Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử


Cuộc chiến lần này từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc diễn ra thực sự rất chóng vánh.
Bắt đầu từ Thăng Long xuất phát từ mùng một, đến 15 liền kết thúc.
Một cuộc chiến chỉ có nửa tháng nhưng những kẻ trong cuộc thì cảm thấy khốc liệt không khác gì đánh đã nửa năm.
Lúc đi hơn 3 vạn người tính cả dân phu, lúc kết thúc chỉ còn gần 2 vạn người, trong đó phần lớn là dân phu.
Có thể nói binh sĩ Đại Việt trong trận chiến này tử thương quá nửa.
Gần 2 vạn lính xuất trận mà chỉ còn gần 1 vạn sống sót.
Tây Đạo Hộ Lương Quân của Đỗ Anh Vũ không tử thương nhiều như vậy, dù sao thì bọn hắn chỉ tham dự trận chiến quyết định, nhưng cũng đã có hơn 500 người ngã xuống tại trận chiến này.
Đa phần đến từ nhóm kỵ binh của Dương Đoan Hoa, nhóm bộ binh của Trần Kình, Phí Công Tín, nhóm tiễn trận của Tô Hiến Thành...
Những con người này Đỗ Anh Vũ đã không thể mang bọn hắn trở lại.
Biết đánh trận là sẽ chết người, nhưng khi nghe thấy báo cáo số thương vong, Đỗ Anh Vũ cũng không thể ngăn được cảm xúc u sầu dâng lên.
Đây là hắn đã cố gắng tính toán thật kĩ lưỡng, làm sao để giảm thương vong nhất có thể rồi.
Đám người của hắn chỉ là một đám quân không chính quy, có thể sống sót trên chiến trường đa phần đều dựa vào vận khí.
Thở ra một hơi, Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn Đào công tử Đào Thuấn.
Tên này là kẻ có sự thay đổi lớn nhất trong đám người cùng đi lần này.
Dù là lần đầu tiên ra trận cũng như chỉ đảm nhận công việc hậu cần nhưng hắn làm rất tròn trĩnh, phạm rất ít sai lầm.
Đỗ Anh Vũ cũng phải thay đổi ấn tượng về hắn!
Thăng Long Đào công tử cũng không phải là một gã công tử ca chỉ biết ăn chơi như lời đồn.
Gạt ra những tờ báo cáo, Đỗ Anh Vũ hỏi Đào Thuấn:
- Sao? Cảm xúc thế nào?
Đào Thuấn trẻ tuổi, buồn vui đều hiện trên mặt, hắn có phần ngại ngùng nhưng ở chung với đám binh lính một thời gian, cũng bị lây một chút tính khí thẳng thắn của đám nhà binh, nhìn Đỗ Anh Vũ, hắn nói thẳng:
- Chẳng ra sao cả! Có phần không thoải mái! Trong đám tử vong có một tên gọi Tạ Đức, tên đó cược thiếu nợ ta, hắn chết đi rồi món nợ này không ai trả, còn có một kẻ gọi Mã Lôi, thằng cha này ngủ ngáy như sấm, ta từng thề sau lần này nhất định phải cho hắn đẹp mắt, có kẻ gọi Vũ Tiến, có tên gọi Văn Bân....
Đào Thuấn một hơi kể ra tên của một đám binh sĩ tử trận, giọng điệu không ngừng trách móc, nhưng....
Đào công tử luôn nhớ tên bọn hắn.
Một chữ cũng không đọc nhầm.
Đỗ Anh Vũ để im cho Đào Thuấn nói hết, không ngăn lại, sau một hồi mới đưa lại tập báo cáo cho Đào Thuấn, mở miệng nói:
- Việc trợ cấp cho gia đình đám binh sĩ tử trận, ta giao cho ngươi làm, được chứ?
Đào Thuấn không đáp, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Cố nhịn đau, Đỗ vươn tay đập đập lên người hắn, mở miệng nói:
- Làm tốt lắm, huynh đệ! Về Thăng Long chúng ta đi uống rượu.
Đào Thuấn vẫn giữ vẻ ngạo kiều, nhưng khoé môi ý cười bán đứng hắn.
Nhìn Đào công tử rời đi, Đỗ Anh Vũ thở dài một tiếng, toàn thân cảm thấy không thoải mái, hắn là muốn đi dạo một vòng.
Cất bước ra khỏi lều, mặc kệ những ánh nhìn soi mói cũng như chỉ trỏ, Đỗ Anh Vũ một mạch đi ra thẳng bờ sông, vươn vai hít một ngụm không khí, cảm thán nói:
- Uhm! Phong cảnh không tệ!
Đà Giang mặc dù không có được như Nhị Hà một dạng khí thế bàng bạc, nhưng là cũng có một phen đặc biệt phong cảnh.
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng từng cụm, núi cây um tùm, nước sông cuồn cuộn, mây mù vùng núi thuận nước sông mà tới, mang theo trong núi đặc trưng tươi mát khí hậu, lại có một ít ướt át, để cho người ta cháy bỏng cảm xúc được làm dịu đi, trong lúc bất tri bất giác liền thả lỏng buông xuống.
- Nơi đây núi bị nước bao quanh ôm lấy, thật sự là thượng đẳng phong thuỷ đất lành, như chôn tại nơi đây, có thể xem như an bình, kiếp sau ắt thành quý nhân.

Đỗ công tử hay là xem rồi tự chọn cho mình một khối tốt a?!
Từ đằng xa, Lý Dương Quang khoan thai bước tới, trên môi vẫn giữ một nụ cười đặc trưng, lời hắn nói ra mang giọng điệu thanh đạm, giống như đang giảng giải một chuyện bình thường phổ thông, tựa như là giữa bạn bè nói chuyện phiếm vậy.
Đỗ tiểu tử lại nghe được ra ý mỉa mai trong đó, hời hợt đáp lại:
- Tiểu Hầu Gia quanh năm ngồi xổm lại Tụ Kim Lâu, vậy mà lại hiểu phong thủy thuật pháp, thật khiến cho người ta không ngờ tới!
Lý Dương Quang cười cười, nói:
- Ta coi như cũng hiểu một hai.
Nói thật, Đỗ Anh Vũ cũng có chút bất ngờ, hắn còn nghĩ tên này thuộc dạng Trạch nam tự kỉ, chỉ có chết trong nhà chứ nhất quyết không ra, hôm nay lại có thể thấy hắn ở đây, quả nhiên trên đời chuyện quái nào cũng có thể xảy ra.
- Sự tình lần này, ngươi cũng có nhúng tay vào? - Đỗ Anh Vũ luôn có cảm giác Lý Dương Quang cũng có một phần ở trong này, cái này chỉ thuộc về cảm giác nhưng cũng không ngăn Đỗ tiểu tử hỏi thẳng.
Lý Dương Quang trước gật đầu, sau thì lắc, nhàn nhạt mở miệng:
- Trước ta định dùng Nguỵ Bàng làm cái cớ để công kích Hà gia, chỉ là không nghĩ tới Nguỵ Bàng hắn là kẻ không cam tâm làm quân cờ, tên này....rất thú vị!
Đỗ Anh Vũ mắt trắng dã liếc hắn.
Mẹ kiếp! Tên này e rằng đối với người khác chỉ có hai định nghĩa, thú vị hoặc không thú vị mà thôi.
Nhìn thấy Đỗ Anh Vũ chỉ liếc mình không nói, Lý Dương Quang ánh mắt lấp loé, bỗng nhiên nói:
- Ngươi...là không nên thả hắn đi! Đây là thả hổ về rừng, ngươi có biết?
Đỗ Anh Vũ nhíu mày, lời của Lý Dương Quang hắn tất nhiên là hiểu, chỉ là không rõ con hàng này sao lại biết hắn thả Nguỵ Bàng đi mà thôi, sau thì tỏ vẻ không quan trọng, thản nhiên đáp lại:
- Chỉ cần không phải khu rừng của ta, hắn có là hổ hay là thao thiết cự thú cũng đâu liên quan gì đến ta.
Lý Dương Quang trên môi tiếu ý nhạt dần, lắc đầu, nói:
- Hắn đã là kẻ thù của Đại Việt, không thể không chết!
“Lúc đó hắn là cầm kiếm kề cổ ta, đại ca!!” Đỗ Anh Vũ nội tâm cười khổ, nhưng ngoài mặt mỉm cười đáp:
- Nhưng nếu tốt lợi dụng, hắn cũng có thể biến thành đồng minh của chúng ta, thay vì giết hắn nhưng chẳng đổi lại được cái gì, sao không biến hắn thành thanh đao trong tay chúng ta, từ đó không ngừng thu lợi ích?
Nghe đến đây, Lý Dương Quang bỗng bật cười làm Đỗ Anh Vũ chẳng hiểu ra làm sao, sau mới thản nhiên nói, trong giọng điệu không nghe ra được chút gì phẫn nộ hay vui vẻ.
- Thế nên lúc ngươi thả hắn đi, ta mới không giết hắn! Ta đã nói, ta và người là cùng một dạng người, suy nghĩ rất giống nhau!
Đỗ Anh Vũ trợn tròn con mắt, có quỷ mới cùng tên điên như ngươi cùng một hạng người.

Đỗ Anh Vũ giả bộ như không nghe thấy, khẽ hỏi:
- Nếu không phải là ngươi, thì kẻ nào sau lưng hắn đây?
Lý Dương Quang trầm ngâm một lúc, sau thì tủm tỉm, nói:
- Kẻ này giấu rất sâu, Thành Khánh Hầu tên ngu xuẩn kia cũng bị hắn lợi dụng mà không biết, sau lần này không chết cũng bị lột một lớp da ha ha, tên này đủ hung ác, ta thích!
Cùng một tên điên nói chuyện là một kiện rất tốn sức, nhưng Đỗ Anh Vũ vẫn có thể hiểu ra.

Nếu lần này không có hắn cùng Lý Dương Quang hai biến số lớn thì trận chiến lần này thắng thua còn chưa biết rõ.

Nếu Bệ Hạ có mệnh hệ gì, Thành Khánh Hầu không thể thoát khỏi liên quan, ai bảo ngươi cùng Hà thị làm bá chủ Tây Bắc làm gì!
Từ việc Đại Lý quân nhập cảnh nội Đại Việt không một tin tức cho đến việc không thể điều tra trinh sát quân tình của kẻ địch, tất cả mũi dùi đều chỉ về phía Thành Khánh Hầu.
Nếu nói cái này tất cả đều là do Nguỵ Bàng một tay sắp đặt, Đỗ Anh Vũ đánh chết cũng không tin.
Có thể Thành Khánh Hầu cũng có nhúng tay vào nhưng rõ ràng luôn có một kẻ sau lưng chi phối tất cả, mà trong đó Thành Khánh Hầu cũng chỉ là một quân cờ.
Thậm trí việc Đỗ Anh Vũ bất ngờ xuất hiện cũng nằm trong tính toán của hắn.
Nếu việc này là thật thì kẻ này thật sự đáng sợ.
Lý Dương Quang đưa mắt nhìn Đà Giang sóng cuộn, trầm giọng nói:
- Nghĩ đến rồi sao? Kẻ này sợ không chỉ tình toán Thành Khánh Hầu mà còn tính toán đến cả Ta và ngươi sẽ giúp Bệ Hạ lật bàn.

Khá lắm, cái cảm giác trở thành quân cờ của kẻ khác....thật thú vị!
Đỗ Anh Vũ bỗng nhiên cảm thấy tràn ngập nguy cơ, việc hắn an toàn tất cả là do người khác không biết đến khả năng của hắn.

Nay bỗng dưng lại bị một kẻ bí ẩn coi trọng, chọn làm quân cờ, việc này làm cho hắn toàn thân như bị nhìn thấu, rất không thoải mái.
Hơn nữa sau lần này trở về, hắn càng trở nên nổi tiếng.
Cái này...
Không tốt!
.....
15 ngày sau.
Để tránh dịch bệnh lan tràn, sau khi phóng hỏa đốt toàn bộ Ma Sa động cảnh nội, Nhân Tông ra lệnh toàn bộ doanh trại quân đội chuyển hẳn ra bờ phía Nam Ma Sa Động.

Việc tiến hành cách ly đề phòng dịch bệnh ban đầu khá khó khăn vì ngoài binh sĩ Đại Việt còn có một đám Ma Sa tù binh nữa.
Đúng vậy!
Bệ Hạ quyết định giữ lại đám Ma Sa tù binh, không giết cũng không phóng thích, đơn giản đó là chiến lợi phẩm cho chiến tranh, một trong những thứ có giá trị lớn nhất - Nô bộc!
Để đề phòng đám người này làm loạn, ban đầu Nhân Tông còn phải mang trọng binh ra canh gác, nhưng việc đó càng dễ khiến cho dịch bệnh lan tràn.
Đang lúc khó khăn thì Lê Bá Ngọc có đề xuất, là cho đám tù binh một hứa hẹn, cũng như cho bọn hắn biết hậu quả của việc không nghe lời.
Hứa hẹn rằng sau 10 năm nô bộc, bọn hắn có thể tự do.
Còn nếu muốn làm loạn, kết quả là chết.

Không chết bởi đao thương thì cũng chết vì bệnh tật.
Hiện tại chỉ có ngoan ngoãn mới có cơ hội để sống sót.
Cho bọn hắn một quả táo cũng cho bọn hắn một cây roi.
Tất nhiên lúc đầu tiên vẫn sẽ có những kẻ không tin tưởng, muốn chạy trốn.
Theo lời Lê Bá Ngọc là ban đầu có thể hơi thả lỏng, để bọn chúng trốn ra ngoài, sau bắt lại, chặt đầu răn đe, giết gà dọa khỉ.
Cũng may mắn đám tù binh này không phải đến từ cùng một nơi, bọn chúng đến từ những nơi khác nhau tụ tập lại dưới sự kêu gọi của Nguỵ Bàng.
Nay Nguỵ Bàng không có, bọn hắn tất nhiên là sẽ không đồng lòng.
Quách Công Bình lợi dụng vấn đề đó để chia nhỏ đám tù binh, sắp xếp lộn xộn rồi đề ra đạo luận liên đới.
Một kẻ làm loạn, cả nhóm đều phải chết, cho bọn hắn tự trông coi lẫn nhau.
Tả Gián Nghị Đại Phu Lưu Vũ Nhĩ sau khi được giải cứu từ nơi giam giữ cũng lần đầu tiên đưa ra thêm đề xuất, đó là bất cứ kẻ nào chỉ điểm đều có thưởng, thậm trí là giảm số năm làm nô bộc xuống.
Cứ như vậy, một đám không đồng lòng tù binh dưới sự uy bức lợi dụ cũng dần trở nên yên tĩnh lại.
Những kẻ có gan làm loạn đa phần đều đã chết trong cuộc chạy trốn đầu tiên rồi!
Trong đám tù binh chỉ có một tên khá khó giải quyết đó là Ngưu Vệ, tên này là em trai của Ngưu Hống quốc Quốc chủ, Nhân Tông nghe lời của đám văn võ bá quan, tạm thời chỉ giam hắn lại, cho phép Ngưu Hống quốc mang tiền đến chuộc người.
Đỗ Anh Vũ nghe xong kế hoạch xử lý của Nhân Tông đám người cũng phải giơ lên một ngón tay cái, đây đã là những giải pháp tối ưu vào thời điểm hiện tại rồi, khó có thể thêm thắt ý kiến gì vào.
Đỗ công tử lại một lần nữa khẳng định không thể coi thường trí tuệ của người cổ đại được.
Nói tóm lại chuyện này cũng chẳng còn liên quan gì đến hắn.
Khi tình hình ôn dịch dã dần được giải quyết.
Hắn cũng không muốn ở lại nơi này thêm nữa.
Đỗ tiểu công tử là muốn về nhà rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui