng mút. 

- Ưm.. A...

Hà Hoa Tử vẫn không chịu được, cô cắn mạnh lấy vành môi trên của Lý Đông Lượng khiến nó nức ra, máu theo vết nức chảy ra ngoài.

- Em dám cắn tôi?

- Anh có biết mình đang làm gì không? Buông tôi ra.

Lý Đông Lượng vẫn không dừng lại.

Tay anh vuốt ve khắp cơ thể cô, từ chiếc cổ đang bầm tím, đôi gò bông đào thơm tho trượt dài xuống phần bụng mềm mại.

Đến trước nơi tư mật đang ẩm ướt, Lý Đông Lượng cho ngón tay nóng bỏng đi vào bên trong. Anh đưa tay vào nơi hẹp nhất, cũng là nơi nhạy cảm nhất của Hà Hoa Tử. Tay anh vừa vào, Hà Hoa Tử rên nhẹ một tiếng đầy kích tình.

Cả cơ thể Hoa Tử đều bị Lý Đông Lượng làm cho ngứa ngáy. Nơi đó trở nên ướt át hơn nhưng vẫn chưa thể làm anh dừng lại.

Cả người Hà Hoa Tử bị Lý Đông Lượng chơi đùa đến nóng ran lên. Nhất là nơi đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận