Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử


Thăng Long - Đào Phủ.

Thời gian qua đi hơn một tháng không gặp, Đào Thuấn cảm thấy cha hắn tựa hồ già đi không ít, cha hắn tóc trắng so với lúc hắn rời đi có vẻ nhiều hơn, nép nhăn trên khuôn mặt cũng vậy.

Có lẽ là do lão Đào thời gian gần đây chịu nhiều áp lực!
Hoặc cũng có lẽ là do từ xưa đến nay Đào Thuấn hắn chưa từng bao giờ để ý đến cha mình!
Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua sót, Đào công tử nghẹn giọng gọi:
- Cha! Con trai đã về!
Đào Nguyên Lộc lúc nhìn thấy con trai thì tinh thần phấn chấn, nghe thấy giọng liền kích động, nhanh chóng tiến lên một bước, nhìn con trai lão từ trên xuống dưới xem có mất đi miệng thịt nào không.

Chỉ thấy con trai có phần cao lớn hơn, hơi đen nhưng rắn rỏi, đặc biệt khí chất càng trưởng thành, lão Đào có phần vui sướng mà kích động, cười nói:
- Tốt! Tốt! Con trai của ta đã về! Cũng đã cao lớn trưởng thành hơn rất nhiều rồi.

Đào Thuấn nghe vậy cũng bật cười, ngại ngùng nói:
- Cha! Ta cũng sắp 18 rồi, tất nhiên là phải cao lớn.

Vào đến nội phụ, Đào Nguyên Lộc có chút không nhịn được, miệng không ngừng hỏi han, Đào Thuấn cũng từ tốn kể lại hết quá trình tham quân của mình.

Lão Đào càng nghe càng hoảng sợ, đại quân chưa về nên chuyện quân tình diễn ra như thế nào chẳng ai biết cả, nay được nghe từ chính miệng con trai mình nói, lão mới biết trận đánh này là khốc liệt như thế nào.

Đào Thuấn có phần ngại ngùng, hắn nói hắn chỉ thuộc về hậu cần, không có tham chiến, nhưng hắn thật cố gắng, cấp trên đều khen ngợi hắn.

Lão Đào nghe xong cười mãn nguyện vô cùng, vuốt râu gật gù không ngừng, con trai lão lão biết, ném hắn ra trận chính là làm bia đỡ đạn, nhưng nếu cho hắn làm hậu cần hẳn sẽ có đất dụng võ, lão Đào cảm thấy thủ lĩnh của đám quân này chính là có ánh mắt.

Nhìn lại con trai chỉ sau hơn 1 tháng xa nhà thì từ phong độ cho đến cách suy nghĩ đều như lột xác, Đào Nguyên Lộc cảm thấy chấp nhận cho con hắn tòng quân chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời.

Đang rôm rả vui vẻ nói chuyện, bỗng có tên gia nhân chạy vào thông báo:
- Lão gia! Công tử! Bên ngoài có người xưng là bằng hữu muốn gặp công tử!
Đào Thuấn ngơ ngác, hắn vừa mới trở lại không lâu liền có người tới tìm, thông tin sao mà nhanh nhậy như vậy, hắn hướng tên gia nhân, mở miệng hỏi:
- Biết là ai tìm ta sao?
Tên gia nhân thành khẩn thông báo:
- Bẩm công tử, là vị tiểu công tử họ Đỗ bảo muốn gặp ngài, hiện đang chờ ở bên ngoài.

Biết kẻ tới là ai cũng không làm cho Đào Thuấn hết ngạc nhiên, trái lại càng làm cho Đào công tử tò mò hơn nữa.

Đỗ Anh Vũ sao? Hắn là tới tìm ta có chuyện gì?
Rất nhanh sau đó, Đào Thuấn bước ra ngoài cổng, nhìn thấy Đỗ tiểu tử liền tiến lên chào đón.

Dù sao Đỗ tiểu tử cũng từng là cấp trên của Đào Thuấn trên danh nghĩa, đặc biệt sau chuyến đi lần này, Đào Thuấn là thật lòng tôn trọng kẻ trước mắt, lễ nghi Đào công tử liền cho đủ.

Đỗ Anh Vũ nhìn thấy người đi ra cũng cười ha hả, tiến lên nắm tay Đào Thuấn khiến hắn giật bắn cả mình.

Hai người trò chuyện một chút, Đỗ Anh Vũ liền nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề:
- Đào huynh, tiểu đệ lần này đến là nhờ huynh một chuyện.

- Đỗ huynh đệ có việc gì xin cứ nói, nếu giúp được Đào mỗ tuyệt không hai lời.

- Đào Thuấn hào sảng đáp, hắn xưa nay là người có nghĩa khí, nay càng thêm tính cách thẳng thắn của đám nhà binh.

Thấy Đào Thuấn trượng nghĩa, thẳng thắn, Đỗ Anh Vũ cũng chẳng làm kiêu, nói thẳng:
- Trước hết, tiểu đệ là muốn mời Đào Huynh trở lại là huynh vài tháng trước!
Đào Thuấn nghe xong thì thần tình nghi hoặc:
“Trở lại là ta của vài tháng trườc??”
Đỗ Anh Vũ cười như tiểu hồ ly, gật gù nói:
- Đúng thế, là mời huynh trở lại làm Hoa Hoa công tử Đào Thuấn!
*
Vài giờ sau, tại Tụ Kim Lâu nội đường, cũng là nơi đang giam giữ một người : Phan An!
- Thả ta ra! Các ngươi nhanh thả ta ra! Cha ta là Phan Điền! Cha ta là Điện Tiền chỉ huy sứ! Bắt ta các ngươi chết chắc! Còn không nhanh thả ta ra ngoài!
Phan An đứng trong phòng tối, hai tay bắt lấy hai thanh chắn, sắc thái hoảng loạn, không ngừng hướng ra ngoài gào thét!
Mấy tên canh cửa có chút nhức đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhau, trong đó có một tên có vẻ thất vọng nói:
- Từ lúc bắt đầu đến giờ, tên này luôn gào rống một câu, thật sự nghe nhàm phát chán.

Một tên khác gật đầu, hưởng ứng nói:
- Đúng thế, mẹ kiếp! Thật không có tính sáng tạo nào cả.

Cả đám tìm được chủ đề liền xúm đầu vào trò chuyện to nhỏ, mặc xác gã họ Phan bên trong kêu gào ầm ĩ.

Đang hồi vui vẽ, bỗng một âm thanh mở cửa kêu “két” một tiếng làm cả bọn giật mình nhìn lại.

Ngay lập tức, bọn chúng nhìn thấy một đám cảnh vệ dẫn đầu là một tóc ngắn thiếu nữ bước vào.

Xinh đẹp hào hùng, Bạch Loan bào phục tung bay.

Cả đám canh cửa đều là người có ánh mắt, bọn hắn biết người đến là ai, thần sắc có chút hoảng hốt, chột dạ nuốt một ngụm nước bọt.

Dương Đoan Hoa ánh mắt đảo quanh đám người trước mặt, hờ hững nói:
- Có người báo án là ở đây có kẻ thiếu nợ không trả tiền, chỗ này ai là kẻ phụ trách?
Một tên gia nhân đứng tuổi bước ra, chắp tay thưa bẩm:
- Bẩm đại nhân, là tiểu nhân!
- Dẫn ta đi gặp phạm nhân đi! - Dương Đoan Hoa nghiêm trang ra lệnh.

Chẳng mấy chốc, đoàn người đã tiến vào bên trong.

Gã họ Phan sau một hồi chẳng ai phản ứng đã mệt lả, ngồi bệt xuống đất, nội tâm chính là hoảng sợ không thôi.

Đang lúc không biết phải làm sao thì cánh cửa phòng ngục mở ra, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Dương Đoan Hoa mang người tiến vào.

Tưởng là cứu tinh đến liền vui sướng như điên, đứng bật dậy hò hét:
- Tiểu nương tử, ngươi là người tới cứu ta đúng không? Là cha ta cho người tới cứu ta đúng không?
Nhìn bộ dạng tên trước mắt, Dương cô nương không khỏi lộ ra chán ghét thần sắc, liếc mắt nhìn sang đám thuộc hạ, nhàn nhạt nói:
- Mang hắn đi!
Phan An vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngỡ là mình được cứu liền cười như điên, hướng mấy tên canh ngục nghiến răng đe dọa:
- Ta đã nói là sẽ có người đến cứu ta mà! Lần này các ngươi chết chắc, thù này ta Phan An nhớ kĩ!!
Đám canh ngục thì nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ đáng thương, cũng chẳng muốn giải thích cho hắn hiểu.

Nhưng đám cảnh vệ thì khác, có 4 tên cảnh vệ nhanh chóng đứng bao vây xung quanh Phan An, nhìn chằm chằm vào tiểu tử trước mặt, một tên trong đó nói:
- Ngươi là Phan An? Có người báo ngươi mượn tiền không trả, tính quỵt nợ, mời theo chúng ta về Thông Điện ty để điều tra!
Vừa nói xong câu, 4 tên cảnh vệ nhanh chóng ghì Phan An xuống, mặc kệ gã họ Pha ánh mắt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong đám canh ngục có một tên thương tình, lên tiếng giải thích cho hắn:
- Phan công tử, người không phải là được thả, ngươi chỉ là chuyển nhà thôi! Phan công tử một đường đi mạnh giỏi, chúng ta ở nơi này sẽ cầu nguyện cho người!!
Nói xong, hắn còn làm bộ khấn vái, thậm trí càng thêm động tác cắm hương, bộ dạng chính là thật chân thành.

Phan An một mặt mộng bức, đang muốn lặp lại câu thần chú của hắn, mở miệng rộng toan hét lớn.

Chỉ là vừa với mở mồm còn chưa kịp phát ra âm thanh thì đã bị một tên cảnh vệ nhét giẻ vào mồm!
Lúc này hắn chỉ còn biết kêu ư ử, chống cự cho có lệ rồi bị đám Thông Điện ty cảnh vệ bế đi.

- Phan Công tử! Một đường đi tốt! - Đám canh ngục thành khẩn phất tay, tiễn đưa Phan An rời đi.

Ở một góc khác, lúc này Đỗ Anh Vũ là đang ngồi bệt trên Bồ đoàn, toàn thân chính là một dạng tuỳ tiện, nhìn Lý Dương Quang, hắn hờ hững nói:
- Ngươi là biết ta sẽ qua?!
Nhẹ nhàng gật đầu một cái, Lý Dương Quang nở nụ cười, hắn nói:
- Việc này ngươi mà không nhúng tay vào thì không phải là Đỗ Anh Vũ mà ta biết!
Đỗ Anh Vũ có chút bất đắc dĩ, nhún vai một cái rồi cũng đứng lên bỏ đi, Lý Dương Quang nhìn theo, hướng về Đỗ tiểu tử gọi:
- Lúc nào ngươi định trả ta tiền đây?
Ách!
Tên này vẫn còn nhớ à?
Đỗ Anh Vũ cổ hơi rụt lại, cười hoà, nói:
- Thư thả vài bữa, hiện tại ta không có tiền!
Lý Dương Quang mỉm cười, nheo mắt nói:
- Tiền ngươi có thể không cần phải trả, ta thậm trí còn có thể đưa thêm, ngươi nghĩ thế nào?
Bữa cơm trưa từ trên trời rơi xuống, Đỗ Anh Vũ tất nhiên là không tin, hắn cảnh giác hỏi:
- Vô sự hiến ân cần, không gian chính là đạo, ngươi muốn gì nói thẳng.

Lý Dương Quang chăm chú nhìn một hồi, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Ta đối với Tây Xưởng là có hứng thú.

“Ta biết ngay mà!” Đỗ tiểu công tử thầm nhủ, trên gương mặt vẫn tồn tại nụ cười công nghiệp, hắn gần như ngay lập tức trả lời.

Tất cất đều gọi gọn trong ba từ:
Không có cửa!
Nói xong, Đỗ Anh Vũ phất tay áo, quay đít bỏ đi.

*
Phan An một đường bị Thông Điện ty cảnh vệ cùng Dương Đoan Hoa lôi trở về, ném vào phòng tạm giam rồi không thèm đoái hoài gì đến hắn.

Lúc này hai tay của Phan An mới được tự do, tháo ra miếng giẻ trên một, luôn miệng gào thét câu thần chú quen thuộc.

Đang khúc cao trào, thì bỗng nhiên từ đằng sau có tiếng động khiến Phan An giật mình hoảng hốt mà có rụt người lại, quay lại nhìn, hoảng sợ mà quát lớn:
- Ai vậy? Ra đây đi!
Phòng giam tương đối tối, chỉ có ánh sáng le loi từ cửa sổ vọng vào mới khiến cho Phan An nhìn rõ kẻ đang đứng lên và tiến về phía mình
Phan An lúc này liền nhớ tới những tên tù nhân biến thái mà hắn từng được nghe kể qua, nghe nói trong đó có một số tên rất thích nam sắc.

“Ta Phan An diện mạo phi thường, e rằng khó mà thoát khỏi kiếp nạn này rồi.


Gã bạn tù nhìn Phan An cười cợt, nói:
- Ngươi chính là con của Điện tiền chỉ chuỷ sứ Phan Điền.

Ngồi co ro một góc, Phan An nghe thấy gã bạn tù hỏi thăm liên vội vã gật đầu.

Tên kia cũng ngồi xổm xuống, đối diện với gã họ Phan, bắt đầu tiến hành giao lưu trò chuyện.

Cho đến lúc Phan An kể mình bị lừa ở Tụ Kim Lâu như thế nào thì gã bạn tù vỗ tét phát đùi, miệng căn phẫn nói:
- Tụ Kim Lâu rõ ràng là một phương lừa gạt, không giấu gì ngươi, ta bị ném vào đây cũng chính là vì dám vạch trần bọn hắn.

Hai kẻ đồng bệnh tương liên, càng nói lại càng thấy hợp nhau.

Chỉ qua một chốc một lát liền biến thành huynh đệ tri kỷ, hai tên hận là gặp nhau có chút muộn.

Phan An lúc này cũng đã trở lại bình thường, hắn hướng tên bạn tù dò hỏi
- Không biết cao danh quý tánh của huynh đệ đây là!
Tên thanh niên trong tù cũng chẳng ngại ngùng mà nói thẳng,
- Ta họ Đỗ, tên Anh Hậu.

!
*
Chỉ một chốc lát sau, Đào Thuấn liền xuất hiện trong ngục của Thông Điện ty, hắn đến để bảo lãnh cho Đỗ Anh Hậu rời đi.

Lúc cửa ngục vừa mở ra, Đỗ Anh Hậu ngoái lại nhìn Phan An vẻ mặt hậm mộ cùng chờ mong, cắn răng nói:
- Đào huynh đệ, vị Phan huynh đệ này cùng ta vừa gặp như đã quen thân, liệu! Đào huynh đệ có thể đồng thời cùng bảo lãnh hắn đi ra được hay không?
Phan An nghe thấy Đỗ Anh Hậu còn nghĩ đến mình liền cảm động không thôi, lại nhìn Đào Thuấn chờ hắn trả lời.

Đào Thuấn có chút khó khăn, miệng nói để bảo lãnh 1 người đã là rất khó rồi, nếu là hai người thì e rằng!
Nghe đến đây, Phan An liền thất vọng, nhưng khi thấy Đỗ Anh Hậu hết lòng vì mình, liên tục cầu xin, cuối cùng đả động được Đào Thuấn thử một lần, trong lòng Phan công tử có một cỗ nước ấm dâng trào, nghẹn ngào nói:
- Đỗ huynh đệ, mặc kệ kết quả có ra sao, ngươi tên huynh đệ này, ta là nhận!!
Đào Thuấn đi ra ngoài, nhìn Đỗ Anh Vũ đang đừng một góc uống trà, gật đầu nói:
- Cá cắn câu rồi!
Hớp một ngụm trà, Đỗ tiểu tử sắc mặt tỉnh bơ, thong thả đáp lại:
- Tốt! Vậy chuẩn bị chuyển sang bước thứ hai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui