Lý Triều Bá Đạo Phò Mã


Lúc này giáp binh đã sập sập đi vào, họ chưng ra mội tấm bản đồ cực lớn bằng giấy cứng được bồi cẩn thận trên tấm gỗ bản.
Chúng thế gia đều nghĩ đây có lẽ là bản đồ quân trận đánh Thượng Nguyên.
Vì trước khi tới đây họ được Ngô Khảo Ký phía trên triều đường thông báo bóng gió về việc này.
Nhưng khi tiếp cận bản đồ thì họ mới hiểu đây là tấm bản đồ khác lạ mà bọn họ hoàn toàn chưa từng thấy quá.
“ Có đùa không vậy, Đại Việt chúng ta chỉ bằng móng tay như vậy sao?” Người thất thố lên tiếng là Đỗ Thần, Đỗ gia ở Tân Hưng, một kẻ cực kỳ kiêu ngạo, hung hăng và cũng là thiện chiến.
“ Đại Tống- Bắc Nguyên lại to lớn đến nhường ấy sao?” Đào Văn Long Đào gia Lâm Tây trầm ngâm.
“ Đại Tống lên tới tám mươi triệu dân gấp hơn mười hai lầm chúng ta” Lê Đạo Thúc tâm thần bất định.
“ Bắc Nguyên mười triệu người”
“ Cái gì thế này? Lãnh thổ của Lưu Kỷ, Thân Cảnh Phúc tại sao có thể xấp xỉ Đại Việt” Dương Đình Vũ Dương gia Nghệ An cảm thấy bất bình lên tiếng…
“ Các ngươi nhìn Khmer , La Oa , Tam Phật Tề, chúng cũng hết sức rộng lớn.
“ Cái này gọi chung là vùng đất In đô.

Biên rộng lớn”
“ Này Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Phi… mẹ nó Đại Việt sao có thể nhỏ như vậy đâu?”
Đám thế gia này không lạc hậu đã học được chữ Latinh, có thể dễ dàng mà đánh vần các địa danh, ghi chú trên bản đồ, càng đánh vần đọc hiểu bọn họ gương mặt càng tái nhợt, Đại Việt to lớ trong lòng họ đã quá nhỏ bé trong cái gọi là Thế Giới này rồi.
“ Ta có một mộng tưởng”
Đúng lúc này Ngô Khảo Ký ngồi đó chờ cho bọn thế gia kinh hoàng tự lắng xuống mà cất lời.
Hắn không nhìn vào đám này mà chỉ chăm chú vào thế giới Địa Đồ.
Một câu nói như gần như xa, như vang vẳng vào lòng người.
Thế gia lặng yên chờ đợi, họ muốn nghe tiếng lòng của vị này.
Theo như sáng nay triều hội, đám thế gia đã không còn đánh giá quá cao Lý Từ Huy rồi.

Họ không dám khinh thường nhưng cũng không còn siêu cấp đề cao Lý Từ Huy.

Nếu sáng nay Huy dùng chính năng lực bản thân, thế lực bản thân giải quyết chuyện thế gia, thì họ thua cũng tâm phục.
Nhưng Huy lại dựa thế chồng tức là vị Phong Vân Phúc Vũ Bình Nam Vương đây, người cầm đầu mà phải dựa thế giải quyết việc đã đi vào tiểu thừa.
Tức là trong chính trị dựa thế, súc thế, tạo thế, phá thế luôn được dùng, dùng không sai.

Nhưng là Đế Vương người nếu dựa thế người khác giải quyết việc bản thân đó là tiểu thừa.
Ví như Ỷ Lan dựa thế Lý Thường Kiệt hạ bệ Thượng Dương Thái Hậu cùng Lý Đạo Thành là dựa thế, cho nên dù Ỷ Lan sau đó có mạnh cũng chỉ là Nhiếp Chính một đạo khó có tiến thêm.

Mà Thế gia biết được điểm yếu này của Ỷ Lan cho nên luôn dám vật tay cùng Hoàng Tộ, Ỷ Lan.
Lịch sử lập lại, lúc này Thế Gia những tưởng Lý Từ Huy có quân đội riêng nắm trong tay, lãnh thổ thực quản rộng lớn vô cùng thì nàng sẽ khác Ỷ Lan, đúng là Lý Tử Huy khác, phong cách hành sự lôi lệ phong hành, quyết đoán, khó bị uy hiếp nhưng đó chỉ là trung cấp chuyện.

Dính đến chuyện lớn như việc đối đầu thế gia thì Lý Từ Huy lại trở nên khó khăn chu toàn mà dùng cách đơn giản nhất là dựa thế Ngô Khảo Ký, cho nên rơi xuống tiểu thừa.
Lúc này trên triều đường nếu đem ra so sánh thì Ngô Khảo Ký tuy nhố nhăng lặn lẽ dấu tài, nhưng ai cũng hiểu khi kẻ này động thì trời long đất lở.

Thế gia ánh mắt như cáo, tinh ranh vô cùng, chỉ cần nhìn qua sẽ thấy ai là chân Đế.

— QUẢNG CÁO —
Tất nhiên vì Lý Từ Huy – Ngô Khảo Ký quan hệ vợ chồng cho nên chuyện này rắc rối khoa gỡ, Ngô Khảo Ký có đi một bước kia không thì còn khó nói, ai cũng nhìn thấy thằng này Đế Vương khí chất lộ như mặt trời ban trưa, nhưng lại sợ vợ, sợ đến rối tinh rối mù.

Chắc có lẽ phong thiên cổ đệ nhất nhân sợ vợ cũng có thể á.
Cho nên nếu Ký nhường vợ làm Đế cũng không ai nghi ngờ quá.
Còn Sùng Đế, không một ai quan tâm, chỉ là bù nhìn mà thôi.
Cho nên Đế Hoàng Ý Chí, Đế Hoàng lời nói bọn họ phải cận trọng, tôn kính mà nghe, vì những lời này sẽ ảnh hưởng vận mệnh gia tộc của họ.
“ Mộng tưởng của ta là Đại Việt nhất thống, thực sự nhất thống mà không chia năm xẻ bảy cát cứ phân quyền”
Lời của Đế Hoàng như văng vẳng khắp nơi, như trọng truỳ đập vào tâm can thế gia, cả đám tái mét mặt mũi thẫn thờ ngồi đó.
“ Quốc gia hai chữ, đầu có quốc sau mới có gia.

Tổ chim tan thì trứng vỡ đạo lý này các ngươi đều hiểu, Bản Vương không cần nhắc lại”
“ Mộng tưởng của ta đó là Đại Việt hùng cường, bờ cõi mở mang, Bắc lấn Tống – Lý , Nam đạp Chiêm Thành.

Vạn quốc triều bái.

Người Hán làm được người Việt chúng ta cũng làm được”
Ánh mắt của Ngô Khảo Ký loé lên, giọng nói trở nên hùng hồn bá khí lại mang theo vô biên tự ti.

Khí thế này, khí chất này khiến người người lắng nghe đều phải quy phục.
“ Nhược ban đầu, với hành động của các ngươi hôm nay ta có thể tắm máu Đại Việt thanh tẩy một lần giống như ta đã từng làm ở Bắc Nguyên- Hà Bắc Đại Tống”
Nói đến đây uy thế , sát khí của Ngô Khảo Ký bộc lộ rõ ràng, đây là thực tế chuyện có thể xảy ra.

Lời nói của Ký lúc này đám thế gia tin, hoàn toàn tin Ký có thể làm được những gì hắn nói.
“ Chúng bề tôi hiểu… mong mong Vương gia bớt giận”
“ Mong Vương gia giảm thịnh nộ”
“ Vương gia bớt giận, chúng bề tôi biết sai..”
Cả đám nhao nhao, vì họ lõi đời thành tinh, diễn kịch qua mắt họ là rất khó, cỡ như Ngô Khảo Ký lúc này lời nói họ tin là thật , rất thật.

“ Không, các ngươi chưa hiểu hết về ta”
Ngô Khảo Ký lắc đầu cười, nụ cười chất chứa rất nhiều điều, gương mặt đều là dằng co đắn đo suy nghĩ, để có một quyết định nào đó.
“ Nhiếp Chính Vương cũng chưa thấu đáo”
Ngô Khảo Ký tiếp lời.
“ Bọn bay ngồi đây đều là quân sự thế lực lời nói chua ngoa hàng tôm hàng cá không cần nhiều lời”
“ Dương gia ngươi ở đây là người duy nhất trực tiếp va chạm cùng Bố Chính quân, tuy đau sót nhưng ngươi thành thật mà nói Bố Chính quân là ra sao?”
Ngô Khảo Ký nhìn vào Dương Đình Võ mà hỏi.
Ấp úng, chua sót có, cừu hận , đau đớn , không can tâm có.

Nhưng nhiều hơn là sợ hãi, tâm phục cùng khuất nhục.
“ Mạnh không thể tả” — QUẢNG CÁO —
Dương Đình Võ nói thật suy nghĩ, bởi hắn muốn nói dối không được.

Bốn chữ như thiên lôi trọng truỳ dáng xuống phế phủ thế gia.
Chuyện này Dương Thị vẫn dấu nhẹm, họ thua trận nhưng không thể thua thế cho nên thế gia có hỏi đến cũng chỉ nói qua loa thua trận mà thôi.

Dương Đình Võ không dám thật lòng vì sợ lòng quân liên minh bất ổn.
“ Chuyện này Dương gia va chạm Bố Chính không nói qua nữa , và Dương gia ngươi cũng đừng mồm loa mép giải đi khắp nơi cáo trạng.

Chuyện năm đó Chiêm Thành bắc tiến công Bố Chính, mấy vạn Mường Binh tập kích sau Lưng là một, chuyện Hoa Lư chi loạn là hai.

Ta không muốn nhắc đến thì ngươi cũng đừng nên lật lại.

Lần này gõ Dương gia ngươi là không oan.

Còn về Hoan Châu, đây là cái giá phải trả cho sai lầm trước đó của Dương gia.

Lui một vạn bước, bản Vương là Vương gia, đất quản lại không lớn bằng ngươi một cái thế gia? Dân lại chỉ bằng một nửa Nghệ An đây là cái lý gì? Cho nên Hoan Châu nhập Tân Bình Lộ lấy Lam Giang làm ranh giới.

Dương gia ngươi có ý kiến?”
Ngô Khảo Ký nhìn Dương Đình Võ nhướn mày hỏi.
Thật đau đớn, nhưng hắn không dám nói không, vì chuyện khui ra thêm nữa Thật Bố Chính có cớ diệt cả Dương gia cướp lấy Nghệ An là bình thường.


“ Bề tôi không ý kiến, … cảm ơn Vương gia giơ cao đánh khẽ”
Đã mất đất, mất dân, thiệt quân, nay còn phải cám ơn, nhưng đó là hiển nhiên thực tại, làm người giang hồ thân bất do kỷ.

Không thể vì yêu ghét cá nhân mà phủi bỏ thực tại.
“ Lại nói về thế gia các ngươi nghĩ lấy quân sự dĩ hạ phạm thượng? Để ta cho các ngươi hiểu rõ tình hình thực tế”
Ngô Khảo Ký đập bàn đứng dậy đi đến bên chiến đồ Đại Việt.
“ Hai mươi vạn Đại quân Đông Hải Bản Vương khinh thường dùng đến.”
“ Các ngươi không hiểu Ngô- Lý đã đạt được thoả thuận cuối cùng cho nên dám ngạo mạn là đúng thôi”
“ Đầu tiên nơi này Phú Lương đang tập hợp gần hai Vạn Bộ Binh, năm ngàn tinh nhuệ thuỷ Binh.

Nơi này Lý Kế Nguyên Tần vương bảy ngàn thiên tử quân, bốn ngàn sương quân thiện chiến.

“ Đỗ Thần ngươi hiểu? diệt Đỗ gia ngươi hay không chỉ là một ý niệm của Bản Vương, các lộ quân khác có thể cứu viện ngươi chăng?”
“ Hà Công Tiến, Đào Văn Long, Lê Đạo Thúc, ba ngươi ở Tây Bắc muốn tụ quân ít nhất mười lăm ngày.

Nơi này Phong Châu , Tam Giang có Ngô Tam, Ngô Cẩn tổng hai vạn quân có thể thủ chờ một vạn quân tinh nhuệ Bố Chính của Bản Vương tự thân tới”
“ Thăng Long vạn an Nhiếp Chính Vương hai vạn tinh nhuệ , hai vạn sương binh có thể huy động thêm năm vạn từ dân chúng có thể.

Lập phòng tuyến Hoa Lư, Thiên Trường, Ái Châu không thể qua.”
“ Lại nói về Dương gia ngươi nguyện đối mặt Đại Bá Lý Thường Kiệt của ta một lần nữa chăng?”
Khủng bố, đau đớn sợ hãi , bất lực…
Tâm trạng của đám thế gia lúc này là vậy.
Thế gia lập thế bao quanh Thăng Long điều này không giả.

Nhưng cái thế này cũng chính là tam tác như cát khô.
Mỗi thế đều có dao hai lưỡi của nó cả.

Thiện dùng thì thế bao vây có thể nghiền chết Thăng Long, nhưng gặp kẻ thiện hơn thì Bọn họ lại thành bò dê để thịt.
Đây là quân sự điển hình.
Không ngờ Ngô Khảo Ký đã có thoả thuận cùng Lý gia, thoả thuận là gì không ai rõ, là cộng đồng chia sẻ Đại Việt, là chuyển triều đại trong hoà bình không chiến tranh.
Nhưng tin Lý – Ngô hợp tác đã xé nát mọi toan tính của thế gia.
Ngô Khảo Ký trước kho nhập Kinh đã bố trí trọng quân toàn khu bắc bộ, chia cắt các thế gia thành mảnh vụ trong vô hình.
Thật sự đã thòng một cái dây thòng lọng vào cổ thế gia, kéo hay không kéo treo lên là một ý niệm của Ký.

— QUẢNG CÁO —
Không cần ngoai bang, không cần trợ giúp, chỉ cần tài bố trí quân sự đã bóp nghẹt thế gia.


Không cần dựa thế, chỉ cần dùng những gì có trong tay đủ làm người thổn thức.

Đây là Đế Hoàng chính thức con đường a.
Thế gia mặt xám như tro tàn, nhưng đừng nghĩ họ sợ mà nhầm.

Ngô Lý là Sư Hổ, nhưng thế gia đều là sói.

Sói tuy có yếu nhưng cũng có thể công Sư – Hổ.
Ép sói vào đường cùng thì chiến một trận thôi, cùng lắm thay tên đổi họ phiêu bạt chân trời gây dựng lại từ đầu.
Nhưng trước khi chết, sẽ oanh liệt chiến đấu một lần.
Đây là điểm cực đặc biệt của Thế gia Đại Việt, đặc tính này khác hoàn toàn, khác mãi mãi Người Hán.
Tròn chiều dài lịch sử chiến loạn Đại Việt, thế gia hợp hợp tan tan nhiều vô số kể.

Nhưng số lượng thế gia bỏ trốn đầu hàng ít hơn nhiều số lượng chiến một trận chết trong quang vinh.

Tất nhiên trước khi chọn bước đường này thế gia Đại Việt sẽ tìm cách phân phân gia tộc giữ lại huyết mạch tro tàn trọng sinh.
Đương cử như Ngô gia Ngô Quyền con cháu, Chết ở Ái Châu không hàng không chạy.

Nhưng một nhánh nhỏ lại về Hoa Lư trọng sinh tạo nên Ngô Khảo Ký lúc này.
Lại đương cử như Kiều Công Tiễn, Kiều Công Hãn vậy.
Nói chung gương sáng có nhiều kể mãi không hết.

Đinh, Lê, Dương , Đỗ nhà nào mà chưa trải qua sóng gió diệt môn?
Cho nên mới nói Đất Việt ngàn năm chiếm mà khó trị là vậy, dân phong ở đây chẳng những bưu hãn là còn rất cứng rắn.

Trận chiến vừa qua trên Sông Lam cũng là một lần chứng minh luận điểm trên.

Cho nên làm chính trị tại Đại Việt phải dè chừng đặc tính này của người Việt, chết thẳng hơn sống cong.

Các vị Hán diplomat thường là không hiểu rõ Việt tộc đặc tính mà ăn quả đắng tại chỗ này.

Họ coi Việt tộc tư tưởng như Hán Tộc người là sai rồi thay.
Cho nên đừng nghĩ Ngô Khảo Ký bố trí khiến thế gia sợ hãi, họ xám mặt vì đau đớn mình dãy dụa cũng thua, nhưng nếu ép đến đừng nghĩ chuyện họ đầu hàng.
Đây chính là lý do mà hết Lý Triều đến Trần Triều đều chưa ma diệt nổi cát cứ phân quyền bóng dáng phải chờ đến Lê Triều mới có thể làm việc này trọn vẹn, nhưng cuối Lê , Mạc Trịnh nổi lên Nguyễn gia theo sau vẫn có đâu đó bóng dáng cái tinh thần đau đầu này của Việt tộc.
Lúc này Ngô Khảo Ký lại đi đến bên Soái ỷ mà ngồi xuống, thở một hơi dài.
“ Diệt các ngươi bàn tay nay sẽ nhuốm bao nhiêu máu tươi, Việt tộc mới chỉ một nhúm người ta xuống tay được sao? Thôi bỏ đi…”
Ngô Khảo Ký giơ đôi bàn tay lên nhìn ngắm,hắn nói như tự sự nhưng tự vấn lại cũng như để thế gia nghe rõ một đường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận